Chương
“Hay cho câu lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ta hình như hiểu con đường của bản thân nên đi thế nào rồi.”
“Câu này làm ta hoàn toàn trấn kinh rồi, ta bội phục, Lâm Tiêu đúng là có nền tảng Nho đạo hơn ta nhiều.”
“Quá lợi hại, ta chưa bao giờ nghe thấy bài thơ hay thế này.”
Vào đúng lúc này một cỗ khí tức thần bí uốn lượn như dòng sông xuất hiện rồi rót thẳng vào người Lâm Tiêu. Chuyện này làm Lâm Tiêu cực kỳ hoang mang.
Cảnh giới Nho đạo, ý cảnh, tài khí, chính khí trong phút chốc bỗng tăng vọt. Tất cả Nho gia đứng xung quanh như bị tát thẳng vào mặt.
Chỉ là một bài thơ lại có thể thu hút ý trí Thiên Địa của Nho đạo. Chả nhẽ đây là uy lực của thiên cổ sao?
Thật đáng sợ, thiếu niên này thật đáng sợ. Mới lĩnh ngộ sơ cấp ý cảnh Nho đạo mà lại có nền tảng kinh khủng như vậy. Nếu sớm tu luyện Nho đạo thì còn kinh khủng tới mức nào?
Mọi người có nghĩ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc này Lâm Tiêu đang nhắm mắt lại hấp thụ những tinh tuý mà bài thơ thiên cổ mang lại. Ý cảnh Nho đạo giai đoạn nhập môn bỗng chốc tăng lên tầng . Tài khí và chính khí cuồn cuộn đổ vào trong linh hải hoá thành mây khói.
Nếu ai có thể ở trong linh hải của hắn thì nhất định sẽ há hốc mồm. Một mặt biển vàng, tòa bảo tháp tầng, đạo khí linh kiếm đen lại thêm những đám mây ngũ sắc đang tỏa ánh hào quang. Tất cả đều đang tu bổ cho nhau, không thể diễn tả hết sự đẹp đẽ này.
Sau hai phút Lâm Tiêu từ từ mở mắt ra. Bất ngờ, kinh ngạc, nghi hoặc, tất cả các loại cảm xúc đều có trước mắt hắn
“Tiểu hữu đại tài, lão phu bái phục, trẻ tuổi như vậy mà có thể viết ra một bài thơ thiên cổ, đâu là chuyện ta chưa bao giờ thấy.”
Lão Đằng thật lòng tán thưởng.
“Lão Đằng quá khen rồi, ta cũng chỉ có chút tài lẻ.” Lâm Tiêu cũng không nhận bất kỳ cái gì.
Hắn chỉ cần mạnh lên là được rồi, mượn kiến thức Nho đạo ở thế giới của hắn, giải phóng sự tinh hoa vốn có của nó.
“Tiểu hữu khiêm tốn quá, nếu lão phu nói không sau. Bài thơ này của tiểu hữu là kế trị nước, cũng không hoàn toàn là như vậy, hơn nữa còn chưa viết xong.” Lão Đằng khẳng định.
“Lão Đằng thật nhìn xa trông rộng.” Lâm Tiêu cũng không phủ nhận.
Ly Tao có tổng cộng câu thơ, có nghĩa là hơn từ. Hắn vừa rồi làm chứng ngôn, chỉ lấy ra có câu là khoảng chữ, vậy mà đã thu hút uy lực của Thiên Địa Nho đạo.
Chuyện này đến Lâm Tiêu cũng không ngờ tới. Nếu viết toàn bộ Ly Tao ra không biết sẽ có chuyện gì. Đương nhiên Lâm Tiêu muốn thử nhưng bây giờ mới chỉ nhập môn Nho đạo, viết chữ đã là giới hạn bản thân hắn rồi.
Hơn nữa ý cảnh Nho đạo đã lên bậc . Việc gì phải viết hết Ly Tao ra, mà viết một nửa hắn còn chưa làm nổi nữa là viết cả.
“Tiểu hữu, lão phu rất thích bài thơ kế trị quốc này của ngươi, nếu sau này hoàn thành, có thể cho ta đọc một lần.” Lão Đằng hỏi.
“Đương nhiên được!” Lâm Tiêu trả lời.
Có lẽ sẽ chả ai để ý Nho đạo của thế giới hắn được truyền bá ở đây đâu nhỉ.
“Tiểu hữu lão phu tuyên bố, ngươi có thể ra vào tuỳ ý Thiên Địa Văn Cung của vương triều Đại Can, có gì chưa hiểu bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm lão phu.” Lão Đằng nói.
Tất cả Nho gia đứng ở đó đều sốc khi nghe thấy lời này. Lời nói của lão Đằng rất có trong lượng, người tuỳ ý ra vào Thiên Địa Văn Cung cũng rất nhiều. Nhưng người tuỳ ý đến gặp lão Đằng thì chả có ai.
Kể cả hoàng thất Đại Can cũng phải báo trước một tiếng. Cho nên Lâm Tiêu là người đầu tiên có đặc quyền này.