Quá trình nung khô hoàn thành, bắt đầu tiến vào quá trình cô đọng, đây là khâu trọng yếu nhất, so đấu là hồn lực và thủ pháp của thuật luyện sư, cũng là thời khắc mấu chốt quyết định thắng thua.
Lý Vân Tiêu hít một hơi, thi triển Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết sở trường của mình, bộ pháp quyết này là do hắn sáng chế ra, dùng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa trọng yếu nhất có thể vận dụng mỗi tia hồn lực tới cực hạn, không lãng phí một phần một hào.
Hắn và Mạc Hoa Nguyên chênh lệch hai giai hồn lực, đây cũng là điểm gian nan nhất, chỉ có mỗi một động tác đều vận dụng đến cực hạn, hơn nữa Mạc Hoa Nguyên lúc trước khinh địch và không sao cả, làm hắn có hy vọng thắng.
- Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết của Cổ Phi Dương a...
Viên Cao Hàn khẽ chau mày, lẩm bẩm:
- Lúc trước Cổ Phi Dương tại Hóa Thần Hải truyền nghiệp thụ đạo, thật có rất nhiều người học bộ pháp quyết này, nhưng mà...
Trong lòng của hắn khiếp sợ càng lớn, sau khi bộ pháp quyết này lưu truyền ra hắn cũng nghiên cứu một thời gian ngắn, hơn nữa cũng có tâm đắc nhất định, bây giờ nhìn Lý Vân Tiêu thi triển đi ra, dường như còn lĩnh ngộ trên cả mình.
Chính mình chính là cửu giai đại thuật luyện sư ah, tuy là công pháp của người khác, nhưng một trận trăm thông, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn là hắn thấy chân tủy, nhưng sau khi thấy Lý Vân Tiêu thi triển thì hắn cảm thấy lĩnh ngộ và lý giải của mình chưa đủ, cùng với lúc trước sử dụng mười hai thức Phi Hoa Lạc Tuyết trụ cột thuật luyện chi pháp, cũng cảm giác đối phương lĩnh ngộ trên mình, điểm này hoàn toàn không có đạo lý, không có khả năng ah!
Hai thủ pháp này đều là Cổ Phi Dương sáng tạo ra, chẳng lẽ hắn là đồ đệ của Dương ĐỊch? Nhưng mặc dù là Dương Địch cũng chưa chắc có thể làm ra tinh túy, hàm ý cỡ này. Những thứ này không quan hệ tới đẳng cấp thủ páp, hoàn toàn là lĩnh ngộ thuật đạo, phải có cơ trí vô thượng và khổ tu thiên chuy bách luyện mới có thể đạt tới.
Tiểu tử này rốt cuộc là người nào?
Trong lòng Viên Cao Hàn sinh ra nghi hoặc nồng đậm. Thiếu niên mười mấy tuổi đạt tới hồn lực lục giai cũng đã khó hiểu, không cách nào dùng hai chữ "Thiên tài" để hình dung, nếu như có thể đánh bại bát giai thuật luyện sư..., loại tình huống này hắn không dám suy nghĩ tiếp.
Cho tới bây giờ, hồn lực của Lý Vân Tiêu chưa đủ đã lâm vào hoàn cảnh xấu, tốc độ càng ngày càng chậm.
Dùng hồn lực của hắn hiện tại luyện ra Tứ Chuyển Chân Đan dễ dàng, nhưng mà muốn đánh bại Mạc Hoa Nguyên, nhất định phải tăng phẩm chất đan dược lên cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí là hơn cả cực phẩm! Muốn như thế trong quá trình cô đọng phải dùng pháp quyết và hồn lực loại bỏ tạp chất, hơn nữa làm cho các loại tài liệu đạt tới độ dung hợp tốt nhất, trong đó kể cả thuộc tính tương sinh tương khắc, trình tự dung hợp đều có tỉ lệ phần trăm, còn cần có thực lực cường đại mới làm tinh chuẩn như thế.
