Ẩn Long nhìn chằm chằm xem một hồi, nói:
- Cấm chế rất xảo diệu, bất quá hoàn không làm khó được Ẩn Long ta!
Hắn vươn bàn tay khô gầy, móng tay dài hẹp hướng tới trên lưng của Cường giả Vũ Tôn chậm rãi đâm vào trong, lập tức trào ra máu tươi, rất nhanh trên lưng đều bị tiên huyết nhuộm đỏ.
Ẩn Long hai tay không ngừng kết xuất ấn ký cổ quái, từng đạo đánh vào phía sau lưng Vũ Tôn, mỗi một lần đều phải bắn ra một đạo hồng mang, dần dần dung nhập bên trong cấm chế màu vàng kia, ở dưới huyết quang trùng kích, cấm chế bắt đầu chậm rãi khởi động, tựa hồ sắp sửa phá vỡ.
- Hừ, chút tài mọn, phá cho ta!
Ẩn Long một ngón tay điểm xuống, chạm vào trên trận pháp, nhất thời cấm chế màu vàng kia bắn ra một đạo cường quang, dường như kim quang nở rộ, sau đó hóa thành từng đạo quang mang bắn ra bầu trời phòng khách, dần dần bắt đầu ngưng hình.
- Cái này....
Ẩn Long thất kinh, vội vàng lui về phía sau bảo vệ thân thể của chính mình, rất sợ trong đó giấu diếm công kích.
- A cái này...
Thanh âm khiếp sợ của Đường Tâm truyền đến, Ẩn Long hướng phía trên bầu trời nhìn lại, cũng nhất thời há to mồm, ngây ngốc đứng ở đó.
Chỉ thấy cấm chế hóa thành quang mang, ở trong bầu trời ngưng ra bốn chữ lớn.
- Đường Tâm công tử, có dám gặp một lần?
Đường Tâm và Ẩn Long đều là trong lòng hoảng hốt, khiếp sợ khó có thể miêu tả bằng lời lan tràn ở trong lòng, hai người đều thấy trong mắt đối phương vẻ sợ hãi.
Dưới cấm chế, giấu diếm tám chữ, đối phương không chỉ có phát hiện cái cọc ngầm này, đã thế còn liệu sự như thần, biết được mình sẽ tìm người phá giải.
Ngay cả Đường Tâm luôn luôn tự xưng là tính toán không chút sơ hở lúc này cũng hoàn toàn ngây ngốc rồi, hắn tựa hồ có chút không dám tin tưởng, thiên hạ còn có người có thể tính toán hắn tồn tại.
- Công tử, Ẩn Long tiên sinh, làm sao vậy?
Tên Vũ Tôn kia tuy rằng cũng đã nhận ra dị dạng, nhưng đưa lưng về phía phòng khách, tịnh không nhìn thấy văn tự này, chậm rãi xoay người lại, lại thấy được hai khuôn mặt đã triệt để ngây ngốc.
Vô luận là Đường Tâm hay là Ẩn Long, ở trong mắt hắn đều là người thông tuệ tuyệt đỉnh, cho tới bây giờ đều là trên mặt mang vẻ mỉm cười, tựa hồ đối với việc trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay, chưa từng thấy qua thần sắc ngây người như phỗng như bây giờ.
Đường Tâm trong mắt kinh hãi khó có thể tiêu tán, chỉ là kinh ngạc nói:
- Cái này, chuyện này...
Hắn hồi lâu đều không thể phục hồi tinh thần lại, rốt cục ngưng thanh nói:
- Ẩn Long tiên sinh, thân phận của người này phải lập tức điều tra rõ.
- Ừ ta đây phải đi!
Ẩn long cũng là trong lòng khó có thể che giấu khiếp sợ, quanh thân vừa chuyển đã tiêu thất ở tại chỗ.
