Tễ Lâm vội la lên:
- Vừa rồi bị thương, lúc này mới đổ mồ hôi. Vân thiếu ngươi không nên nghĩ lung tung, trấn áp người này, lại từ nơi đây thoát đi mới là chính đạo.
Tất cả võ giả đồng thời lên tiếng, chỗ hung hiểm như thế bọn họ không muốn ở lâu, về phần bảo tàng, có thì tốt, nhưng không nên vì thế mà mất mạng a.
Hàn quang lưu chuyển trong bảo kiếm của Lý Vân Tiêu, múa kiếm đặt lên lưng, ánh mắt lạnh như băng dời khỏi Tễ Lâm, nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên, hóa thành ngưng tụ và lo lắng.
Đột nhiên Mạc Tiểu Xuyên động, giơ chân bước đi, động tác dường như chậm chạp, dường như cực kỳ gian nan. Ngay sau đó từ từ bước về phía Lý Vân Tiêu.
Khí tức hỗn độn màu đỏ khi hắn bước đi bị hấp thu vào, chậm rãi lộ ra nét lạnh lùng, lại mang theo chết lặng và gương mặt như băng.
Lý Vân Tiêu tỏa ra hàn khí lạnh liệt, gương mặt lạnh như băng của Mạc Tiểu Xuyên và sóng nhiệt khủng bố áp tới, làm cho cảm giác băng hàn thấu xương sinh ra, hai con ngươi đỏ bừng giống như Nam Hỏa Kim Tinh dịch đang chảy bên dưới.
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, nội tâm của hắn lập tức hỗn loạn, một đoạn thần trí ngắn ngủi hiện ra, cảm xúc như sông cuồn cuộn đổ ra ngoài, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ.
Tất cả mọi người nhìn ra, dường như Lý Vân Tiêu đang run rẩy dưới áp bách của đối phương, trong ngực mọi người như có đá đang đè xuống. Thực lực Lý Vân Tiêu rõ như ban ngày, nếu như ngay cả hắn cũng không thể chống lại, vậy bọn họ còn làm cái quái gì chứ?
Đàm Địa Quân ngưng trọng nói:
- Tễ Lâm, người này rốt cuộc có thực lực gì? Cho dù là mỏ độc cũng không thể mạnh như thế a!
Tễ Lâm dưới ánh mắt của tất cả mọi người, rốt cục nói ra:
- Người này vốn là huynh trưởng của Mạc Hoa Nguyên đại sư, sử dụng bí pháp đột phá đến Cửu Thiên Võ Đế, nhưng lưu lại ẩn họa trong người. Mà Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên lại là một trong những chí bảo trấn áp thương thế của hắn, được Mạc Hoa Nguyên đại sư phó thác, chúng ta mang hắn tới mê cung này, hy vọng có thể tìm được kim nguyên, nhờ lực lượng bành trướng của Nam Hỏa Kim Tinh quáng nơi này có thể trấn áp thương thế của hắn thật tốt, ai ngờ hắn lại bị mỏ độc nhập vào cơ thể, mất đi thần trí.
Mọi người đều cả kinh, địa vị người này lớn như thế, dĩ nhiên là đại ca của Mạc Hoa Nguyên.
Mạc Hoa Nguyên chính là bát giai đại thuật luyện sư, tại thành Nam Hỏa được hưởng địa vị siêu nhiên, trong lòng đa số người hắn chẳng khác gì thần linh cả, mỗi lần nhờ vả đều hao tốn kinh người.
Sắc mặt Đàm Địa Quân lập tức biến thành gan heo, cắn răng tức giận nói:
- Ngươi nói người này chính là Cửu Thiên Võ Đế? Còn đánh cái quái gì nữa? Người ta chỉ ra một chiêu là diệt chúng ta rồi.
Tễ Lâm cũng kinh nghi bất định, nói:
- Nhưng mà từ lúc hắn ra tay, dường như cũng không có thực lực Võ Đế, chẳng lẽ mỏ độc suy yếu thực lực của hắn.
Lý Vân Tiêu nghe được Tễ Lâm nói thế thì nội tâm rõ ràng. Nhưng mà điểm mấu chốt trong đó bị giấu diếm xuống, nhưng này đã không trọng yếu, trọng yếu là làm soa giúp Mạc Tiểu Xuyên khôi phục lại.
Người đệ tử này là một trong các đệ tử tao ngộ bi thảm nhất của hắn, cũng là người hắn lo lắng nhất, không thể ngờ cảnh và vật đã không còn.