Thần thức của Lý Vân Tiêu không ngừng phân tích và điều phối tỉ lệ nguyên liệu, thời gian dung hợp, hoàn thành từng thứ một. Tốc độ phi thường chậm chạp, người ngoài xem ra chính là một đám nguyên liệu không ngừng dung hợp, mà Mạc Hoa Nguyên bên kia hiển nhiên nhanh hơn nhiều.
Mặc dù là Tiểu Huyền Tử cũng nhìn không ra mánh khóe, trên mặt đầy đắc ý, thỉnh thoảng trái hừ hừ phải hừ hừ, mắt nhìn qua Cẩn Huyên hai người.
Mạc Hoa Nguyên nhìn qua bên phía Lý Vân Tiêu, lập tức đồng tử co rút lại, tầm mắt của hắn không phải Tiểu Huyền Tử có thể so sánh, thoáng cái đã nhìn ra thủ pháp cao minh và vận dụng hồn lực của Lý Vân Tiêu rất cao, quá sợ hãi, thủ pháp bối rối vài lần, xuất hiện không ít sai lầm rất nhỏ.
Viên Cao Hàn cau mày, hơi thở dài một hơi. Nghĩ thầm: Hoa Nguyên vẫn luôn bế quan tu luyện, mỗi lần luyện chế chưa từng có người ngoài quấy rầy. Trong khi tỉ thí thiếu đi kinh nghiệm lâm trận đối địch, từ khi bắt đầu tới giờ, ít nhất bị hành vi của đối phương làm phân tâm năm lần, mỗi một lần đều sinh ra sai lầm rất nhỏ trong luyện chế. Nếu thực lực hai người ngang nhau thì ván này đã thua rồi.
Trái lại Lý Vân Tiêu, từ khi luyện chế cho tới bây giờ, cơ hồ tất cả tinh khí thần toàn bộ chuyên chú vào nguyên liệu trước mặt, thậm chí còn không có liếc mắt nhìn Mạc Hoa Nguyên, giống như trong thiên địa chỉ có mình hắn tồn tại. Loại chuyên tâm này càng không giống như tỷ thí, mà là một mình đang hưởng thụ niềm vui luyện chế.
Đây mới là thuật luyện sư thuần túy, ngay cả Viên Cao Hàn vào lúc này cũng phải sững sốt, giống như nhìn thấy bóng dáng thuật đạo trên người Lý Vân Tiêu, là ảnh thu nhỏ truy tìm thuật đạo của ngàn vạn thuật luyện sư.
- Cái này...
Viên Cao Hàn triệt để ngây ngốc, có cảm giác khó nói nên lời. Hắn phát hiện Mạc Hoa Nguyên trừ hồn lực toàn thắng Lý Vân Tiêu ra, cũng không còn có gì đáng nói, thậm chí còn có điểm kém qua xa. Mặc dù là chính mình nếu áp chế hồn lực ở lục giai đỉnh phong, có thể thắng hắn sao?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, lập tức hù dọa hắn hoảng sợ, bởi vì hắn phát hiện mặc dù là chính mình, dùng trạng thái hồn lực trước mắt của Lý Vân Tiêu cũng không có nắm chắc làm tốt như vậy. Chuyện này có ý nghĩa trên thuật đạo Lý Vân Tiêu đã không thua gì tồn tại cửu giai như hắn.
Khiếp sợ!
Viên Cao Hàn giờ phút này trừ cực độ khiếp sợ ra, hắn sợ hãi chính là trên đời này làm sao có tồn tại nghịch thiên như thế. Trong mấy ngàn năm qua của đại lục Thiên Vũ, thậm chí là hơn vạn năm qua, thiên tài có thể ghi vào sử sách rất đông, sáng giá nhất chính là Diệp Thiên Nam luyện chế ra Nặc Á Chi Chu. Nhưng mặc dù là Diệp Thiên Nam cũng tuyệt không khả năng ở tuổi này mà có thiên phú như thế.