Tên Vũ Tôn kia sững sờ ở đó, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ cảm thấy phía sau một trận dễ dàng, cấm chế tựa hồ đã tiêu thất, nói cám ơn liên tục.
Đường Tâm không nhịn được phất tay cho hắn lui ra, một mình ở trong đại sảnh đi tới đi lui, tựa hồ có chút phiền muộn. Loại cảm giác vô pháp nắm giữ trong tay này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, tựa hồ báo trước thế cờ đang đi lệch khỏi quỹ đạo tính toán của hắn.
Đột nhiên một hào khí từ trong lòng dâng lên, lãnh đạm nói:
- Vân thiếu đúng không, ngươi đã khát vọng cùng ta gặp một hồi, Đường Tâm ta liền ban tặng ngươi tư cách này, ta cũng rất muốn kiến thức một phen, hiện nay thiên vũ giới, trong lớp trẻ rốt cuộc ẩn tàng yêu nghiệt như thế nào?
Trong một đêm, sát khí ở toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành tràn ngập, võ giả La Khúc Thương Hội từng cái càn quét đi tới, đem chín nhà thương hội thoát ly Thiên Nguyên Thương Hội toàn bộ bãi bình, đáng giết liền giết, đáng hàng phục thì hàng phục, cũng không có gặp phải bao nhiêu chống lại.
Những thương hội khác, ngoại trừ có Vũ Đế cường đại tồn tại ra, tất cả đều câm như hến, thay an nguy của mình cảm thấy lo lắng không thôi. Các lộ tình báo suốt đêm chưa ngủ, đem tình báo mới nhất phát sinh mỗi thời khắc này đều truyền tống tới cho người trong thương hội, bao nhiêu người cả đêm đều thương thảo đối sách tương lai.
Nhưng Lý Vân Tiêu nghỉ ngơi tốt, ngày thứ hai từ trong nhập định phục hồi tinh thần lại, một luồng ánh mặt trời chiếu qua cửa vào, toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành từ lúc hắn đến đã bắt đầu sôi trào.
Lưỡng đạo tin tức dường như ánh dương quang rất nhanh đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Một là thương minh đối với hành vi Thiên Nguyên Thương Hội tự dưng công kích người khác cảm thấy oán giận, ở dưới Vạn Bảo Lâu cùng với mấy thành viên thương minh trung tâm cho phép, để cho Thiên Nhất Các đối với nó tiến hành khiển trách.
Tin tức thứ hai bắt đầu từ trong Tứ Cực Môn truyền ra, Đường Tâm luôn luôn được xem là đệ nhất trí giả trong lớp trẻ của thương minh, phát sinh yêu hàm, đem nam vực thành chủ Viêm Vũ Thành Lý Vân Tiêu mời tới Thính Hương Thủy Tạ.
Thính Hương Thủy Tạ là một tòa quan thưởng lâu cao nhất tại Tống Nguyệt Dương Thành, có thể ngắm tận quang cảnh toàn thành, là sản nghiệp của Tứ Cực Môn.
Trong ngày thường chính là địa phương tốt để thổi sáo đánh đàn, ngâm thơ vẽ tranh, Đường Tâm cực kỳ thích loại ý vị dõi mắt trông về phía xa, ngực mang thiên hạ này.
- Đã y theo công tử phân phó, đem thân phận của Lý Vân Tiêu truyền khắp toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành, bọn hắn bây giờ lộ ra nguyên hình, Thiên Nhất Các cũng cùng Vạn Bảo Lâu đã thông suốt, chuẩn bị đối với Thiên Nguyên Thương Hội hạ thủ.
Tầng cao nhất Thính Hương Thủy Tạ, Đường Tâm đang đun nước ngâm trà, nghe Ẩn Long ở phía sau hội báo, hài lòng cười nói:
- Là trở thành một gã kỳ thủ, đã khiến ta để mắt tới thân phận xuất hiện ở trên bàn cờ Tống Nguyệt Dương Thành này, còn là tên hề nhảy nhót, nhảy vài cái liền bị diệt, phải nhìn xem hắn có thể vượt qua được lần khảo nghiệm này không?
