Chương
“Các ngươi yên lặng đi!!! Bản tính của tiểu bằng hữu này là như vậy, nói chuyện có chút tùy tiện, nhưng mà xuất phát từ trái tim. So với những kẻ a dua nịnh hót, thì lão phu vẫn thấy thân thiết với tiểu bằng hữu này hơn.”
Đằng lão giáo huấn những Nho giả, đại Nho kia trước, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt càng thêm hiền từ.
Tất cả Nho giả, đại Nho:??????
Can Anh Túc: ????????
Đằng lão này không có vấn đề gì đấy chứ.
Người ta công khai không cho lão thể diện, lão không những không giáo huấn thiếu niên kia, mà ngược lại giáo huấn bọn họ.
Thế này….thế này quá vô lý, vô lý đến mức bọn họ không biết nói gì nữa luôn.
Mà khi Đằng lão nói câu đó xong, đám người càng thêm ngơ ngác và đần mặt ra.
“Tiểu bằng hữu này, lão phu trong phương diện Nho đạo, tự xưng là có chút thành tựu và thiên phú, ngươi có bằng lòng theo lão phu học tập không?” Đằng lão dùng gương mặt ôn hòa nói.
Ngu người rồi.
Toàn bộ đám người đều ngơ luôn rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Đằng lão vừa rồi lại không tức giận với thiếu niên rồi.
Hóa ra Đằng lão muốn thu người thiếu niên kia làm đệ tử, truyền đạo thụ nghiệp.
Nhưng, nhưng thiếu niên kia thì có tài đức gì chứ?
Chính vì hắn có thể dẫn tới cơn chấn động ở thánh địa Văn cung, dẫn tới mười tám hồi chương thánh Nho văn sao?
“Đằng lão xin hãy cân nhắc lại! Người này lai lịch không rõ ràng, cho dù khiến thánh chuông kêu, cũng không cần sốt ruột vậy đâu.”
“Đúng vậy đó Đằng lão, hơn nữa người này nói năng lỗ mãng, sao giống với người Nho gia chứ.”
“Tôn sư trọng đạo là lễ nghĩa cơ bản, ta thấy người này hoàn toàn không hiểu, cho dù thiên phú có cao hơn nữa thì đã sao.”
“Đằng lão, thánh địa Văn cung rất quan trọng đối với Đại Can chúng ra, ngài biết mà, sao có thể cho người như vậy gia nhập chứ.”
Có một vài đại Nho, vội vàng chen lời.
Nếu để cho tên tiểu tử đó trở thành đệ tử của Đằng lão thật, vậy sau này chẳng phải sẽ ngồi lên đầu bọn họ sao.
Đằng lão nhìn bọn họ một cái, khẽ lắc đầu, không đáp.
Cổ hủ! Ích kỷ!
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Những người này không hiểu.
Mười tám tiếng chuông thánh Nho văn có ý nghĩa bất phàm.
Chưa đạt tới cảnh giới đại năng đại Nho thì căn bản là không thể hiểu được.
Tóm lại, thiếu niên này nhất định chính là hi vọng của Nho đạo thời đại này.
Hi vọng duy nhất.
Nho đạo đã vắng vẻ quá lâu, quá lâu rồi.
Bọn họ rất rất cần một người đứng ra.