Lý Vân Tiêu vững vàng hạ quyết tâm, mở miệng nói ra:
- Lực lượng của hắn vẫn áp chế mỏ độc, cho nên mới khiến thực lực bị áp chế. Cũng nói đúng hơn, linh thức của hắn chưa hoàn toàn mất đi, nếu không trúng độc sâu như thế, thực lực có lẽ sẽ cao hơn một tầng mới đúng. Mọi người cộng đồng ra tay, giúp ta trấn áp hắn!
Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay cũng bị cảm xúc ảnh hưởng, hàn quang như thu thủy tỏa ra chung quanh, trong vạn vật thủy hệ không tranh giành, nhưng tâm tư của hắn lúc này chỉ muốn cứu người, hơn nữa là không tiếc bất cứ giá nào cứu người.
Đàm Địa Quân nói:
- Vân thiếu có nắm chắc?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có. Nhưng không giúp đỡ ta, các ngươi cũng chỉ có kết cục chết đi mà thôi. Thông đạo bốn phía bị đóng kín, trừ phi các ngươi có bản lĩnh trực tiếp phá vỡ mặt đất trăm dặm, nếu không cứ chờ chết đi.
Đàm Địa Quân biến sắc, nói:
- Tốt, chỉ cần có thể thu phục người này, chúng ta giúp ngươi.
Hắn nhìn qua khu vực hỗn độn, trong con ngươi tinh quang lập loè nói:
- Bên trong cho dù không có bảo tàng, ít nhất Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên là không ít.
Tễ Lâm hừ lạnh nói:
- Tánh mạng chưa xong còn tính toán gì tới kim tinh nguyên.
Đàm Địa Quân phẫn nộ quát:
- Câm miệng, ngươi lão thất phu này giấu diếm chúng ta quá sâu, nếu không làm sao lâm vào cảnh như vậy.
Tễ Lâm bị hắn mắng giận sôi lên, cũng không thể làm gì, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy oán độc.
Tuân Tri Minh nói:
- Vân thiếu, hiện tại nên làm như thế nào, tất cả do ngươi an bài.
Ánh mắt mọi người nhìn lên Lý Vân Tiêu, trong mơ hồ hắn thành người đứng đầu, lại không có người nào cảm thấy không thoải mái, tất cả đều chờ mong nhìn qua hắn, trông cậy vào cho hắn tìm cho mọi người con đường sống.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đợi ta thả khôi lỗi ra, phối hợp với các ngươi cùng ngăn cản hắn, sau đó ta sẽ thi triển ra phong ấn chi thuật phong ấn hắn trong ngắn ngủi.
Đàm Địa Quân cả kinh nói:
- Là phong ấn gì có thể phong ấn cường giả Võ Đế? Mặc dù phong ấn trong ngắn ngủi thì có tác dụng gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi không cần quản, sau khi phong ấn không có chuyện của các ngươi, các ngươi yên lặng đi.
Mi tâm của hắn có hào quang hiện ra, Hồ Lô Tiểu Kim Cương lập tức xuất hiện bên người, thân thể hóa thành bộ dáng cao thấp bằng hắn, hai con mắt một tím một xanh nhỏ như hạt đâu tằm lóe lên không trung.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương xuất hiện làm mọi người thoáng yên ổn, đây chính là khôi lỗi có thể ngăn cản yêu thú bát giai, thực lực cho dù không bằng Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm, nhưng cũng không kém quá xa. Hơn nữa Lý Vân Tiêu là tồn tại cường đại, còn có hơn mười Võ Tôn tại đây, đủ ngăn cản Võ Đế một lát/
Chỉ có đám người Đàm Địa Quân mới chính thức biết rõ, Võ Tôn dù cường đại thế nào cũng không thể chống lại Cửu Thiên đế khí, dưới đế khí tất cả đều là con sâu cái kiến tuyệt không phải nói ngoa.
Cũng may Mạc Tiểu Xuyên thực lực tuy cường hoành, dường như cũng không thi triển Cửu Thiên đế khí, có lẽ đúng như Lý Vân Tiêu nói, chính hắn còn một tia thần trí đang đau khổ chèo chống mỏ độc, nhưng mà không cách nào chỉ huy thân thể mà thôi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên đang đi từng bước tới trước, phức tạp trong mắt bị quét schj, lóe ra khí thế lăng lệ, quát:
- Bắt đầu, dùng toàn lực trấn áp hắn.
Vèo!
Hồ Lô Tiểu Kim Cương dẫn đầu xông lên, cũng chỉ có dựa vào nó dẫn đầu thì mọi ngời mới dám theo sau. Nếu không cho dù là Đàm Địa Quân hoặc là Tuân Tri Minh hay Tễ Lâm bị thương, đều khó có khả năng làm chim đầu đàn chính diện chống lại một gã Võ Đế.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương không trí cho nên không sợ, hét lớn một tiếng vung nắm đấm lên, một chiêu Kim Cang Quyền làm không gian vặn vẹo đánh xuống.