Toàn bộ thân thể Ẩn Long bao phủ ở bên trong hắc bào, dùng thanh âm truyền ra trầm trầm nói:
- Tên Lý Vân Tiêu này tựa hồ có chút địa vị, Viêm Vũ Thành ngày đó chính là hàng lâm hai vị phong hào Vũ Đế, hơn nữa theo ta được biết, thậm chí trong Thánh vực cũng có người đi vào, công tử ngàn vạn lần không thể khinh thường!
Đường Tâm lơ đễnh, nước suối đun sôi, ngâm vào nước lá trà mới non, bốc lên một cổ hương khí,
- Việc tại Viêm Vũ Thành quan hệ đến một trong tứ đại tiên cảnh Tu Di Sơn tan vỡ, tự nhiên sẽ dẫn động thánh vực. Về phần hai vị phong hào Vũ Đế phủ xuống, bí ẩn trong đó không ít, chúng ta không nên tùy ý suy đoán lung tung, để tránh khỏi tự loạn trận cước. Nhưng vô luận như thế nào, ở bên trong Tống Nguyệt Dương Thành này, ta mặc kệ Lý Vân Tiêu hắn là ai, là rồng hay là hổ, cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.
Ẩn Long gật đầu nói:
- Chính là người đứng đầu một thành Nam Vực, nghĩ rằng hắn cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì, thư mời đã đưa đi, lúc này thân phận của Lý Vân Tiêu đã bại lộ, ta sợ bọn họ cũng chưa chắc đã dám đến.
Đường Tâm cười nói:
- Nếu là hắn không dám tới, vậy thật sự khiến người thất vọng rồi.
- Thiên cổ thùy kham bá trọng gian, trục phong vạn lý bạch vân khách. Thính hương chử thủy 沏 ẩm trà, nhất cử kinh đào phiên chưởng trung.
- Cấm chế rất xảo diệu, bất quá hoàn không làm khó được Ẩn Long ta!
Hắn vươn bàn tay khô gầy, móng tay dài hẹp hướng tới trên lưng của Cường giả Vũ Tôn chậm rãi đâm vào trong, lập tức trào ra máu tươi, rất nhanh trên lưng đều bị tiên huyết nhuộm đỏ.
Ẩn Long hai tay không ngừng kết xuất ấn ký cổ quái, từng đạo đánh vào phía sau lưng Vũ Tôn, mỗi một lần đều phải bắn ra một đạo hồng mang, dần dần dung nhập bên trong cấm chế màu vàng kia, ở dưới huyết quang trùng kích, cấm chế bắt đầu chậm rãi khởi động, tựa hồ sắp sửa phá vỡ.
- Hừ, chút tài mọn, phá cho ta!
Ẩn Long một ngón tay điểm xuống, chạm vào trên trận pháp, nhất thời cấm chế màu vàng kia bắn ra một đạo cường quang, dường như kim quang nở rộ, sau đó hóa thành từng đạo quang mang bắn ra bầu trời phòng khách, dần dần bắt đầu ngưng hình.
- Cái này....
Ẩn Long thất kinh, vội vàng lui về phía sau bảo vệ thân thể của chính mình, rất sợ trong đó giấu diếm công kích.
- A cái này...
Thanh âm khiếp sợ của Đường Tâm truyền đến, Ẩn Long hướng phía trên bầu trời nhìn lại, cũng nhất thời há to mồm, ngây ngốc đứng ở đó.
Chỉ thấy cấm chế hóa thành quang mang, ở trong bầu trời ngưng ra bốn chữ lớn.
- Đường Tâm công tử, có dám gặp một lần?
Đường Tâm và Ẩn Long đều là trong lòng hoảng hốt, khiếp sợ khó có thể miêu tả bằng lời lan tràn ở trong lòng, hai người đều thấy trong mắt đối phương vẻ sợ hãi.
