Thương một phát bắt được cánh tay Dực, tái nhợt nghiêm mặt nói:
- Nhanh... Nhanh cướp đoạt tinh nguyên Thần thụ... Không cần lo cho ta!
Hắn nói xong cũng tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng điều tức..., bản thân cũng trắng trợn hấp thu lấy linh khí thần thụ.
Thời kỳ sau khi Yêu hóa rất dài, trong vòng mấy tháng hắn cũng không thể vận dụng nguyên khí được nữa, nhưng giờ phút này chứa đựng nhiều lực lượng một chút cũng có thể khôi phục lại nhanh hơn một phần.
Cùng hắn triệt để co quắp ở đó còn có Lê, từ đằng xa lung la lung lay đi tới, ngồi ở bên cạnh Thương, cũng bắt đầu điều tức.
Dực hô lên với Vũ và Phù ở cách đó không xa:
- Các ngươi bảo hộ Thương đại nhân, còn có Lê, ta đi đoạt tinh hoa thần thụ kia.
Hắn mở ra cánh như cánh dơi, thân thể linh xảo chớp động vài cái, đã xông lên cao mấy trăm trượng, chỉ sáo kiếm liên tục bổ tới trên không trung, chém nát đại thụ vẫn đang liên tục vươn lên, năm ngón tay trực tiếp cắm vào trong cành cây, sinh sinh xé rách.
Tinh nguyên Thần thụ đã theo kinh mạch đại thụ lan khắp mọi nơi, theo không ngừng sinh trưởng cũng khuếch tán thập phần mỏng manh. Dực cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có bẻ xuống từ khối lớn đại thụ, sau đó thu vào nhẫn trữ vật, đợi sau này lại đề luyện ra lại.
Tiểu Thanh sau khi bị Thái Cực Phong Thiên Ấn phong bế, nguyên khí trong cơ thể vẫn ở trạng thái cứng lại, hắn xanh mặt dẫm trên một nhánh cây cực lớn, lạnh như băng nhìn tất cả, nhanh chóng khôi phục lại lực lượng trong cơ thể mình.
- Vũ, ngươi cũng đi thu thần thụ, ở đây giao cho ta là được!
Phù hai tay nắm chặt cự phủ, kiêng kị nhìn thoáng qua Phong Ấp ở xa xa, trầm giọng nói:
- Tinh nguyên Thần thụ đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, có thể lấy nhiều một phần cũng tốt hơn một phần.
Vũ cũng không sĩ diện cãi láo, vừa khôi phục không ít thực lực, cũng lao lên không trung, bắt đầu dùng Vĩ Quang Kiếm chém ra đại thụ, đại lượng cướp lấy. Còn có Đường Kiếp, tuy rằng bị mất Chu Tước đao, nhưng dưới linh khí nơi này không chỉ có khôi phục toàn bộ thương thế, hơn nữa tựa hồ cũng tiến bộ hơn một chút.
Hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng ngồi xếp bằng xuống phụ cận Thương, thừa cơ trùng kích cánh cửa Võ Tôn! Nếu có thể phá tan đại cảnh giới này, vậy thì tổn thất chuyến đi Yêu Nguyên lần này coi như cũng được bổ về lại. Tuy rằng mất đi Chu Tước Đao trở về tất nhiên khó tránh khỏi bị phạt nặng, nhưng thương hội Tứ Cực có rất nhiều tiền, hắn càng thêm coi trọng tu vị hơn.
- Có thứ tốt sao có thể thiếu đi phần của ta!
Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên trên không trung, đúng là Lý Vân Tiêu chạy tới, chứng kiến tinh nguyên Thần thụ cũng vui mừng quá đỗi, hắn học theo bộ dạng Vũ, lấy ra một thanh binh khí chém tới đại thụ.
"Phanh! "
Thanh huyền khí lục giai trong tay bị hào quang trên thần thụ đụng vào liền lập tức đứt gãy!
- Cái này...
Lý Vân Tiêu lắp bắp kinh hãi, nhìn Vũ và Dực dễ dàng bổ ra đại thụ bỏ vào trong túi, không thể tưởng được thần thụ này lại cứng rắn như thế.
"Hừ! "
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, tiểu Thanh lạnh lùng nhìn hắn, giễu cợt nói:
- Chỉ huyền khí lục giai cũng muốn chém ra hạch tâm bản thế của ta, không biết tự lượng sức mình!
Lý Vân Tiêu híp mắt, trực tiếp giơ ngón tay giữa lên trào phúng ngược lại:
- Bản thể cũng bị người đoạt mất, còn có mặt mũi ở đây mỉa mai ta? Các hạ thật sự là hảo tâm thái ah, bội phục bội phục!
- Ngươi...!