Mạc Hoa Nguyên cũng cảm giác mình hoảng loạn rồi, hắn dần dần phát hiện Lý Vân Tiêu thi triển như lưu thủy hành vân, trong đó ẩn chứa thuật đạo thậm chí là mình cũng theo không kịp. Mồ hôi lạnh bắt đầu thấm đầy trán, quần áo dần dần bị mồ hôi ướt nhẹp.
Tâm của hắn không yên, giờ phút này hắn có thể ngăn cản thất bại chính là chênh lệch hai giai hồn lực!
Trong lịch sử thuật đạo, còn chưa từng nghe nói qua có người kém hai giai còn có thể toàn thắng, ngay cả hắn cũng tin tưởng như thế. Nhưng hiện tại phát hiện đối phương trừ hồn lực ra, thậm chí lĩnh ngộ thuật đạo, thủ pháp luyện chế và khống chế tinh vi đều vượt qua bản thân mình.
Đúng như Viên Cao Hàn lo lắng, Mạc Hoa Nguyên chưa bao giờ trải qua tràng diện tỉ thí thuật đạo như vậy, hơn nữa còn là tỷ thí cực kỳ không đối xứng, trong nội tâm vừa loạn, lập tức phạm sai lầm liên tục. Ngay cả Tiểu Huyền Tử và Cẩn Huyên cũng nhìn ra, lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Qua cửa ải cô đọng này, phẩm chất đã định ra, Tứ Chuyển Chân Đan chỉ là Tứ Chuyển Chân Đan, không cách nào trải qua lôi kiếp rèn luyện, cho nên cuối cùng lúc ngưng hình tăng phẩm giai lên không lớn.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
- Nếu như Mạc đại sư ngay cả cửa ải cô đọng cũng thất bại, đó là triệt để bại. Nếu như nói đồ đệ Viên Cao Hàn chỉ có bổn sự như thế, ta sẽ rất thất vọng. Về sau nhìn thấy hắn, ta cũng sẽ không có dùng ánh mắt tôn kính nhìn hắn đâu.
Lý Vân Tiêu hít một hơi, thi triển Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết sở trường của mình, bộ pháp quyết này là do hắn sáng chế ra, dùng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa trọng yếu nhất có thể vận dụng mỗi tia hồn lực tới cực hạn, không lãng phí một phần một hào.
Hắn và Mạc Hoa Nguyên chênh lệch hai giai hồn lực, đây cũng là điểm gian nan nhất, chỉ có mỗi một động tác đều vận dụng đến cực hạn, hơn nữa Mạc Hoa Nguyên lúc trước khinh địch và không sao cả, làm hắn có hy vọng thắng.
- Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết của Cổ Phi Dương a...
Viên Cao Hàn khẽ chau mày, lẩm bẩm:
- Lúc trước Cổ Phi Dương tại Hóa Thần Hải truyền nghiệp thụ đạo, thật có rất nhiều người học bộ pháp quyết này, nhưng mà...
Trong lòng của hắn khiếp sợ càng lớn, sau khi bộ pháp quyết này lưu truyền ra hắn cũng nghiên cứu một thời gian ngắn, hơn nữa cũng có tâm đắc nhất định, bây giờ nhìn Lý Vân Tiêu thi triển đi ra, dường như còn lĩnh ngộ trên cả mình.
Chính mình chính là cửu giai đại thuật luyện sư ah, tuy là công pháp của người khác, nhưng một trận trăm thông, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn là hắn thấy chân tủy, nhưng sau khi thấy Lý Vân Tiêu thi triển thì hắn cảm thấy lĩnh ngộ và lý giải của mình chưa đủ, cùng với lúc trước sử dụng mười hai thức Phi Hoa Lạc Tuyết trụ cột thuật luyện chi pháp, cũng cảm giác đối phương lĩnh ngộ trên mình, điểm này hoàn toàn không có đạo lý, không có khả năng ah!
