Chương
Tất cả những nơi có nguồn nước đều không ngừng sôi sục.
Mà mỗi một người có mặt tại đấy, toàn thân đều nổi một tầng khí lạnh.
Đó là hàn ý ở tận trong lục phủ ngũ tạng.
Loại cảm giác tương phản kỳ quái này, khiến người ta tê dại cả da đầu, tinh thần đều run sợ.
Hắn ngơ ngác luôn rồi.
Yêu hỏa bản mệnh!!!
Chu Tước này vậy mà lại thi triển ra yêu hỏa bản mệnh!!!
Trừ khi là đại chiến sinh tử, bằng không, yêu thú sẽ không dễ dàng triển khai ra lá bài tẩy này.
Một khi thi triển, thì chính là tới chết mới thôi!
Cho dù thắng, thì sau trận chiến cũng sẽ suy yếu một khoảng thời gian.
Điên rồi!
Chu Tước này điên rồi sao!
“Chu Tước, ngươi điên rồi, lẽ nào ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tộc ư?” Người trung niên hét lên.
“Haha, khơi mào cuộc chiến giữa hai tộc vì ngươi ư, cái thứ Sinh Tử Cảnh trung kỳ như ngươi mà cũng có năng lực đó sao?” Chu Tước khinh bỉ, nói.
“Ta quả thực không làm được, nhưng thứ kia thì làm được!” Người trung niên chỉ về cự đỉnh che trời ở nơi gần đó.
“Hử? Đây là….Phệ Hồn Đỉnh? Các ngươi ngay đến cả thứ này cũng đem ra rồi à.” Ánh mắt Chu Tước trầm xuống.
Lúc nó xuất hiện ở đây, vẫn chưa kịp quan sát kỹ tình hình xung quanh.
Bị kẻ kia nhắc, hắn bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Phệ Hồn Đỉnh.
Phệ Hồn Đỉnh chính là một trong ba đạo khí của thần tộc Dao Trì.
Hiển nhiên, thứ này không phải là dùng để đối phó với nó.
Vậy thì chính là đối phó với…..tôn thượng rồi.
Hừ!
Đáng ghét!
Thế thì càng đáng chết hơn!
Không một chút do dự.
Ảnh Dực Trảm!
Ngọn lửa U Minh bao trùm lấy cơ thể, Chu Tước hóa thành một con chim lửa, dốc toàn bộ sức mạnh xông về phía người trung niên.
Sắc mặt người trung niên lộ vẻ khiếp sợ.
Lão có thể cảm nhận được một cảm giác cực kỳ khủng bố từ đòn tấn công của đối phương.
Nếu như bị đánh trúng hoàn toàn, thì cho dù lão ta có huyết mạch thần tộc Sinh Tử Cảnh đi chăng nữa, không chết thì cũng trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Chạy!
Bây giờ kế sách khôn ngoan nhất chính là chạy.
Không sai, bất chấp mọi giá để chạy trốn.