Chương
“Linh lực không đủ, không thể vận hành.”
CMN!!!
Lâm Tiêu có cảm giác khó chịu như đánh vào một cục bông.
Linh lực trong cơ thể hắn hiện giờ, quả thực là có hơi ít, chỉ bằng một phần mười so với thời kỳ toàn thịnh.
Cũng không biết hiến tế loại Phệ Hồn Đại Đỉnh này cần bao nhiêu linh lực.
Lâm Tiêu tùy ý lấy ra vài viên đan dược cực phẩm, cũng không quan tâm nó là mấy khí hóa sương đan, dù sao thì lúc Đan Đạo Ý Cảnh đạt thành, hắn đã luyện chế không ít.
Đều là để dự phòng cho lúc bất ngờ cần tới.
Nửa tiếng trôi qua.
Phương tông chủ đã giải tán đám người đến chúc mừng, bảo đám đệ tử khác trở về ai làm việc nấy rồi.
Hiện trường chỉ còn lại Cảnh lão, Mục lão, và ông ấy mà thôi.
Đồng thời cảnh cáo những người khác không được lại gần.
Lúc này, Lâm Tiêu cũng đã phục hồi toàn bộ linh lực, trạng thái đã đạt mức toàn thịnh.
Hắn nắm lấy Phệ Hồn Đỉnh một lần nữa, vận chuyển Ý Cảnh đặc biệt.
Lần này rốt cuộc cũng phải được rồi chứ nhỉ.
Lâm Tiêu suy nghĩ rất rõ ràng.
Nếu thứ này đã không để hắn sử dụng, vậy thì triệt để hủy nó đi là được rồi.
Ầm!!
Phệ Hồn Đỉnh khẽ chấn động.
Nhưng ngay sau đó, Ý Cảnh đặc biệt lại lần nữa truyền đạt tới một ý.
“Linh lực vẫn không đủ, không thể vận hành.”
Lâm Tiêu: “?????”
Cái mẹ gì vậy?
Vẫn không được sao?
Cái CMN cần tới bao nhiêu linh lực ấy vậy?
Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong.
Lâm Tiêu buồn phiền muốn chết.
“Tiểu Chu Tước, ngươi qua đây!” Lâm Tiêu mở miệng nói.
Soạt!
Thân thể yêu thú cực đại của Chu Tước lao vút tới, xuất hiện dưới chân Lâm Tiêu.
“Xin tôn thượng đại nhân hãy chỉ thị!” Chu Tước cúi thấp đầu, cung kính nói.
“Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được phản kháng.” Lâm Tiêu ấn đầu con chim Chu Tước. Nghiêm túc nói.
“Rõ!!!” Chu Tước vô cùng phấn khích.
Tới rồi, tới rồi.
Tôn thượng đại nhân sắp thay nó giải quyết vấn để sinh tử kiếp rồi.
Huhuhu, nó đợi ngày này quá lâu, quá lâu rồi.