Chương
Ta đứng về phía Trần Hùng sư huynh, ta từng tận mắt xem Trần Hùng sư huynh chiến đấu, quá mạnh!”
“Nếu vậy thì Lâm Tiêu mới mạnh, hắn là kiếm tu đó, nhưng các ngươi có ai từng thấy hắn rút kiếm ra chưa?”
“Nếu Lâm Tiêu thực sự thắng được, vậy thì không còn gì phải nghi ngờ nữa, hắn chính là thiên tài lợi hại nhất trong mấy năm gần đây của Kiếm Ma tông.”
Trên bãi đất trống.
Lâm Tiêu và Trần Hùng đã đứng sang hai bên.
Trần Hùng đã điều chỉnh linh lực của mình xuống Tụ Linh Cảnh viên mãn.
“Đao này của ta là vũ khí đỉnh cấp, ngươi đừng có nghĩ đến việc dùng tay không đi đỡ, nếu không, tay bị phế mất thì cũng đừng có trách ta.” Trần Hùng cười haha, nhắc nhở.
Lâm Tiêu đối diện với sự khiêu khích trắng trợn như vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Thật ra người không cần phải áp chế tu vi xuống, ta vẫn có thể đánh bại ngươi như thường.”
“Tới đi.” Ánh mắt Trần Hùng lóe sáng, thấp giọng nói.
Lâm Tiêu này cái khác thì chưa nói, nhưng mồm mép quả thực lanh lợi.
Hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn nói không lại đối phương.
“Tới!” Lâm Tiêu đáp lại.
Cuối cùng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm này của hắn chỉ là vũ khí thượng phẩm, phẩm chất kém đối phương một khoảng xa.
“Tinh hỏa liêu nguyên!” Lâm Tiêu thấp giọng nhẹ nhàng nói.
Một luồng khí tức Xích Viêm nóng rực tỏa ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Giống như núi lửa bị đè nén trước khi phun trào, nặng nề nghiền ép.
Ngô Tông Thừa cách đó không xa, đôi mắt phát sáng.
Tới rồi, tới rồi.
Kiếm ý!!!
Lâm Tiêu thật quá lợi hại, thực sự có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
“Đi!!” Lâm Tiêu chém ra một nhát kiếm.
Một luồng sáng từ thanh kiếm phát ra, trông giống như một luồng kiếm quang thông thường, nhưng tất cả năng lượng lại được ẩn giấu rất sâu bên trong.
“Ra chiêu hay lắm!” Linh lực trên người Trần Hùng phun trào, phía sau hắn xuất hiện một đao ảnh.
Chỉ thấy hắn đột nhiên chém xuống, một vầng sáng mờ ảo phủ lên thân đao, mạnh mẽ chém lên kiếm quang của Lâm Tiêu.
“Hả? Không đúng….đây…đây không phải là hình thức sơ khai của kiếm ý! Đây là kiếm ý chân chính!!” Trần Hùng bất ngờ hô lên.
Đùng!
Một âm thanh lớn vang lên.
Trần Hùng bị ép lui lại mười mấy bước.
Trường đao trong tay vẫn còn đang rung lên, khóe miệng chảy máu.
“Thế nào, ta đã nói rồi mà, ngươi không cần áp chế tu vi.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
“Không ngờ ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng một chút.” Ánh mắt Trần Hùng trở nên nghiêm túc.
“Có lẽ, không phải là một chút đâu.” Lâm Tiêu thuận miệng đáp.