Chương
“Cảm giác này….giống y hệt như khi Lâm Tiêu dẫn động Thiên Cổ Chi Thư và Thiên Cổ Tuyệt Cú, nhất định là Lâm Tiêu, không sai vào đâu được.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì.”
Mọi người đều thắc mắc vô cùng, lại kinh hãi không thôi.
Mà lúc này, Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt, vừa mới khóc hết nước mắt, lại lần nữa tuôn rơi.
Những hồi ức khi ở bên Tiểu Cương không ngừng ùa về trong đầu.
Sai rồi!
Tiểu Cương có lỗi.
Lẽ nào bà lại không ư.
Lẽ nào bản thân mình thật sự phải bỏ lỡ mối duyên phận này sao?
Không!
Bà không muốn!
Trong nháy mắt, Can Văn Văn nghĩ thông suốt rồi, cái gì cũng nghĩ thông rồi.
Hai tay bà niết pháp quyết.
Toàn bộ trận pháp tiêu tan.
“Cô cô, người đỡ chút nào chưa?” Can Anh Túc quan tâm hỏi thăm.
“Nha đầu, ngoan ngoãn đi theo Lâm Tiêu đi, thằng bé là một người đáng để phó thác. Cô cô có việc phải đi trước, nếu như phụ thân con hỏi tới, thì nói là cô cô đã có quyết định của chính mình rồi.”
Can Văn Văn để lại một câu, rồi cả người hóa thành tàn ảnh, bay về phía vương triều Đại Ngụy.
Can Anh Túc có chút mờ mịt.
Cô cô sao vậy nhỉ?
Cũng chính vào lúc này.
Một âm thanh truyền khắp xung quanh Thiên Địa Văn cung.
“Bệ hạ cho truyền Lâm Tiêu và Đằng đại nho vào điện!”
Hoàng cung Đại Can.
Lâm Tiêu đi theo Đằng lão tiến vào trong chủ điện của hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên hắn bước đi trong hoàng cung như này đấy.
Lúc ở vương triều Đại Ngụy, hắn cũng chưa từng tới hoàng cung, cho nên bây giờ trong ánh mắt không tránh khỏi có đôi chút hiếu kỳ.
“Bái kiến bệ hạ!”
Khi hai người tiến vào đại sảnh cung điện, Đằng lão hơi cong người về phía người đàn ông trung niên ngồi trên long ỷ, hành lễ nói.
Lâm Tiêu lúc này mới nâng mắt nhìn.
Quân chủ Đại Can.
Trên người mặc kim bào cao quý, khí tức chí ít cũng đạt tới cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.
Trên người không chỉ có khí tức Võ đạo, mà khí tràng Nho đạo cũng không yếu.
Ầy!
Quân chủ này hóa ra cũng là văn võ song tu.
Với nhãn lực của Lâm Tiêu, có thể nhìn ra được, quân chủ Đại Can này chắc chắn là tu Võ đạo tới mức độ cực cao. Sau đó mới đi đồng tu Nho đạo.