Tiểu Thanh cảm thấy cực kỳ buồn bực, thiếu chút nữa đã phát tác, sắc mặt xanh lét phát tím, hừ mạnh một tiếng liền quay đầu đi, không hề để ý đến hắn nữa. Hiện giờ bản thể xuất hiện, hơn nữa bị phá hư thành ra như vậy, đã không thể giữ được rồi.
Trên đời không có tồn tại vĩnh hằng bất diệt, mặc dù như hắn, đã sống qua vô số tuế nguyệt, vào thời khắc này nhìn thấy bản thân dần dần bị người lấy đi, những bộ vị thân thể quen thuộc kia..., cũng thoáng cái trở nên có chút giật mình..., tâm vốn cực kỳ không nỡ cũng dần dần bình phục lại.
- Lý Vân Tiêu! Ngươi làm gì!
Đột nhiên tiếng gầm gừ của Vũ truyền đến, chỉ thấy Lý Vân Tiêu cầng cầm lấy khối lớn thần mộc thu nhập vào trong nhẫn của mình, hắn sau khi phát hiện mình căn bản không chém được thần thụ, liền nổi lên chủ ý cướp đoạt, trực tiếp ăn cắp thành quả lao động của Vũ.
- Đi chết đi! Kiếm thập nhất.
Vũ tức giận đâm một kiếm tới chỗ Lý Vân Tiêu.
- Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, dẫm trên thần thụ không ngừng tránh đi. Trong tay hắn không có huyền khí cửu giai loại sắc bén, không đoạt thì căn bản không có biện pháp, nếu không dùng tình huống hắn hiện giờ, căn bản sẽ không đi chủ động trêu chọc Vũ làm gì.
Vũ đuổi theo Lý Vân Tiêu giết đã hơn nửa ngày, căn bản không làm nên chuyện gì, bản thể thần thụ bị hắn chém vỡ mảng lớn, chánh hợp tâm ý Lý Vân Tiêu. Hắn tuy rằng không muốn trêu chọc Vũ, nhưng chọc cũng không sợ, huống chi quan hệ đến tinh nguyên Thần thụ, bất luận là đối với Giới Thần Bi hay là đối với việc tu luyện của bản thân đều có trợ giúp cực lớn.
Vũ sau khi truy sát một lúc, trong đôi mắt lửa giận ngập trời, trong nội tâm đại hận.
Lần này chuyến đi Yêu Nguyên người Yêu tộc bọn hắn tổn thất thảm trọng, không chỉ Yêu Qua chết trận, Hồn Thiên Nghi hư hao, hơn nữa mỗi người đều trọng thương nơi thân. Hiện giờ thật vất vả có chút ngon ngọt, cũng là do đoàn người mình dùng mạng liều lấy, lại gặp phải Lý Vân Tiêu gây sự. Nếu không phải tình huống hiện giờ giết hắn quả thực khó khăn thì dù có liều không cần đến tinh nguyên Thần thụ cũng muốn chém giết hắn cho thống khoái.
- Vũ tiên sinh, biết ngươi lâu như vậy, lần đầu ngươi giúp ta nhiều vậy đấy, cám ơn!
Lý Vân Tiêu xa xa chắp tay nói cám ơn, cười lớn dùng quyền kình đánh tới các nhánh cây bị chém, nhánh cây bị chém ra vết rách dưới một quyền của hắn liền nhao nhao rạn nứt xuống, rất nhanh đã thu được mảng lớn thần mộc, khiến hắn cực kỳ cao hứng.
Vũ tiên sinh hận đến ngứa răng, cũng không quản đến hắn nữa, bản thân cũng mau chóng thu lấy.
Theo thần thụ không ngừng phát triển, tinh nguyên cũng khuếch tán càng nhanh, tinh nguyên ẩn chứa trong mỗi bộ phận thần mộc càng càng ngày càng ít.
Lý Vân Tiêu sau khi thu lấy toàn bộ nhánh cây lại buồn rầu, hắn không chém được thần mộc mới. Mà Vũ cũng đã sớm đề phòng, muốn đánh lén hoặc ăn cướp đã không thể nào nữa. Lý Vân Tiêu sau khi khổ tư một lát đột nhiên trong nội tâm khẽ động, trong tay lóe lên hào quang, Sơn Hà Đỉnh màu tím liền hiển hiện trong tay.
Phương tử đỉnh này lần đầu hắn sử dụng là lúc giao thủ với Vũ, bị Vũ đuổi giết mới vạn bất đắc dĩ ném ra ngoài, kết quả lại hút toàn bộ kiếm quang của Vũ vào trong.
- Thứ này dường như có thể trực tiếp hấp thu công kích, như vậy tinh nguyên thuần túy này nói không chừng cũng có thể hút vào, không bằng thử xem...
