Chương
“E hèm… Lâm Tiêu tiểu hữu, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu bảng Chân Long rồi, tại sao chúng ta không bắt đầu xuất phát ngay bây giờ!?” Thánh chủ Thái Tuế đứng dậy và nói với Lâm Tiêu.
Vị đại lão này vẫn là nên mau chóng đuổi đi. Nếu ở lại lâu hơn, nếu nói điều gì đó khoa trương hơn, các luyện đan sư của luyện đan phong nhà mình sẽ bị công kích đến mức nản chí.
Nếu là người thích bới lông tìm vết thì lại càng dễ sinh ra tâm ma. Điều này không có lợi cho việc tu hành đan đạo sau này.
Hơn nữa, trong lòng thánh chủ Thái Tuế cảm thấy có chút may mắn, may mà ông ta không biết luyện đan, nếu không nhất định cũng sẽ là một trong người bị đả kích.
“Được, ta cũng định như vậy.” Lâm Tiêu trả lời.
“Mà lại, Lâm Tiêu tiểu hữu, trước kia nghe Lão Từ nói tiểu hữu có hứng thú phi thuyền, vậy—— ”
Thánh chủ Thái Tuế vẫy tay một cái, một chiếc phi thuyền nhỏ mà tinh xảo xuất hiện trước mặt ông ta.
“Vậy chiếc phi thuyền nhỏ này sẽ tặng cho tiểu hữu Lâm Tiêu. Phi thuyền này mặc dù chỉ có thể chở một trăm người, nhưng tốc độ của nó cũng không chậm hơn so với chiếc thuyền lớn khi ngươi tới đây, vì vậy mong ngươi không chê. ” Thánh chủ Thái Tuế vô cùng khách khí nói.
Thấy vậy, ánh mắt Lâm Tiêu có chút sáng lên. Đây là một thứ đồ tốt.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra một cái bình ngọc, búng tay qua đó.
Thánh chủ Thái Tuế theo bản năng bắt lấy bình ngọc, cau mày nói: “Lâm Tiêu tiểu hữu, ý ngươi là. . .”
“Ta không có thói quen lấy đồ không của người khác.”Lâm Tiêu cười nhạt.
Thánh chủ Thái Tuế nghe vậy cũng cười khổ, trong lòng càng thêm bội phục Lâm Tiêu.
Điều này khiến ông ta không thể từ chối, nếu từ chối, chẳng phải không coi tiểu hữu Lâm Tiêu là người mình sao? !
Chậc chậc, đây thật sự là lần đầu tiên gặp một thiếu niên như vậy.
Khi ông ta nhận lấy chiếc bình ngọc, ông ta dùng linh thức liếc nó một cái.
Bên trong là mười viên Huyền Minh Phá Canh Đan nhất khí hoá sương vừa mới luyện chế ra.
Chỉ riêng giá trị của lọ đan dược này đã đáng giá cả phi thuyền nhỏ kia rồi.
“Lâm Tiêu tiểu hữu, đây… chuyện đó… Chỉ cần sau này có khó khăn gì, bất cứ lúc nào tiểu hữu cũng có thể đến Thái Tuế thánh địa tìm ta, bất luận là chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không chần chừ !” Thái Tuế thánh chủ đảm bảo nói.
“Ừm, được!” Lâm Tiêu trả lời.
“Tiểu hữu, vậy lần này ta sẽ đích thân lái thuyền đưa ngươi qua đó, nhân tiện nói cho ngươi biết một số điểm cần chú ý khi lái thuyền.” Thánh chủ Thái Tuế nói.
“Vậy làm phiền thánh chủ rồi.” Lâm Tiêu không từ chối.
Một chiếc phi thuyền nhỏ từ Thái Tuế thánh địa bay ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay về một hướng. Thánh chủ đứng ở chính giữa thuyền dùng ánh mắt bất lực nhìn tất cả mọi người đứng xung quanh.
Cứ nghĩ rằng lần này chỉ có bản thân ông ấy và hai người Lâm Tiêu, như vậy thì một đường này mới có thể thân cận với Lâm Tiêu thêm chút nữa.
Ai mà biết được, sau khi ba người lên phi thuyền. Hội trưởng Mặc và hội phó Mã cũng lẽo đẽo lên theo. Sau đó lại còn có lão Từ, rồi lại thêm vài vị trưởng lão ở luyện đan phong.
Bọn họ đều là thật lòng cảm kích đối với Lâm Tiêu, cho nên lần này đều đích thân đưa người tới chỗ đấu bảng Chân Long.
Còn một nguyên nhân khác, đó là sau khi nhìn thấy thực lực của Lâm Tiêu, bọn họ càng hy vọng đối phương có thể xuất hiện trên bảng Chân Long. Do vậy hội trưởng Mãn, lão Từ đã đi lên phi thuyền trước sự chứng kiến của nhiều người.