Chương
Lâm Tiêu nhặt trang giấy đó lên, gấp lại hai lần, sau đó nhét vào trong tay Can Văn Văn.
Sau đó, một tay hắn niết một pháp quyết, từ trong trận pháp cách âm đi ra.
Trận pháp cách âm này vẫn hoàn hảo, không hề bị tổn hại chút nào.
Việc điều chỉnh trận pháp này, tương đối khiến người ta bất ngờ.
Nhưng Can Anh Túc không hề để ý những chuyện này, sau khi Lâm Tiêu đi ra, nàng ta gấp gáp hỏi: “Lâm Tiêu, cô cô của ta sao rồi?”
Lâm Tiêu lấy ra một lá cờ, vung ra mấy văn trận lên trận pháp cách âm, mãi tới khi trận pháp cách âm hoàn toàn ngăn cách khỏi tầm mắt, linh thức, hắn mới ngừng lại.
Trận pháp cách âm đã được sửa xong.
“Ê, cô cô của ta, bà ấy rốt cuộc sao vậy?” Can Anh Túc sốt ruột nói.
“Tình thương!” Lâm Tiêu nói trước hai chữ, sau đó mới đem những gì mình nghe được, hiểu được, kể lại cho cô nàng.
“Cái gì!!! Là Mục lão kia….ông ấy là người mà cô cô ta nhớ nhung mấy chục năm ư?” Can Anh Túc ngơ ra.
Nàng ta có mối quan hệ rất thân thiết với cô cô. Đương nhiên cũng biết được một số chuyện của cô cô nhà mình.
Lúc cô cô còn trẻ, từng có một mối tình sâu đậm.
Nhưng cuối cùng vì thân phận của hai người khác biệt quá lớn mà đành chia tay.
Quá trình cụ thể thế nào thì không ai nói cho nàng ta biết cả, cô cô cũng chẳng nói với nàng ta.
Nàng ta chỉ biết, có rất rất nhiều lúc, cô cô đều sẽ nhìn về một hướng mà lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt lộ vẻ nhớ mong và thương cảm.
Can Anh Túc sau khi hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, cũng không còn sốt ruột như trước nữa.
Chuyện này bản thân nàng ta không cách nào giải quyết.
Thứ như vết thương lòng, người ngoài khó mà giúp được.
Nhưng nghĩ tới thứ mà Tiêu Tiêu đưa cho cô cô ở phút cuối, nàng ta tò mò hỏi: “Tiêu Tiêu, vậy ngươi đưa cho cô cô ta thứ gì thế?”
“Bốc thuốc đúng bệnh, thứ chữa trị tình thương, giờ chỉ xem xem cô cô ngươi có thể đi ra được không thôi.” Lâm Tiêu cảm thán một câu.
Nếu đây không phải là món nợ của lão Mục, hắn lười chẳng muốn quản.
“Hử?…Vậy đó là thứ gì, là đơn thuốc hay sao? Cho ta một bản đi.” Can Anh Túc chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
“Ngươi lấy thứ đó cũng vô dụng, không hợp với ngươi!” Lâm Tiêu trợn mắt nói với nàng ta.
Sao mà tò mò lắm thế cơ chứ!
“Ta còn chưa thử mà sao biết không có tác dụng với ta.” Can Anh Túc bắt đầu giở trò mặt dày.
Lâm Tiêu đã bước xuống bậc của đình viện mà đi ra ngoài, nói: “Ngươi ở đây bầu bạn với cô cô hay là cùng ta đi dạo Thiên Địa Văn cung?”
“Cái nơi tồi tàn như Văn cung có gì hay mà đi dạo chứ, ngươi đi đi, ta ở đây đợi cô cô ta đi ra.” Can Anh Túc không đi theo.
Cô cô đã như vậy rồi, rất cần người ở bên bầu bạn.
Tuy bây giờ trận pháp cách âm đã được sửa thành trận pháp ngăn cách toàn bộ, nàng ta không biết rõ tình hình bên trong trận pháp như thế nào.