Chương
“Một ngày có thể hai lần khơi dậy Nho đạo dị tượng, bản lĩnh này ngay cả lão phu cũng không làm được.” Đằng lão không ngạc nhiên trước sự kinh ngạc của Tương Khách Khanh.
“Thiếu niên như vậy thực sự là hậu sinh khả uý! Ta phải nhìn thật kỹ!” Tương Khách Khanh kích động bước tới đến gần Lâm Tiêu.
Có vẻ như ông ta muốn xem xét kỹ hơn thiên kiêu yêu nghiệt.
“Tương Khách Khanh, đừng quấy rầy tiểu hữu này, hắn đang ở thời khắc quan trọng.” Đằng lão nhắc nhở một câu.
Mặc dù ông ta không biết tiểu hữu này định làm gì, nhưng những việc thiên kiêu này làm đều phù hợp với lẽ thường.
“Ha ha, Đằng lão đừng lo lắng, ta biết rồi! Hơn nữa, Lâm Tiêu này mặc dù không phải thiên kiêu của Đại Can ta, nhưng cũng là thiên kiêu Đông Vực ta, không ai có thể quấy rầy hắn!” Tương Khách Khanh cười nói.
Đằng lão gật đầu.
Tương Khách Khanh càng nhìn Lâm Tiêu càng cảm thấy phi thường.
Đông Vực đã có thể sinh ra một sự kiêu ngạo như vậy.
Đây hoàn toàn có thể so sánh với những thủ lĩnh khác thuộc thế hệ trẻ của Thiên Vực.
Nếu Lâm Tiêu được cung cấp đủ không gian và tài nguyên để phát triển, nói không chừng hắn có thể vượt qua những yêu nghiệt Thiên Vực khác.
Chậc chậc chậc, tương lai của Đông Vực đơn giản là vô hạn! !
Chính là, yêu nghiệt thiên kiêu trước mặt này.
…
Khi Tương Khách Khanh còn cách Lâm Tiêu chưa đầy mét, trong mắt ông ta đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đen.
Nhân loại yêu nghiệt như vậy … nhất định phải chết! ! ! !
Không có bất cứ khúc dạo đầu nào, trên người Tương Khách Khanh này đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ của một cường giả Hoá Đỉnh.
Một luồng lực lượng đáng sợ trong nháy mắt hình thành hàng chục lưỡi kiếm sắc bén màu đen, lần lượt chém về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ của hành động rất nhanh khiến tất cả những người xem đều bất ngờ.
“Ngươi —— chém cho lão phu! !”
Sắc mặt Đằng lão thay đổi rõ rệt, ông ta đã nổi giận.
Ông ta vung tay phải, bản mệnh ngọc bút đã đánh ra.
Một trảm tự màu đỏ bất ngờ xuất hiện và trấn áp Tương Khách Khanh.
Tộc độ cực kỳ nhanh.
Bùng bùm bùm!
Bảy tám đạo lưỡi kiếm sắc bén màu đen trực tiếp bị một chữ “trảm” nghiền nát nhưng vẫn có sáu lưỡi kiếm sắc bén màu đen thoát ra và tiếp tục chém về phía Lâm Tiêu.
“Khốn nạn!!! Tương Khách Khanh chết tiệt!!” Lão Đằng tức giận hét lên.
Ông ta- một nho gia đại năng đã bị ép phải chửi thề.
Không cần nghĩ cũng biết ông ta đang tức giận đến mức độ nào.
Trong tình huống hiện tại của tiểu hữu, căn bản không có sự phòng ngự nào cả.