Chương
Nhưng vừa đưa mắt nhìn.
Đám người đều ngây ra như phỗng.
Nơi kiếm quang va chạm nhau, bị nứt ra một vết nứt sâu mười mấy mét.
Hai luồng kiếm quang có lực ngang nhau, triệt tiêu lẫn nhau rồi.
“Không, không, không thể nào, kiếm ý bậc hai? Ngươi lại có thể lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai ư!!!” Tư Không Hạo thất thanh nhìn Lâm Tiêu, không tin vào mắt mình nữa.
Phải biết, hắn lĩnh ngộ được kiếm ý một bậc rưỡi, đã dẫn tới trấn động không nhỏ ở Huyền Âm Tông rồi.
Ngay đến cả Huyền Âm tông chủ cũng cực kỳ coi trọng hắn, chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành tông chủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Nhưng, nhưng khi so sánh với người trước mặt này.
Hắn là gì chứ.
Hắn ngay cả nâng giày cho người ta cũng không xứng.
“Ngơ rồi à??? Vậy ta sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là kiếm pháp Âm Ảnh!”
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Lâm Tiêu nhấc trường kiếm lên, cả người giống như ẩn giấu trong một cái bóng, thân hình lúc ẩn lúc hiện.
Tiếp đó.
Một chùm sáng u ám ngưng tụ lại một điểm, luồng gió lạnh buốt nổi lên.
Một luồng kiếm quang cao mười mấy trượng nối liền từ Cửu U nổi lên, kiếm ý nồng đậm như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.
“Một điểm hàn quang tỏa sáng vạn trượng , một kiếm lạnh giá khắp năm mươi châu!”
“Ảnh trảm!!”
Xoẹt!
Hắc quang lóe lên rồi biến mất.
Giống như chưa từng xuất hiện.
“Kiếm pháp Âm Ảnh hoàn hảo cực điểm, cùng kiếm ý ba bậc rưỡi…”
Đôi mắt Tư Không Hạo dần ảm đạm, sau đó thì hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Khí tức của sinh mệnh tiêu tán đến cạn kiệt.
Biểu cảm để lại cuối cùng, là sự kinh hãi.
Shhh!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông lên tới não bọn họ.
Chết rồi.
Tư Không Hạo, đường đường là một thiên tài xuất sắc nhất của nội môn Huyền Âm Tông, thế mà lại chết rồi.
Lại còn là bị một kẻ mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn chém chết.
Thế này, thế này cũng quá là khó tin đi ấy chứ.
Lúc này, ba tên tiểu đệ cuối cùng đi theo Tư Không Hạo tới đấy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.