Chương
Phụt….
Người trung niên phun ra một bụm máu.
Khí thế trên người lại nâng lên hai phần, tốc độ tăng lên gần gấp đôi.
“Chu Tước, đám yêu tộc đáng chết các ngươi, cứ đợi đó cho ta.”
“Sớm muộn cũng có một ngày thần tộc Dao Trì bọn ta tiêu diệt toàn bộ yêu tộc các ngươi, giết không chừa một con.”
Sau khi để lại hai câu đe dọa đầy căm tức, người trung niên hóa thành một luồng huyết ảnh, điên cuồng chạy đi.
“Hử? Muốn chạy, ở trước mặt bản tôn, ngươi chạy không thoát đâu!!!” Chu Tước cũng tức giận, nhanh chóng tăng tốc lên mấy lần.
Lần này mà để đối phương chạy thoát, vậy thì hắn không cách nào ăn nói với tôn thượng đại nhân đâu.
Hừ!!!
Một tiếng hừ lạnh lùng.
Ngọn lửa U Minh ngập trời, cuồn cuộn cuốn lấy người trung niên.
“Phá cho ta!” Người trung niên tức giận gào lên.
Phía sau hắn hiện ra một bức tượng thần hình con trâu, hàng vạn tia sáng tụ lại trên tay phải của lão ta.
Ầm một tiếng.
Vòng vây U Minh hỏa diệm bị đánh thủng ra một lỗ trống.
Người trung niên lại lần nữa tăng tốc, nhảy vượt ra khỏi bức tường lửa U Minh.
“Lực Chi Lĩnh Vực giả, đáng ghét!” Sắc mặt Chu Tước trở nên khó coi.
Nó không ngờ đối phương lại là Lực Chi Lĩnh Vực giả, nhưng cho dù ngươi là Lực Chi Lĩnh Vực giả, thì cũng không thể dễ dàng đột phá bức tường lửa U Minh như vậy được.
Chu Tước có chút gấp gáp.
Nhưng mà, ngay vào lúc này…..
Một luồng ánh sáng đen hiện lên.
Nó mang theo khí thế của bầu trời mạnh mẽ, xông vào trong đầu người trung niên.
Người trung niên kinh ngạc.
Đây, đây là đạo khí kỳ lạ của thiếu niên ngoại tộc.
Lão ta nhớ rõ, tộc trưởng thần tộc Dao Trì bọn họ chính là bị thứ này làm cho trọng thương.
“Phá lần nữa!” Người đàn ông trung niên lại đánh ra một quyền.
Nhưng lần này, ngay khi kiếm ảnh màu đen chuẩn bị va vào quyền thì….đột nhiên biến mất.
Kiếm ảnh màu đen đột nhiên không thấy đâu nữa rồi!
“Hở?…Sao lại…..A!!!!!!” Người trung niên hét lên thảm thiết.
Kiếm ảnh màu đen vừa rồi, lại trực tiếp xuất hiện trước mặt lão.
Phụt một phát.
Kiếm ảnh màu đen đã cắm sâu vào trong mắt lão, rồi xuyên qua não.
“Sí Diễm Phẫn Thân!” Chu Tước hét lên một hơi dài.
Ngọn lửa U Minh trên thân nó nuốt trọn lấy người đàn ông trung niên.
Người trung niên giãy dụa trong đau khổ rồi rơi xuống mặt đất.
“Tiểu Chu Tước, ngươi trông chừng lão ta cho tốt, giữ lại chút hơi tàn, ta đi xử lý cái đỉnh nát kia trước.”