- Vừa rồi bị thương, lúc này mới đổ mồ hôi. Vân thiếu ngươi không nên nghĩ lung tung, trấn áp người này, lại từ nơi đây thoát đi mới là chính đạo.
Tất cả võ giả đồng thời lên tiếng, chỗ hung hiểm như thế bọn họ không muốn ở lâu, về phần bảo tàng, có thì tốt, nhưng không nên vì thế mà mất mạng a.
Hàn quang lưu chuyển trong bảo kiếm của Lý Vân Tiêu, múa kiếm đặt lên lưng, ánh mắt lạnh như băng dời khỏi Tễ Lâm, nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên, hóa thành ngưng tụ và lo lắng.
Đột nhiên Mạc Tiểu Xuyên động, giơ chân bước đi, động tác dường như chậm chạp, dường như cực kỳ gian nan. Ngay sau đó từ từ bước về phía Lý Vân Tiêu.
Khí tức hỗn độn màu đỏ khi hắn bước đi bị hấp thu vào, chậm rãi lộ ra nét lạnh lùng, lại mang theo chết lặng và gương mặt như băng.
Lý Vân Tiêu tỏa ra hàn khí lạnh liệt, gương mặt lạnh như băng của Mạc Tiểu Xuyên và sóng nhiệt khủng bố áp tới, làm cho cảm giác băng hàn thấu xương sinh ra, hai con ngươi đỏ bừng giống như Nam Hỏa Kim Tinh dịch đang chảy bên dưới.
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, nội tâm của hắn lập tức hỗn loạn, một đoạn thần trí ngắn ngủi hiện ra, cảm xúc như sông cuồn cuộn đổ ra ngoài, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ.
Tất cả mọi người nhìn ra, dường như Lý Vân Tiêu đang run rẩy dưới áp bách của đối phương, trong ngực mọi người như có đá đang đè xuống. Thực lực Lý Vân Tiêu rõ như ban ngày, nếu như ngay cả hắn cũng không thể chống lại, vậy bọn họ còn làm cái quái gì chứ?
Đàm Địa Quân ngưng trọng nói:
- Tễ Lâm, người này rốt cuộc có thực lực gì? Cho dù là mỏ độc cũng không thể mạnh như thế a!
Tễ Lâm dưới ánh mắt của tất cả mọi người, rốt cục nói ra:
- Người này vốn là huynh trưởng của Mạc Hoa Nguyên đại sư, sử dụng bí pháp đột phá đến Cửu Thiên Võ Đế, nhưng lưu lại ẩn họa trong người. Mà Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên lại là một trong những chí bảo trấn áp thương thế của hắn, được Mạc Hoa Nguyên đại sư phó thác, chúng ta mang hắn tới mê cung này, hy vọng có thể tìm được kim nguyên, nhờ lực lượng bành trướng của Nam Hỏa Kim Tinh quáng nơi này có thể trấn áp thương thế của hắn thật tốt, ai ngờ hắn lại bị mỏ độc nhập vào cơ thể, mất đi thần trí.
Mọi người đều cả kinh, địa vị người này lớn như thế, dĩ nhiên là đại ca của Mạc Hoa Nguyên.
Mạc Hoa Nguyên chính là bát giai đại thuật luyện sư, tại thành Nam Hỏa được hưởng địa vị siêu nhiên, trong lòng đa số người hắn chẳng khác gì thần linh cả, mỗi lần nhờ vả đều hao tốn kinh người.
Sắc mặt Đàm Địa Quân lập tức biến thành gan heo, cắn răng tức giận nói:
- Ngươi nói người này chính là Cửu Thiên Võ Đế? Còn đánh cái quái gì nữa? Người ta chỉ ra một chiêu là diệt chúng ta rồi.
Tễ Lâm cũng kinh nghi bất định, nói:
- Nhưng mà từ lúc hắn ra tay, dường như cũng không có thực lực Võ Đế, chẳng lẽ mỏ độc suy yếu thực lực của hắn.
Lý Vân Tiêu nghe được Tễ Lâm nói thế thì nội tâm rõ ràng. Nhưng mà điểm mấu chốt trong đó bị giấu diếm xuống, nhưng này đã không trọng yếu, trọng yếu là làm soa giúp Mạc Tiểu Xuyên khôi phục lại.
Người đệ tử này là một trong các đệ tử tao ngộ bi thảm nhất của hắn, cũng là người hắn lo lắng nhất, không thể ngờ cảnh và vật đã không còn.
Lý Vân Tiêu vững vàng hạ quyết tâm, mở miệng nói ra:
- Lực lượng của hắn vẫn áp chế mỏ độc, cho nên mới khiến thực lực bị áp chế. Cũng nói đúng hơn, linh thức của hắn chưa hoàn toàn mất đi, nếu không trúng độc sâu như thế, thực lực có lẽ sẽ cao hơn một tầng mới đúng. Mọi người cộng đồng ra tay, giúp ta trấn áp hắn!
Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay cũng bị cảm xúc ảnh hưởng, hàn quang như thu thủy tỏa ra chung quanh, trong vạn vật thủy hệ không tranh giành, nhưng tâm tư của hắn lúc này chỉ muốn cứu người, hơn nữa là không tiếc bất cứ giá nào cứu người.
Đàm Địa Quân nói:
- Vân thiếu có nắm chắc?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có. Nhưng không giúp đỡ ta, các ngươi cũng chỉ có kết cục chết đi mà thôi. Thông đạo bốn phía bị đóng kín, trừ phi các ngươi có bản lĩnh trực tiếp phá vỡ mặt đất trăm dặm, nếu không cứ chờ chết đi.
Đàm Địa Quân biến sắc, nói:
- Tốt, chỉ cần có thể thu phục người này, chúng ta giúp ngươi.
Hắn nhìn qua khu vực hỗn độn, trong con ngươi tinh quang lập loè nói:
- Bên trong cho dù không có bảo tàng, ít nhất Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên là không ít.
Tễ Lâm hừ lạnh nói:
- Tánh mạng chưa xong còn tính toán gì tới kim tinh nguyên.
Đàm Địa Quân phẫn nộ quát:
- Câm miệng, ngươi lão thất phu này giấu diếm chúng ta quá sâu, nếu không làm sao lâm vào cảnh như vậy.
Tễ Lâm bị hắn mắng giận sôi lên, cũng không thể làm gì, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy oán độc.
Tuân Tri Minh nói:
- Vân thiếu, hiện tại nên làm như thế nào, tất cả do ngươi an bài.
Ánh mắt mọi người nhìn lên Lý Vân Tiêu, trong mơ hồ hắn thành người đứng đầu, lại không có người nào cảm thấy không thoải mái, tất cả đều chờ mong nhìn qua hắn, trông cậy vào cho hắn tìm cho mọi người con đường sống.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đợi ta thả khôi lỗi ra, phối hợp với các ngươi cùng ngăn cản hắn, sau đó ta sẽ thi triển ra phong ấn chi thuật phong ấn hắn trong ngắn ngủi.
Đàm Địa Quân cả kinh nói:
- Là phong ấn gì có thể phong ấn cường giả Võ Đế? Mặc dù phong ấn trong ngắn ngủi thì có tác dụng gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi không cần quản, sau khi phong ấn không có chuyện của các ngươi, các ngươi yên lặng đi.
Mi tâm của hắn có hào quang hiện ra, Hồ Lô Tiểu Kim Cương lập tức xuất hiện bên người, thân thể hóa thành bộ dáng cao thấp bằng hắn, hai con mắt một tím một xanh nhỏ như hạt đâu tằm lóe lên không trung.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương xuất hiện làm mọi người thoáng yên ổn, đây chính là khôi lỗi có thể ngăn cản yêu thú bát giai, thực lực cho dù không bằng Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm, nhưng cũng không kém quá xa. Hơn nữa Lý Vân Tiêu là tồn tại cường đại, còn có hơn mười Võ Tôn tại đây, đủ ngăn cản Võ Đế một lát/
Chỉ có đám người Đàm Địa Quân mới chính thức biết rõ, Võ Tôn dù cường đại thế nào cũng không thể chống lại Cửu Thiên đế khí, dưới đế khí tất cả đều là con sâu cái kiến tuyệt không phải nói ngoa.
Cũng may Mạc Tiểu Xuyên thực lực tuy cường hoành, dường như cũng không thi triển Cửu Thiên đế khí, có lẽ đúng như Lý Vân Tiêu nói, chính hắn còn một tia thần trí đang đau khổ chèo chống mỏ độc, nhưng mà không cách nào chỉ huy thân thể mà thôi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên đang đi từng bước tới trước, phức tạp trong mắt bị quét schj, lóe ra khí thế lăng lệ, quát:
- Bắt đầu, dùng toàn lực trấn áp hắn.
Vèo!
Hồ Lô Tiểu Kim Cương dẫn đầu xông lên, cũng chỉ có dựa vào nó dẫn đầu thì mọi ngời mới dám theo sau. Nếu không cho dù là Đàm Địa Quân hoặc là Tuân Tri Minh hay Tễ Lâm bị thương, đều khó có khả năng làm chim đầu đàn chính diện chống lại một gã Võ Đế.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương không trí cho nên không sợ, hét lớn một tiếng vung nắm đấm lên, một chiêu Kim Cang Quyền làm không gian vặn vẹo đánh xuống.