Chương
Bịch, bịch!
Đội hộ vệ mười mấy người này sau khi nhìn rõ hai người, à không, là nhìn thấy rõ Can Anh Túc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đồng loạt quỳ xuống, cả người run rẩy xin tha mạng.
Lâm Tiêu nhìn mà hết hồn.
Hắn biết hung danh của Can Anh Túc trải rộng khắp, nhưng không ngờ lại khoa trương đến vậy.
Nhưng Can Anh Túc còn chưa nói lời nào đâu đấy.
Xem ra tiểu cô nương này đã trở thành bóng ma vô cùng kinh khủng trong lòng bọn họ rồi.
“Quay về tiếp tục tuần tra đi, là lỗi của ta.”
Can Anh Túc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lôi Lâm Tiêu bay xuống đất, đi bộ về phía trước.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lanh lảnh, giới thiệu khắp nơi.
Mãi tới khi bóng dáng Lâm Tiêu và Can Anh Túc đi khuất, đội hộ vệ này vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
Mọi người đều đang đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi thuận theo trán bọn họ, tí tách rơi xuống đất.
Nhưng không một ai dám động đậy, dù chỉ là chớp mắt một cái.
Cũng không biết là qua bao lâu.
“Đội, đội trưởng, kia, kia thật sự là trưởng công chúa điện hạ sao???” Một đội viên nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chúng ta vậy mà vẫn còn sống, ta cảm giác như vừa gặp phải trưởng công chúa điện hạ giả vậy?”
“Trên người trưởng công chúa điện hạ lại không có một chút sát ý nào, đây….”
“Câm miệng!!! Còn dám nghị luận về trưởng công chúa điện hạ, sẽ bị trọng phạt!” Đội trưởng lạnh lùng cảnh cáo.
Lát sau, các đội viên đều không dám nghị luận nữa.
Bọn họ cũng là vì quá kinh ngạc nên mới mất quy tắc như vậy.
Đội trưởng tuy nói vậy, nhưng trong mắt hắn ta cũng là kinh hãi không thôi, rất lâu cũng chưa hết.
Thôi đi.
Quỳ thêm chút nữa cho bình tĩnh đã…..
……………
Ở bên kia, Can Anh Túc đã dắt Lâm Tiêu tới trước một trong những kiến trúc đồ sộ nhất của hoàng cung Đại Can.
Kiến trúc này thậm chí còn hùng vĩ hơn chủ điện của hoàng cung.
Phía trên treo một tấm biển lớn, trên tấm biển khắc mấy chữ rồng bay phượng múa.
“Thiên Địa Văn Cung!”
“Tiêu Tiêu, thế nào, nơi này có phải là rất có khí phách không! Ta quen thuộc với nơi này lắm luôn ớ.”
Ánh mắt Can Anh Túc nhìn nơi này với vẻ phức tạp.
Từ nhỏ tới lớn, nàng ta bị nhốt ở nơi này không biết bao nhiêu ngày.
“Ủa? Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy….???”
Thấy Lâm Tiêu không trả lời, Can Anh Túc tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy Lâm Tiêu nhìn tấm biển không chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.