Chương
Hắn ta khá giỏi trong việc chuyển hướng sự chú ý. Khi đối phương suy nghĩ và trả lời câu hỏi của mình, khà khà kha, thì đã quá muộn.
“Ta luôn cho rằng yêu ma là ngu xuẩn, không ngờ hôm nay ngươi khiến ta thay đổi quan điểm rồi.” Trong mắt Lâm Tiêu có ánh sáng loé lên, tán thưởng nói.
“Như nhau thôi, nhân loại, ngươi cũng thay đổi cách nhìn của bản ma. Cho nên, ta ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy… không thể giữ lại ngươi!” Yêu ma mắt đỏ nói xong lời này, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Ma niệm của hắn ta vừa động, vô số con giòi màu đỏ bay ra từ mọi hướng đồng thời phát động tấn công Lâm Tiêu.
“Yêu ma, ngươi cho rằng ta không phát hiện ra bọn chúng sao?” Lúc này Lâm Tiêu nhẹ giọng nói.
“Hả?!” Yêu ma mắt đỏ nghe vậy thì kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu niên nhân loại này đã sớm phát hiện?
Không phải chứ!
Hừ! Nhưng phát hiện thì sao chứ. Kết cục lần này đã không còn hồi hộp nữa.
Ngay cả khi thiếu niên nhân loại này là một đại năng nho gia thì cũng đã quá muộn, quá muộn.
Sự công kích của nho gia lần này căn bản không ngăn được hắn ta đánh lén.
“Tạch!” Một tiếng búng tay xuất hiện.
Là thiếu niên nhân loại đó, hắn không thi triển thần thông nho gia, mà ở tại chỗ búng tay.
Yêu ma mắt đỏ mỉm cười. Tên nhân loại này có bị điên trước khi chết không?
Tuy nhiên, ngay sau đó, những đốm lửa xuất hiện xung quanh hắn, chặn đường tiến lên của những con giòi đỏ.
“Hả?! Lửa?” Yêu ma mắt đỏ chớp chớp mắt.
Tên nhân loại này không phải là nho gia, mà là một võ giả, vậy thì – thậm chí còn tốt hơn!
Yêu ma mắt đỏ tỏ vẻ khinh thường. Chẳng trách thiếu niên nhân loại này phát hiện sự bố trí đánh lén của hắn ta sớm hơn so với những nho gia khác, hóa ra là một võ giả.
Điều đó cũng dễ hiểu.
Nho đạo khắc yêu ma.
Từ một số góc độ nào đó, hầu hết võ giả đều bị yêu ma khắc chế.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến yêu ma quỷ có thể hung hãn tấn công và xâm lược nhân loại ở thời cổ đại.
“Khà khà, ngươi cho rằng lửa có thể ngăn cản sự công kích của tà ma chúng ta sao?” Yêu ma mắt đỏ cười lạnh nói.
Ma niệm vừa động.
Từng con giòi màu đỏ há miệng để lộ ra vô số chiếc răng nhỏ xíu như những lưỡi kiếm máu.
“Ta chỉ muốn… thử xem sao!” Lâm Tiêu đáp.
“Không biết lượng sức mình, huyết trùng của ma tôn là——hả!? Hả!? Đây… Huyết trùng của ta sao vậy! Ngươi… ngọn lửa này là gì vậy, chuyện này…” Yêu ma mắt đỏ chưa kịp nói xong đồng tử như sắp rơi ra ngoài.
Những con huyết trùng của hắn ta luôn bất khả chiến bại thì lần này đã thất bại.
Đã bị đánh bại hoàn toàn.
Huyết trùng của hắn ta vừa tới gần, chưa chạm vào ngọn lửa, liền biến thành than.
Sau đó, vài tiếng bang bang bang vang lên rồi biến mất.