Dưới cấm chế, giấu diếm tám chữ, đối phương không chỉ có phát hiện cái cọc ngầm này, đã thế còn liệu sự như thần, biết được mình sẽ tìm người phá giải.
Ngay cả Đường Tâm luôn luôn tự xưng là tính toán không chút sơ hở lúc này cũng hoàn toàn ngây ngốc rồi, hắn tựa hồ có chút không dám tin tưởng, thiên hạ còn có người có thể tính toán hắn tồn tại.
- Công tử, Ẩn Long tiên sinh, làm sao vậy?
Tên Vũ Tôn kia tuy rằng cũng đã nhận ra dị dạng, nhưng đưa lưng về phía phòng khách, tịnh không nhìn thấy văn tự này, chậm rãi xoay người lại, lại thấy được hai khuôn mặt đã triệt để ngây ngốc.
Vô luận là Đường Tâm hay là Ẩn Long, ở trong mắt hắn đều là người thông tuệ tuyệt đỉnh, cho tới bây giờ đều là trên mặt mang vẻ mỉm cười, tựa hồ đối với việc trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay, chưa từng thấy qua thần sắc ngây người như phỗng như bây giờ.
Đường Tâm trong mắt kinh hãi khó có thể tiêu tán, chỉ là kinh ngạc nói:
- Cái này, chuyện này...
Hắn hồi lâu đều không thể phục hồi tinh thần lại, rốt cục ngưng thanh nói:
- Ẩn Long tiên sinh, thân phận của người này phải lập tức điều tra rõ.
- Ừ ta đây phải đi!
Ẩn long cũng là trong lòng khó có thể che giấu khiếp sợ, quanh thân vừa chuyển đã tiêu thất ở tại chỗ.
Tên Vũ Tôn kia sững sờ ở đó, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ cảm thấy phía sau một trận dễ dàng, cấm chế tựa hồ đã tiêu thất, nói cám ơn liên tục.
Đường Tâm không nhịn được phất tay cho hắn lui ra, một mình ở trong đại sảnh đi tới đi lui, tựa hồ có chút phiền muộn. Loại cảm giác vô pháp nắm giữ trong tay này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, tựa hồ báo trước thế cờ đang đi lệch khỏi quỹ đạo tính toán của hắn.
Đột nhiên một hào khí từ trong lòng dâng lên, lãnh đạm nói:
- Vân thiếu đúng không, ngươi đã khát vọng cùng ta gặp một hồi, Đường Tâm ta liền ban tặng ngươi tư cách này, ta cũng rất muốn kiến thức một phen, hiện nay thiên vũ giới, trong lớp trẻ rốt cuộc ẩn tàng yêu nghiệt như thế nào?
Trong một đêm, sát khí ở toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành tràn ngập, võ giả La Khúc Thương Hội từng cái càn quét đi tới, đem chín nhà thương hội thoát ly Thiên Nguyên Thương Hội toàn bộ bãi bình, đáng giết liền giết, đáng hàng phục thì hàng phục, cũng không có gặp phải bao nhiêu chống lại.
Những thương hội khác, ngoại trừ có Vũ Đế cường đại tồn tại ra, tất cả đều câm như hến, thay an nguy của mình cảm thấy lo lắng không thôi. Các lộ tình báo suốt đêm chưa ngủ, đem tình báo mới nhất phát sinh mỗi thời khắc này đều truyền tống tới cho người trong thương hội, bao nhiêu người cả đêm đều thương thảo đối sách tương lai.
Nhưng Lý Vân Tiêu nghỉ ngơi tốt, ngày thứ hai từ trong nhập định phục hồi tinh thần lại, một luồng ánh mặt trời chiếu qua cửa vào, toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành từ lúc hắn đến đã bắt đầu sôi trào.