Hai thủ pháp này đều là Cổ Phi Dương sáng tạo ra, chẳng lẽ hắn là đồ đệ của Dương ĐỊch? Nhưng mặc dù là Dương Địch cũng chưa chắc có thể làm ra tinh túy, hàm ý cỡ này. Những thứ này không quan hệ tới đẳng cấp thủ páp, hoàn toàn là lĩnh ngộ thuật đạo, phải có cơ trí vô thượng và khổ tu thiên chuy bách luyện mới có thể đạt tới.
Tiểu tử này rốt cuộc là người nào?
Trong lòng Viên Cao Hàn sinh ra nghi hoặc nồng đậm. Thiếu niên mười mấy tuổi đạt tới hồn lực lục giai cũng đã khó hiểu, không cách nào dùng hai chữ "Thiên tài" để hình dung, nếu như có thể đánh bại bát giai thuật luyện sư..., loại tình huống này hắn không dám suy nghĩ tiếp.
Cho tới bây giờ, hồn lực của Lý Vân Tiêu chưa đủ đã lâm vào hoàn cảnh xấu, tốc độ càng ngày càng chậm.
Dùng hồn lực của hắn hiện tại luyện ra Tứ Chuyển Chân Đan dễ dàng, nhưng mà muốn đánh bại Mạc Hoa Nguyên, nhất định phải tăng phẩm chất đan dược lên cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí là hơn cả cực phẩm! Muốn như thế trong quá trình cô đọng phải dùng pháp quyết và hồn lực loại bỏ tạp chất, hơn nữa làm cho các loại tài liệu đạt tới độ dung hợp tốt nhất, trong đó kể cả thuộc tính tương sinh tương khắc, trình tự dung hợp đều có tỉ lệ phần trăm, còn cần có thực lực cường đại mới làm tinh chuẩn như thế.
Thần thức của Lý Vân Tiêu không ngừng phân tích và điều phối tỉ lệ nguyên liệu, thời gian dung hợp, hoàn thành từng thứ một. Tốc độ phi thường chậm chạp, người ngoài xem ra chính là một đám nguyên liệu không ngừng dung hợp, mà Mạc Hoa Nguyên bên kia hiển nhiên nhanh hơn nhiều.
Mặc dù là Tiểu Huyền Tử cũng nhìn không ra mánh khóe, trên mặt đầy đắc ý, thỉnh thoảng trái hừ hừ phải hừ hừ, mắt nhìn qua Cẩn Huyên hai người.
Mạc Hoa Nguyên nhìn qua bên phía Lý Vân Tiêu, lập tức đồng tử co rút lại, tầm mắt của hắn không phải Tiểu Huyền Tử có thể so sánh, thoáng cái đã nhìn ra thủ pháp cao minh và vận dụng hồn lực của Lý Vân Tiêu rất cao, quá sợ hãi, thủ pháp bối rối vài lần, xuất hiện không ít sai lầm rất nhỏ.
Viên Cao Hàn cau mày, hơi thở dài một hơi. Nghĩ thầm: Hoa Nguyên vẫn luôn bế quan tu luyện, mỗi lần luyện chế chưa từng có người ngoài quấy rầy. Trong khi tỉ thí thiếu đi kinh nghiệm lâm trận đối địch, từ khi bắt đầu tới giờ, ít nhất bị hành vi của đối phương làm phân tâm năm lần, mỗi một lần đều sinh ra sai lầm rất nhỏ trong luyện chế. Nếu thực lực hai người ngang nhau thì ván này đã thua rồi.
Trái lại Lý Vân Tiêu, từ khi luyện chế cho tới bây giờ, cơ hồ tất cả tinh khí thần toàn bộ chuyên chú vào nguyên liệu trước mặt, thậm chí còn không có liếc mắt nhìn Mạc Hoa Nguyên, giống như trong thiên địa chỉ có mình hắn tồn tại. Loại chuyên tâm này càng không giống như tỷ thí, mà là một mình đang hưởng thụ niềm vui luyện chế.