- Nhanh... Nhanh cướp đoạt tinh nguyên Thần thụ... Không cần lo cho ta!
Hắn nói xong cũng tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng điều tức..., bản thân cũng trắng trợn hấp thu lấy linh khí thần thụ.
Thời kỳ sau khi Yêu hóa rất dài, trong vòng mấy tháng hắn cũng không thể vận dụng nguyên khí được nữa, nhưng giờ phút này chứa đựng nhiều lực lượng một chút cũng có thể khôi phục lại nhanh hơn một phần.
Cùng hắn triệt để co quắp ở đó còn có Lê, từ đằng xa lung la lung lay đi tới, ngồi ở bên cạnh Thương, cũng bắt đầu điều tức.
Dực hô lên với Vũ và Phù ở cách đó không xa:
- Các ngươi bảo hộ Thương đại nhân, còn có Lê, ta đi đoạt tinh hoa thần thụ kia.
Hắn mở ra cánh như cánh dơi, thân thể linh xảo chớp động vài cái, đã xông lên cao mấy trăm trượng, chỉ sáo kiếm liên tục bổ tới trên không trung, chém nát đại thụ vẫn đang liên tục vươn lên, năm ngón tay trực tiếp cắm vào trong cành cây, sinh sinh xé rách.
Tinh nguyên Thần thụ đã theo kinh mạch đại thụ lan khắp mọi nơi, theo không ngừng sinh trưởng cũng khuếch tán thập phần mỏng manh. Dực cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có bẻ xuống từ khối lớn đại thụ, sau đó thu vào nhẫn trữ vật, đợi sau này lại đề luyện ra lại.
Tiểu Thanh sau khi bị Thái Cực Phong Thiên Ấn phong bế, nguyên khí trong cơ thể vẫn ở trạng thái cứng lại, hắn xanh mặt dẫm trên một nhánh cây cực lớn, lạnh như băng nhìn tất cả, nhanh chóng khôi phục lại lực lượng trong cơ thể mình.
- Vũ, ngươi cũng đi thu thần thụ, ở đây giao cho ta là được!
Phù hai tay nắm chặt cự phủ, kiêng kị nhìn thoáng qua Phong Ấp ở xa xa, trầm giọng nói:
- Tinh nguyên Thần thụ đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, có thể lấy nhiều một phần cũng tốt hơn một phần.
Vũ cũng không sĩ diện cãi láo, vừa khôi phục không ít thực lực, cũng lao lên không trung, bắt đầu dùng Vĩ Quang Kiếm chém ra đại thụ, đại lượng cướp lấy. Còn có Đường Kiếp, tuy rằng bị mất Chu Tước đao, nhưng dưới linh khí nơi này không chỉ có khôi phục toàn bộ thương thế, hơn nữa tựa hồ cũng tiến bộ hơn một chút.
Hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng ngồi xếp bằng xuống phụ cận Thương, thừa cơ trùng kích cánh cửa Võ Tôn! Nếu có thể phá tan đại cảnh giới này, vậy thì tổn thất chuyến đi Yêu Nguyên lần này coi như cũng được bổ về lại. Tuy rằng mất đi Chu Tước Đao trở về tất nhiên khó tránh khỏi bị phạt nặng, nhưng thương hội Tứ Cực có rất nhiều tiền, hắn càng thêm coi trọng tu vị hơn.
- Có thứ tốt sao có thể thiếu đi phần của ta!
Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên trên không trung, đúng là Lý Vân Tiêu chạy tới, chứng kiến tinh nguyên Thần thụ cũng vui mừng quá đỗi, hắn học theo bộ dạng Vũ, lấy ra một thanh binh khí chém tới đại thụ.
"Phanh! "
Thanh huyền khí lục giai trong tay bị hào quang trên thần thụ đụng vào liền lập tức đứt gãy!
- Cái này...
Lý Vân Tiêu lắp bắp kinh hãi, nhìn Vũ và Dực dễ dàng bổ ra đại thụ bỏ vào trong túi, không thể tưởng được thần thụ này lại cứng rắn như thế.
"Hừ! "
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, tiểu Thanh lạnh lùng nhìn hắn, giễu cợt nói:
- Chỉ huyền khí lục giai cũng muốn chém ra hạch tâm bản thế của ta, không biết tự lượng sức mình!
Lý Vân Tiêu híp mắt, trực tiếp giơ ngón tay giữa lên trào phúng ngược lại:
- Bản thể cũng bị người đoạt mất, còn có mặt mũi ở đây mỉa mai ta? Các hạ thật sự là hảo tâm thái ah, bội phục bội phục!
- Ngươi...!