Lưỡng đạo tin tức dường như ánh dương quang rất nhanh đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Một là thương minh đối với hành vi Thiên Nguyên Thương Hội tự dưng công kích người khác cảm thấy oán giận, ở dưới Vạn Bảo Lâu cùng với mấy thành viên thương minh trung tâm cho phép, để cho Thiên Nhất Các đối với nó tiến hành khiển trách.
Tin tức thứ hai bắt đầu từ trong Tứ Cực Môn truyền ra, Đường Tâm luôn luôn được xem là đệ nhất trí giả trong lớp trẻ của thương minh, phát sinh yêu hàm, đem nam vực thành chủ Viêm Vũ Thành Lý Vân Tiêu mời tới Thính Hương Thủy Tạ.
Thính Hương Thủy Tạ là một tòa quan thưởng lâu cao nhất tại Tống Nguyệt Dương Thành, có thể ngắm tận quang cảnh toàn thành, là sản nghiệp của Tứ Cực Môn.
Trong ngày thường chính là địa phương tốt để thổi sáo đánh đàn, ngâm thơ vẽ tranh, Đường Tâm cực kỳ thích loại ý vị dõi mắt trông về phía xa, ngực mang thiên hạ này.
- Đã y theo công tử phân phó, đem thân phận của Lý Vân Tiêu truyền khắp toàn bộ Tống Nguyệt Dương Thành, bọn hắn bây giờ lộ ra nguyên hình, Thiên Nhất Các cũng cùng Vạn Bảo Lâu đã thông suốt, chuẩn bị đối với Thiên Nguyên Thương Hội hạ thủ.
Tầng cao nhất Thính Hương Thủy Tạ, Đường Tâm đang đun nước ngâm trà, nghe Ẩn Long ở phía sau hội báo, hài lòng cười nói:
- Là trở thành một gã kỳ thủ, đã khiến ta để mắt tới thân phận xuất hiện ở trên bàn cờ Tống Nguyệt Dương Thành này, còn là tên hề nhảy nhót, nhảy vài cái liền bị diệt, phải nhìn xem hắn có thể vượt qua được lần khảo nghiệm này không?
Toàn bộ thân thể Ẩn Long bao phủ ở bên trong hắc bào, dùng thanh âm truyền ra trầm trầm nói:
- Tên Lý Vân Tiêu này tựa hồ có chút địa vị, Viêm Vũ Thành ngày đó chính là hàng lâm hai vị phong hào Vũ Đế, hơn nữa theo ta được biết, thậm chí trong Thánh vực cũng có người đi vào, công tử ngàn vạn lần không thể khinh thường!
Đường Tâm lơ đễnh, nước suối đun sôi, ngâm vào nước lá trà mới non, bốc lên một cổ hương khí,
- Việc tại Viêm Vũ Thành quan hệ đến một trong tứ đại tiên cảnh Tu Di Sơn tan vỡ, tự nhiên sẽ dẫn động thánh vực. Về phần hai vị phong hào Vũ Đế phủ xuống, bí ẩn trong đó không ít, chúng ta không nên tùy ý suy đoán lung tung, để tránh khỏi tự loạn trận cước. Nhưng vô luận như thế nào, ở bên trong Tống Nguyệt Dương Thành này, ta mặc kệ Lý Vân Tiêu hắn là ai, là rồng hay là hổ, cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.
Ẩn Long gật đầu nói:
- Chính là người đứng đầu một thành Nam Vực, nghĩ rằng hắn cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì, thư mời đã đưa đi, lúc này thân phận của Lý Vân Tiêu đã bại lộ, ta sợ bọn họ cũng chưa chắc đã dám đến.
Đường Tâm cười nói:
- Nếu là hắn không dám tới, vậy thật sự khiến người thất vọng rồi.
- Thiên cổ thùy kham bá trọng gian, trục phong vạn lý bạch vân khách. Thính hương chử thủy 沏 ẩm trà, nhất cử kinh đào phiên chưởng trung.