Chương
Nhưng nàng ta vẫn muốn đợi cô cô đi ra, sau đó an ủi và chăm sóc cô cô cho thật tốt.
Lâm Tiêu cũng biết là sẽ như vậy, không nói gì thêm, nhấc chân bước ra khỏi đình viện.
Đám người Đằng lão vẫn luôn đợi hắn ở bên ngoài, cách đình viện không xa.
Khi những Nho giả kia vây lấy hắn, Lâm Tiêu bắt đầu đi dạo Thiên Địa Văn cung.
Ở một nơi khác,
Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt hoàn toàn, cảm thấy trái tim sắp vỡ nát.
Tiểu Cương tại sao lại đầu đất vậy chứ, tại sao lại chẳng hiểu mình gì cả.
Sao ta có thể để ý tới những ánh mắt dung tục kia chứ.
Sao có thể để tâm sự khác biệt thân phận giữa hai người chứ.
Sao có thể luyến tiếc cái thân phận hoàng thất Đại Can này chứ.
Cũng không biết là khóc bao lâu.
Can Văn Văn mới bình tĩnh lại một chút.
Lúc này, bà mới chú ý tới sự thay đổi của trận pháp, còn có thêm một tờ giấy xuất hiện trên tay.
Điều này khiến trong lòng bà hơi có chút ấm áp.
Chắc hẳn những thứ này là do Lâm Tiêu làm nhỉ.
Tên nhóc này đúng là tốt hơn sư tôn của nó nhiều.
Không hổ là người có thể viết ra loại tuyệt cú thiên cổ như ‘hỏi thế gian tình ái là chi’.
Sư tôn của nó mà được bằng một phần mười trình độ của nó là tốt rồi.
Tuy không mở tờ giấy trong tay ra, không biết bên trong viết gì.
Nhưng Can Văn Văn không cảm thấy nội dung trên tờ giấy có thể giúp được gì cho mình.
Khi đọc được lá thư mà Tiểu Cương viết cho mình, bà cảm thấy tương lai của hai người, quá khó, quá khó, khó tới mức không cách nào nắm bắt được.
Can Văn Văn do dự trong giây lát, vẫn mở tờ giấy trong tay ra.
Bất luận thế nào, đều là một phần tâm ý của thằng nhóc mà.
Trong nháy mắt, giống như phong ấn bị mở ra.
Một luồng sáng trắng chiếu lên toàn bộ trận pháp, toàn bộ đình viện, tiếp đó xông thẳng lên trời.
‘Minh nguyệt có bao lâu? Nâng cốc hỏi trời cao.’
‘Không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào.’
………
‘Người có thăng trầm, trăng có sáng đục tròn khuyết, chuyện xưa nay khó vẹn toàn.’
‘Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên!’
Dị tượng Nho đạo trên bầu trời vừa mới tản đi, lúc này lại tụ lại lần nữa.
Tường vân và hào quang lại lần nữa xé rách màn đêm u tối.
Tuy không hoành tráng như ban nãy, nhưng vẫn khiến vô số người và Nho giả kinh ngạc.
“Lại, lại nữa rồi?”
“Không phải, Đằng lão chẳng phải là đã vào Thiên Địa Văn cung cùng Lâm Tiêu rồi sao?”
“Đúng đúng, ta tận mắt thấy Lâm Tiêu đi vào rồi mà, vậy đây là….”