Đây mới là thuật luyện sư thuần túy, ngay cả Viên Cao Hàn vào lúc này cũng phải sững sốt, giống như nhìn thấy bóng dáng thuật đạo trên người Lý Vân Tiêu, là ảnh thu nhỏ truy tìm thuật đạo của ngàn vạn thuật luyện sư.
- Cái này...
Viên Cao Hàn triệt để ngây ngốc, có cảm giác khó nói nên lời. Hắn phát hiện Mạc Hoa Nguyên trừ hồn lực toàn thắng Lý Vân Tiêu ra, cũng không còn có gì đáng nói, thậm chí còn có điểm kém qua xa. Mặc dù là chính mình nếu áp chế hồn lực ở lục giai đỉnh phong, có thể thắng hắn sao?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, lập tức hù dọa hắn hoảng sợ, bởi vì hắn phát hiện mặc dù là chính mình, dùng trạng thái hồn lực trước mắt của Lý Vân Tiêu cũng không có nắm chắc làm tốt như vậy. Chuyện này có ý nghĩa trên thuật đạo Lý Vân Tiêu đã không thua gì tồn tại cửu giai như hắn.
Khiếp sợ!
Viên Cao Hàn giờ phút này trừ cực độ khiếp sợ ra, hắn sợ hãi chính là trên đời này làm sao có tồn tại nghịch thiên như thế. Trong mấy ngàn năm qua của đại lục Thiên Vũ, thậm chí là hơn vạn năm qua, thiên tài có thể ghi vào sử sách rất đông, sáng giá nhất chính là Diệp Thiên Nam luyện chế ra Nặc Á Chi Chu. Nhưng mặc dù là Diệp Thiên Nam cũng tuyệt không khả năng ở tuổi này mà có thiên phú như thế.
Mạc Hoa Nguyên cũng cảm giác mình hoảng loạn rồi, hắn dần dần phát hiện Lý Vân Tiêu thi triển như lưu thủy hành vân, trong đó ẩn chứa thuật đạo thậm chí là mình cũng theo không kịp. Mồ hôi lạnh bắt đầu thấm đầy trán, quần áo dần dần bị mồ hôi ướt nhẹp.
Tâm của hắn không yên, giờ phút này hắn có thể ngăn cản thất bại chính là chênh lệch hai giai hồn lực!
Trong lịch sử thuật đạo, còn chưa từng nghe nói qua có người kém hai giai còn có thể toàn thắng, ngay cả hắn cũng tin tưởng như thế. Nhưng hiện tại phát hiện đối phương trừ hồn lực ra, thậm chí lĩnh ngộ thuật đạo, thủ pháp luyện chế và khống chế tinh vi đều vượt qua bản thân mình.
Đúng như Viên Cao Hàn lo lắng, Mạc Hoa Nguyên chưa bao giờ trải qua tràng diện tỉ thí thuật đạo như vậy, hơn nữa còn là tỷ thí cực kỳ không đối xứng, trong nội tâm vừa loạn, lập tức phạm sai lầm liên tục. Ngay cả Tiểu Huyền Tử và Cẩn Huyên cũng nhìn ra, lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Qua cửa ải cô đọng này, phẩm chất đã định ra, Tứ Chuyển Chân Đan chỉ là Tứ Chuyển Chân Đan, không cách nào trải qua lôi kiếp rèn luyện, cho nên cuối cùng lúc ngưng hình tăng phẩm giai lên không lớn.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
- Nếu như Mạc đại sư ngay cả cửa ải cô đọng cũng thất bại, đó là triệt để bại. Nếu như nói đồ đệ Viên Cao Hàn chỉ có bổn sự như thế, ta sẽ rất thất vọng. Về sau nhìn thấy hắn, ta cũng sẽ không có dùng ánh mắt tôn kính nhìn hắn đâu.