Chương
Thứ này là pháp bảo duy nhất để khắc chế tà ma, hiệu quả hơn bất kỳ đạo khí nào.
Nếu Nho đạo có thể đại thành hoặc đột phá đến một cảnh giới nhất định thì nguy cơ do tà ma mang lại cũng sẽ được giảm thiểu.
Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu thôi.
Cảm nhận được tài khí và chính khí trong cơ thể dâng trào rồi hội tụ lại.
Điều này đã hoàn toàn vượt quá số lượng Nho Đạo Ý Cảnh mà một người có thể có. Hoặc chính là hơn rất nhiều.
“Chắc là đủ rồi, hôm nay là trận cuối cùng.”
“Chính là ngươi!!!”
Hoàng thất Đại Can, phía trước Thiên Địa Văn Cung, khi những người xung quanh đang đoán già đoán non.
Lâm Tiêu đột nhiên mở mắt ra, tài khí và chính khí nổ bùm một tiếng, từ trên người hắn, bay vút lên trời.
“Bút tới đây!!!” Lâm Tiêu chỉ về phía bầu trời, bút lông màu vàng tím ở trong tay hắn.
Chuong : Toàn thể Nho đạo chấn động, bán thánh xuất hiện
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lâm Tiêu tỉnh rồi.”
“Nhìn có vẻ không bị tà ma ảnh hưởng tới.”
“Đương nhiên, Lâm Tiêu là yêu nghiệt tu đạo mà, trong người hắn có rất nhiều chính khí, tà mà làm sao có thể ảnh hưởng được.”
“Đúng là Lâm Tiêu, Kiếm Ma tông ở vương triều Đại Ngụy thế mà lại sinh ra được một thiên tài, đúng là được tổ thượng phù hộ.”
“Loại yêu nghiệt tu đạo này đừng nói là xuất hiện ở giữa chúng ta, kể cả có xuất hiện ở mấy thánh địa hay thế gia ẩn sĩ thì cũng đáng được bồi dưỡng.”
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Lúc lão Đằng nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt thì cũng là lúc ông đang quét ra vô số chữ ‘phong’. Tà mà và Nho đạo không thể cùng tồn tại. Bây giờ Lâm Tiêu tiểu hữu ánh mắt vẫn sáng ngời, vẫn có thể sử dụng Nho đạo ý cảnh, vậy nhất định có thể chiến thắng tà ma.
Lão Đằng nhìn vị tiểu hữu này bằng con mắt kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể hoá giải được ma niệm của tà mà, vị tiểu hữu này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu không bị ma niệm ảnh hưởng, trong lòng cũng được thả lỏng. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng cũng vội vã chạy tới bên hắn.
Hình như Lâm Tiêu sắp bắt đầu rồi.
…….
Ở một bên khác.
Lâm Tiêu nắm chặt cây bút tím trong tay, chính khí không ngừng rót vào ý cảnh Nho đạo. Hắn tập trung tinh thần, đưa mắt lên nhìn bầu trời, trong lòng chuẩn bị.
Lúc nãy thơ và văn đã thu hút dị tượng Nho đạo tới, bây giờ có vẻ đã lặng một chút. Vậy còn lại từ và phú, còn có biền văn.
(biền văn là một cách viết văn từ thời Hán và thịnh hành ở các triều đại Nam và Bắc triều, hình thành từ cách ghép nối các từ các câu với nhau. Có câu bốn chữ, có câu sáu chữ, toàn bài chủ yếu là câu ghép, ngắn gọn nhịp điệu trầm bổng.)
Đã đến nước này thì không hót thì thôi, một khi đã hót phải làm kinh thiên trời đất. Lâm Tiêu không hề do dự phất bút. Một hàng chữ vàng óng ánh viết lên trên trời.