Chương
Lâm Tiêu mới khôi phục được trạng thái bình thường, sắc mặt lại vô cùng kỳ quái.
Hắn không ngờ, thế giới này lại tồn tại Nho đạo, Nho đạo lại là như vậy.
Lúc này, hắn cũng chú ý tới xung quanh đã lòi ra thêm một đống người.
Mà mỗi một người đều có thực lực mạnh mẽ.
Đặc biệt là một ông lão mặc áo bào trắng cách hắn không xa.
Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy ông lão mặc áo bào trắng, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Sau đó, ông lão mặc áo bào trắng này đi về phía hắn hỏi.
“Tiểu bằng hữu, làm phiền một chút, lão phu muốn hỏi sư phụ của ngươi là người phương nào?” Đằng lão khách sáo hỏi.
“Sao thế? Ông già, ông có chuyện gì sao?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.
“To gan, ngươi có biết đại nhân là ai không?”
“Lại dám vô lễ với Đằng đại Nho như vậy, thiếu niên nhà ngươi hãy cẩn thận không là bị ngàn vạn Nho giả ở đây chỉ trích đấy.”
“Dám trả lời Đằng đại Nho như vậy, ngươi thật sự cho rằng có trưởng công chúa bảo vệ thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
“Trực tiếp bắt lại đi, vô lễ với đại năng đại Nho, cố ý xông vào thánh địa Văn cung. Những điều này cũng có thể định tội rồi.”
Lâm Tiêu mới tùy ý nói một câu, đã trực tiếp gây ra làn sóng phẫn nộ rồi.
Vẻ mặt mỗi người đều bất thiện.
Giống như Lâm Tiêu cướp cô vợ trẻ nhà bọn họ vậy.
Không, đám người này còn chưa chắc đã có vợ ấy chứ.
Điều này khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.
Nho giả của hoàng thất Đại Can, lực ngưng tụ hơi mạnh đấy nhỉ!
“Tiêu Tiêu, ông lão này là cường giả đỉnh cấp của vương triều Đại Can, thực lực không thua kém gì Chu Tước đâu.”
“Mà nếu như ở gần thánh địa Văn cung, thì cho dù là Chu Tước cũng không phải là đối thủ của lão.”
Can Anh Túc lúc này vội vàng truyền âm giải thích, giọng điệu bất đắc dĩ.
Nếu như gặp phải Đằng lão đầu ở chỗ khác, nàng ta chưa chắc đã hèn nhát như vậy.
Nhưng đây là thánh địa Văn cung, nàng đã thấy đối phương thi triển thần uy không dưới trăm lần rồi.
Lần nào cũng hoàn toàn trấn áp nàng.
Cho dù bây giờ nàng đã sinh ra Lĩnh Vực, nhưng trong lòng cũng vẫn có một trực giác nói cho nàng biết. Nếu như Đằng lão xuất lực thì vẫn có thể trấn áp được nàng ta.
Chính khí cương trực vốn có thể trấn áp tất cả tà ma dị loại.
Sát Sinh Ý Cảnh của nàng ta, chính là thuộc về loại bị khắc chế.
Còn là khắc chế trời sinh.
Đây cũng là điểm khiến nàng ta bó tay.
“Ồ….ra là vậy! Vậy nếu ta đánh lão già này u đầu thì sẽ thế nào?” Lâm Tiêu truyền âm lại hỏi.
Can Anh Túc ngớ ra.
Lẽ nào Tiêu Tiêu nhìn ra được gì rồi, muốn ra mặt vì nàng ta, cho nên mới nói như vậy sao?