Chương
“Lão già chết tiệt, ông muốn làm gì! Tên nhóc này là ta nhìn trúng trước đấy nhé, ông không được cướp đâu đấy.” Mục lão nhìn Cảnh lão với vẻ phòng bị, nói.
Chào hỏi cũng chào hỏi rồi, ông ta bây giờ chuẩn bị dắt tên nhóc này về bồi dưỡng thật tốt.
Cảnh lão buông Lâm Tiêu ra, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng cười nói: “Tên nhóc này ta đã sớm nhìn trúng, ông cảm thấy ông đem đi được sao??”
Sắc mặt của Mục lão lập tức thay đổi.
“Ông nói bậy, nếu ông đã sớm nhìn trúng tên nhóc này, thì đã mời nó gia nhập kiếm các rồi.” Mục lão quát lớn.
“Hừ.” Cảnh lão hừ một tiếng, hỏi Lâm Tiêu: “Nhóc con, ta có từng nói rằng, ‘sau khi kiểm tra ngoại môn kết thúc thì tới kiếm các tìm ta’ không?”
Lâm Tiêu cảm giác bầu không khí xung quanh rơi vào căng thẳng. Bây giờ nghe thấy Cảnh lão hỏi vậy, hắn vội vàng trả lời:
“Dạ đúng, Cảnh lão quả thực từng nói vậy, đệ tử vốn cũng định sau khi cuộc kiểm tra kết thúc thì trở về sẽ đi kiếm các ạ.”
“Haha, còn phải cảm tạ ông bạn già đã đưa người tới đây, vất vả rồi!” Cảnh lão an ủi Mục lão một câu bằng giọng điệu kỳ quái.
Sắc mặt Mục lão đã trở nên vô cùng khó coi.
Giỏi lắm.
Chịu thiệt thòi chỉ có mình ta.
Sớm biết thế này, lúc ở quảng trường ngoại môn ông ta nên bắt tên nhóc kia trực tiếp bái sư mới phải.
Tiền trảm hậu tấu, ai cần quan tâm lão già chết tiệt này làm gì.
Mục lão cảm thấy vô cùng hối hận. Ông ta hít sâu một hơi, lại thở dài nặng nề, mở miệng nói.
“Lão già chết tiệt, ông đưa ra điều kiện đi, phải thế nào thì ông mới nhường tên nhóc này cho ta. Không cần biết là điều kiện gì, ta đều có thể chấp nhận!”
Lúc Mục lão nói những lời này, giọng điệu trầm xuống, vô cùng nghiêm túc.
Cảnh lão ban đầu định khen tiểu tử này một chút, nhưng nhìn thấy thái độ của đối phương, trong mắt hắn chỉ có nghi ngờ.
Hai kẻ mỗi lần gặp mặt lại có khẩu chiến, cứ như thể chả ai vừa lòng ai. Thực tế quan hệ lại vô cùng tốt, hơn nữa lại vô cùng hiểu ý nhau.
Thái độ của Mục lão quỷ bây giờ, rõ ràng là có gì không đúng. Cái tiểu tử xuất sắc Lâm Tiêu này, lúc trước rõ ràng ông ta đã để mắt tới rồi. Chỉ là chưa tới nhận đồ đệ mà thôi.
Kiếm Các quá mức đặc biệt, Lâm Tiêu lúc đó còn chưa có vào vòng khảo nghiệm. Ông ta để sau khi Lâm Tiêu khảo nghiệm đệ tử ngoại môn rồi mới đi tìm hắn, vậy mà thằng nhãi này lại cho ông ta một bất ngờ.
“Cái lão già này, rốt cuộc định bày trò gì?” Cảnh lão trầm giọng.
Ông ấy rất nghi ngờ, tại sao lão già này nhất định phải nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ.
Tên nhãi này ngộ tính bất phàm, còn lĩnh ngộ được kiếm ý bậc, vậy thì càng phù hợp với Kiếm Các hơn. Mục lão trả lời ngay.
“Người để tên nhãi này kế thừa Kiếm Các, ngươi nghĩ hắn có thể sống tới bao nhiêu tuổi?” Mục lão hỏi ngược lại.