Chương
Thấy thần sắc trên mặt của lão Từ thay đổi, mấy cường giả Hóa Đỉnh cảnh cũng không hiểu chuyện gì cả. Lão Từ nghe thấy cái gì vậy? Sao lại ngạc nhiên tới thế?
Bốn người bọn họ quen biết từ lâu mà chưa bao giờ thấy cảnh Lão Từ ngạc nhiên tới thế này. Khoảng hai phút sau lão Từ mới trầm mặt đi tới cạnh họ.
Chỉ là lúc nhìn thấy Lâm Tiêu thì ánh mắt hoàn toàn thay đổi, vừa có vài phần kính nể lại thêm vài phần kích động.
Sau đó chỉ thấy ông ấy nói: “Từ hôm nay trở đi, vị thiếu niên này chính là khách mời tôn quý của Thái Tuế thánh địa chúng ta. Ai dám đắc tội với hắn thì chính là đắc tội với Thái Tuế thánh địa, không cần biết phải trả giá thế nào bọn ta cũng làm cho người đó phải đền tội.”
Lão Từ dùng linh lực của một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, truyền âm trong vòng dặm.
Một lúc sau mọi người nghe thấy lời này đều sững sờ. Đây là cái tình huống gì vậy? Lúc nãy còn sắp rút kiếm chém nhau, sau bây giờ lại thay đổi. Hơn nữa còn tuyên bố một lời thề trước mặt rất nhiều người.
Phải biết rằng với lời nói như vậy không thể nói bừa được, đã nói ra là phải làm. Nếu không sẽ bị thiên địa trừng phạt.
Lão Từ nói lời này xong thì lập tức kéo cậu thiếu niên lên phi thuyền của Thái Tuế thánh địa. Thái Tuế thánh địa được coi là tông phái lớn nhất của vương triều Đại Hạ.
Kể cả ba tông môn lớn còn lại cò liên thủ sợ rằng cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang nhau.
“Lão Từ, ngươi điên rồi hả!! kẻ kia giết nhiều thiên tài của chúng ta như vậy, Thái Tuế thánh địa của ngươi muốn gánh tội cùng sao!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn phẫn nộ.
“Ta không điên, nguyên nhân ra sao ta không tiện tiết lộ cho các ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói với các ngươi rằng không ai có thể đưa người thiếu niên này đi, đừng trách Thái Tuế thánh địa không nể tình cũ.”
Lão Từ nói xong thì bộc phát uy áp của một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, thực lực của ông ta so với vị công chúa vừa mới bị công kích mạnh hơn rất nhiều.
“Hơn nữa, các đệ tử thiên tài của các ngươi đâu có chết dưới tay bọn họ, chúng chết vì kiếp nạn.” Lão Từ lại nói thêm một câu.
“Kiếp nạn?” Một vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh khác cau mày.
“Các ngươi hỏi đệ tử khác thì biết, khẳng định có người chạy thoát khỏi kiếp nạn kia.” Lão Từ trả lời.
Nói tới đây rồi ông ấy cũng lười giải thích thêm, chỉ có thể nói lẫn này bọn họ thật sự đắc tội với vị thiếu niên này và công chúa Đại Can.
“Lâm Tiêu, Can công chúa, lão phu có chút lỗ mong hai người đừng để bụng. Khi quay về thánh địa lão phu sẽ xin lỗi hai người.” Lão Từ nghiêm túc cúi đầu trước hai người Lâm Tiêu.
Chỉ có ông ấy và Khương Lãng biết, ngoài ra có thêm Lâm Tiêu biết rằng cái cúi đầu này, không chỉ là xin lỗi cho chuyện vừa nãy. Còn là cảm ơn vì Lâm Tiêu đã giúp thánh tử cũng như các đệ tử khác.
Phần ân tình này đúng là không hề nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, hai cường giả Hoá Đỉnh cảnh bên cạnh chuyển từ nghi ngờ sang tin tưởng hoàn toàn, có thể làm cho lão Từ thành tâm như thế này thì chắc chắn không thể là giả được.
Bên trong chuyện này chắc có ẩn tình khác. Hoặc có thể nói, Lão Từ này biết được thế lực sau lưng hai người này?
Sau vài giây do dự, hai người cũng biểu hiện thái độ.
“Xin lỗi hai vị, là chúng ta lỗ , chỗ này coi như bồi thường cho các ngươi, xin hai người đừng trách tội.” Hai cường giả này cũng cúi đầu.
Với thân phận của lão Từ mà ông ấy còn làm được tới bước này. Thì bọn họ có là gì, cứ làm theo cũng chả chịu thiệt cái gì.