Chương
Dị tượng trên người Lâm Tiêu mới từ từ tiêu tan.
Khí tức trên toàn thân hắn tự nhiên sẵn có.
Sức mạnh của Võ đạo và Nho đạo toàn bộ thu lại trong cơ thể, nếu người nào không biết Lâm Tiêu, cho dù tu vi có cao hơn hắn nhiều, cũng khó mà nhìn ra được thực lực thật sự của Lâm Tiêu.
Giống như Đằng lão ở trước mặt đây, ông ta bây giờ đã không còn nhìn ra cảnh giới Võ đạo và cảnh giới Nho đạo của Lâm Tiêu nữa rồi.
Sự thay đổi này khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Cũng không biết Nho đạo Lĩnh Vực của tiểu bằng hữu là gì!
Chỉ e là ông ta không có cơ hội được nhìn thấy rồi.
Lâm Tiêu khôi phục tỉnh táo.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão kinh hãi, mà hắn lại bình tĩnh như thường.
Bản thân Lâm Tiêu không ngờ, chỉ tùy tiện nói một câu đầy thuyết phục, lại tạo thành hiệu quả như này.
Xem ra sau này không được nói bừa rồi.
Thật ra lần này đột phá, cũng do một phần may mắn.
Nho đạo ý cảnh của hắn vốn đã đạt tới viên mãn rồi, là trạng thái chờ đột phá.
Một câu nói vừa rồi, đã trực tiếp dẫn động Nho đạo, hoàn thành một bước cuối cùng.
Coi như là thuận nước đẩy thuyền, cũng coi như là cơ duyên tình cờ.
“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu có chí hướng vĩ đại như vậy, chẳng trách lại là người tài của Nho đạo thánh. Nhưng thời đại này, Nho đạo tụt dốc, tiểu bằng hữu Lâm Tiêu muốn đưa Nho đạo phát triển ra bên ngoài, e là không dễ dàng đâu.” Đằng lão thổn thức, nói.
Quân chủ Đại Can gật đầu đáp lời: “Quả thực đúng như Đằng lão nói, Võ đạo đang ở thời thịnh thế, Nho đạo lại bị người ta hiểu nhầm, từ bỏ. Nhưng lần này yêu ma tái thế, cùng với sự quật khởi của thiên tài Lâm Tiêu, có thể sẽ giúp cho Nho đạo bắt được một cơ hội.”
Lâm Tiêu nghe vậy, ánh mắt chuyển động.
“Có lẽ, đối với sự quật khởi của Nho đạo, ta có chút ý tưởng không được chín chắn cho lắm.
“Lâm đại tài, mời nói!”
“Vẫn mong tiểu bằng hữu thỉnh giáo!”
Đằng lão và quân chủ Đại Can đều sáng rực đôi mắt.
Cái vấn đề làm thế nào để phát triển Nho đạo, bọn họ không biết đã suy nghĩ biết bao lâu nhưng vẫn mãi chẳng nghĩ ra được.
Trong thời gian đó, bọn họ cũng thử tiến hành rất nhiều cách, nhưng hoặc là hiệu quả rất ít, hoặc là chẳng có chút hiệu quả nào.
Tất cả đều do vấn đề điều kiện của thời đại này.
Nếu là thời kỳ thượng cổ, Nho đạo có thể sánh vai cùng Võ đạo đấy, thậm chí có chút thế áp đảo cơ.
Ánh mắt hai người sáng rực, nhìn Lâm Tiêu.
Người khác nói ra câu này, có thể bọn họ sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng nếu là lời do Lâm Tiêu thì lại là chuyện khác.
“Biện pháp này gọi là báo giấy!” Lâm Tiêu nói.
“Báo giấy?” Hai người cùng nhíu mày.
Từ này bọn họ chưa từng nghe qua.