Tiểu Thanh cảm thấy cực kỳ buồn bực, thiếu chút nữa đã phát tác, sắc mặt xanh lét phát tím, hừ mạnh một tiếng liền quay đầu đi, không hề để ý đến hắn nữa. Hiện giờ bản thể xuất hiện, hơn nữa bị phá hư thành ra như vậy, đã không thể giữ được rồi.
Trên đời không có tồn tại vĩnh hằng bất diệt, mặc dù như hắn, đã sống qua vô số tuế nguyệt, vào thời khắc này nhìn thấy bản thân dần dần bị người lấy đi, những bộ vị thân thể quen thuộc kia..., cũng thoáng cái trở nên có chút giật mình..., tâm vốn cực kỳ không nỡ cũng dần dần bình phục lại.
- Lý Vân Tiêu! Ngươi làm gì!
Đột nhiên tiếng gầm gừ của Vũ truyền đến, chỉ thấy Lý Vân Tiêu cầng cầm lấy khối lớn thần mộc thu nhập vào trong nhẫn của mình, hắn sau khi phát hiện mình căn bản không chém được thần thụ, liền nổi lên chủ ý cướp đoạt, trực tiếp ăn cắp thành quả lao động của Vũ.
- Đi chết đi! Kiếm thập nhất.
Vũ tức giận đâm một kiếm tới chỗ Lý Vân Tiêu.
- Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, dẫm trên thần thụ không ngừng tránh đi. Trong tay hắn không có huyền khí cửu giai loại sắc bén, không đoạt thì căn bản không có biện pháp, nếu không dùng tình huống hắn hiện giờ, căn bản sẽ không đi chủ động trêu chọc Vũ làm gì.
Vũ đuổi theo Lý Vân Tiêu giết đã hơn nửa ngày, căn bản không làm nên chuyện gì, bản thể thần thụ bị hắn chém vỡ mảng lớn, chánh hợp tâm ý Lý Vân Tiêu. Hắn tuy rằng không muốn trêu chọc Vũ, nhưng chọc cũng không sợ, huống chi quan hệ đến tinh nguyên Thần thụ, bất luận là đối với Giới Thần Bi hay là đối với việc tu luyện của bản thân đều có trợ giúp cực lớn.
Vũ sau khi truy sát một lúc, trong đôi mắt lửa giận ngập trời, trong nội tâm đại hận.
Lần này chuyến đi Yêu Nguyên người Yêu tộc bọn hắn tổn thất thảm trọng, không chỉ Yêu Qua chết trận, Hồn Thiên Nghi hư hao, hơn nữa mỗi người đều trọng thương nơi thân. Hiện giờ thật vất vả có chút ngon ngọt, cũng là do đoàn người mình dùng mạng liều lấy, lại gặp phải Lý Vân Tiêu gây sự. Nếu không phải tình huống hiện giờ giết hắn quả thực khó khăn thì dù có liều không cần đến tinh nguyên Thần thụ cũng muốn chém giết hắn cho thống khoái.
- Vũ tiên sinh, biết ngươi lâu như vậy, lần đầu ngươi giúp ta nhiều vậy đấy, cám ơn!
Lý Vân Tiêu xa xa chắp tay nói cám ơn, cười lớn dùng quyền kình đánh tới các nhánh cây bị chém, nhánh cây bị chém ra vết rách dưới một quyền của hắn liền nhao nhao rạn nứt xuống, rất nhanh đã thu được mảng lớn thần mộc, khiến hắn cực kỳ cao hứng.
Vũ tiên sinh hận đến ngứa răng, cũng không quản đến hắn nữa, bản thân cũng mau chóng thu lấy.
Theo thần thụ không ngừng phát triển, tinh nguyên cũng khuếch tán càng nhanh, tinh nguyên ẩn chứa trong mỗi bộ phận thần mộc càng càng ngày càng ít.
Lý Vân Tiêu sau khi thu lấy toàn bộ nhánh cây lại buồn rầu, hắn không chém được thần mộc mới. Mà Vũ cũng đã sớm đề phòng, muốn đánh lén hoặc ăn cướp đã không thể nào nữa. Lý Vân Tiêu sau khi khổ tư một lát đột nhiên trong nội tâm khẽ động, trong tay lóe lên hào quang, Sơn Hà Đỉnh màu tím liền hiển hiện trong tay.
Phương tử đỉnh này lần đầu hắn sử dụng là lúc giao thủ với Vũ, bị Vũ đuổi giết mới vạn bất đắc dĩ ném ra ngoài, kết quả lại hút toàn bộ kiếm quang của Vũ vào trong.
- Thứ này dường như có thể trực tiếp hấp thu công kích, như vậy tinh nguyên thuần túy này nói không chừng cũng có thể hút vào, không bằng thử xem...