Chương
Những lưỡi kiếm sắc bén này xông đến vị trí chí mạng của tiểu hữu mà đâm rõ ràng là không chút nương tay.
Nếu trúng đòn này, tính mạng sẽ khó giữ.
“Văn Cung Hiện!!!” Đằng lão trầm giọng hét.
Thiên Địa Văn Cung hơi rung chuyển, một đạo chính khí hạo nhiên trào ra.
Ngay khi Đằng lão đang chuẩn bị mượn lực lượng của Văn Cung thì một bóng người mặc y phục màu đỏ lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Người đó vung tay lên.
Bùm bùm bùm!
Những lưỡi kiếm sắc bén màu đen tấn công trực tiếp bị phá vỡ mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
“Hả!? Là cô… Can Anh Túc!!!” Tương Khách Khanh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói.
Thấy đại công chúa ra tay, Đằng lão mới thở phào nhẹ nhõm.
Không cần kích hoạt Văn Cung nữa.
Có đại công chúa ở đây, tiểu hữu Lâm Tiêu sẽ ổn thôi.
Can Anh Túc nhìn Tương Khách Khanh với ánh mắt đằng đằng sát khí và nói: “Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng … ngươi phải chết!”
Vừa dứt lời, lĩnh vực huyết sắc mở ra.
Một con thương long xích huyết dài hàng trăm trượng ngưng từ sương khí màu máu xuất hiện phía sau Tương Khách Khanh.
“Gừ gừ!!”
Sau khi thương long xích huyết gầm lên, nó há cái miệng rộng của mình ra và nuốt chửng Tương Khách Khanh vào trong.
Một tiếng hét thảm thiết truyền đến, thân thể của Tương Khách Khanh bị sát sinh chi lực quét sạch.
Nhưng ngay khi ông ta sắp chết, Tương Khách Khanh như nghẹt thở.
Sau đó, phần còn lại của cơ thể hắn ta phát nổ.
Một tà ảnh u mị lao về phía Lâm Tiêu với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Hả!? Tà ma!! Lại là Tà ma!!” Sự tức giận trong mắt Đằng lão càng nhiều hơn.
Can Anh Túc cũng sửng sốt.
Đây cũng là lần đầu tiên nang ta nhìn thấy một thứ như vậy.
Trong vô thức, nàng ta đưa tay ra đánh về phía thứ này!
Nhưng sau khi tay chạm vào thứ ma quỷ đó, không gây ra bất kỳ sự cản trở nào.
Tà ảnh u mị này trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay.
“Khè khè khè. . . Mạng của nhân loại yêu nghiệt này bản tôi lấy nhé, đáng giá, đáng giá!!” Một tiếng cười xấu xa vang lên.
Sau đó, tà ảnh u mị này lao vào cơ thể của Lâm Tiêu.
“Cút ra cho ta!!” Đằng lão giận dữ quát.
Bút ngọc màu xanh nhanh chóng viết xuống một chữ ‘lui’. Cùng lúc đó Văn Cung tuôn ra thêm một lực lượng gia cố cho nó.
Nhưng khi từ “lui” này tiếp xúc với Lâm Tiêu, nó lập tức sụp đổ và tiêu tan.
Từ ‘lui’ đã hoá thành vô số tài khí và chính nghĩa hạo nhiên. Uy năng tiêu tan và bị hắn hút vào cơ thể.