Chương
“Tiêu Tiêu, chúng ta vào thôi. Cái biển hiệu này thì có gì hay mà nhìn chứ?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu không hiểu, hỏi.
Nhưng Lâm Tiêu dường như rất nhập tâm, không có chút phản ứng nào đối với lời của Can Anh Túc.
“Ơ? Là, là trưởng công chúa điện hạ!”
“Bái kiến trưởng công chúa điện hạ.”
“Trưởng công chúa điện hạ, người tới Văn cung có việc gì sao?”
“Vị này là…??? Hình như chưa gặp bao giờ.”
“Trưởng công chúa điện hạ, thánh địa Văn cung không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến vào, người chắc chắn hiểu rõ quy định này, cho nên đừng làm khó chúng thần mà.” Một vị đại Nho vẻ mặt khó xử, nói.
Lúc này, từ trong thánh địa Văn cung cũng xuất hiện vài vị đại Nho đi ra, vây quanh trưởng công chúa.
Trên người bọn họ phóng ra những luồng khí tức mạnh mẽ, âm thầm liên kết với nhau, hình thành thế khóa.
Nhưng mà sau đó.
Ánh mắt của Can Anh Túc sắc bén.
Một màn huyết quang nồng đậm bắn ra, bao phủ lấy tất cả mọi người vào bên trong.
“Đây là… Lĩnh Vực!!!”
“Trời ạ!!! trưởng công chúa đã đem sát ý hóa thành Lĩnh Vực, thế này, thế này….phiền phức to rồi.”
“Trưởng công chúa tuyệt đối là số một trong những thanh niên cùng thế hệ ở Đông Vực!”
“Còn chưa Hóa Đỉnh đã đạt Lĩnh Vực, thiên phú bậc này đúng là ngàn năm khó gặp!”
Tất cả Nho giả và đại Nho đều triệt để ngơ ra luôn.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Ai dám cản ta, đừng trách ta không nể tình xưa nghĩa cũ!” Huyết sắc dưới đáy mắt Can Anh Túc nổi lên.
Sát ý mạnh mẽ kia khiến cơ thể mọi người đều không ngừng run rẩy.
Bọn họ cảm thấy, không cần trưởng công chúa ra tay, chỉ cần ý niệm của đối phương vừa động, là bọn họ đi đời nhà ma ngay tại trận rồi.
Ầm!!
Lúc này, một luồng chính khí cương trực ngút trời truyền ra từ bên trong thánh địa Văn cung.
Lĩnh Vực Chi Lực mà Can Anh Túc thi triển, trong nháy mắt bị bạch quang bao phủ.
Sát ý biến mất, thay thế bằng một loại khí tức ôn hòa.
“Trưởng công chúa, người quả nhiên là thiên tư hơn người, mới mấy hôm không gặp, sự trưởng thành của người đã khiến người ta bất ngờ đến thế.
Một vị bô lão mặc áo bào màu trắng chầm chậm bước từ trong Văn cung ra.
Ông ta hướng ánh mắt về phía Can Anh Túc tràn đầy từ ái và thiện ý.
“Đằng lão đầu, ông, sao ông lại ở trong Văn cung vậy?” Ánh mắt Can Anh Túc lóe lên sự trốn tránh, giọng điệu cũng vì vậy mà mềm đi mấy phần.
Nếu như không hiểu rõ con người của nàng ta, thì nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Cái gì?
Trưởng công chúa điện hạ không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại rụt rè sao.