Chương
Kiều trưởng lão nghi ngờ nhìn sang Lâm Tiêu. Xin cái gì cơ?
Lục Minh Nguyệt cả mặt cũng khó hiểu nhìn qua, sư tôn sắp luyện bình thứ ba rồi, có gì thì cứ đợi luyện xong đan rồi nói.
“Sư đệ Lâm Tiêu, bây giờ không phải lúc để nói chuyện đâu.” Lục Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc.
“Không sao, tiểu tử ngươi cứ nói đi, có chuyện gì?” Mặt Kiều trưởng lão rất bình thường, nhưng cũng có chút khó hiểu.
Lâm Tiêu nhìn lò luyện đan, bắt đầu mở mồm: “Kiều trưởng lão, bình đan dược thứ ba này có thể cho tiểu bối luyện thử được không.”
Vừa nói dứt lời trong phòng là một mảnh im lặng. Hai sư đồ ngơ ngác.
Gì?
Tiểu tử này nói gì vậy?
Sư đệ Lâm Tiêu đang nói gì thế?
Hắn muốn thử luyện đan? Còn muốn dùng nguyên liệu quý để luyện đan cực phẩm? Hắn điên rồi hả?
Lục Minh Nguyệt có chút vội vã, sư đệ Lâm Tiêu sao tự nhiên lại nói lời hoang đường thế này. Luyện Đằng Nguyên đan cực phẩm, cần phải là luyện đan sư cấp năm mới có thể. Hơn nữa cứ coi như luyện đan sư cấp năm luyện đi chăng nữa, có khi trong mười viên cũng chỉ có một viên đạt cực phẩm.
Vận may tốt, hơn nữa cần kỹ năng lão luyện, như vậy mới có thể luyện ra đan cực phẩm. Vận may mà không tốt thì cả mẻ coi như bỏ đi. Luyện đan cũng giống như tu luyện, chỉ chênh lệch một chút kết quả cũng đã khác nhau tới ngàn dặm.
Nhẹ thì chỉ mất hết nguyên liệu quý, nặng hơn thì hỏng cả lò luyện.
Kiều trưởng lão đưa tay ra hiệu Lục Minh Nguyệt không cần nói thay Lâm Tiêu, quay đầu hỏi: “Tiểu tử, ngươi học luyện đan bao giờ chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng nhìn Kiều trưởng lão luyện hai lần, lòng đã giác ngộ, cho nên muốn tự tay thử.” Lâm Tiêu lắc đầu.
Ánh mắt Kiều trưởng lão có chút nghiêm trọng, lông mày nhíu cả lại. Lục Minh Nguyệt định lên tiếng giải thích hộ Lâm Tiêu, nhưng cũng chả biết mở mồm nên nói gì.
Sư đệ Lâm Tiêu, ngươi hồ đồ à! Luyện đan đâu phải trò trẻ con, sao ngươi có thể nói nhẹ như không trước mặt sư tôn như vậy.
Kiều trưởng lão đứng ở bên cạnh lại nhìn Lâm Tiêu vài cái. Ông ấy cứ thấy có gì đó không đúng. Nếu như tên tiểu tử trước mặt không phải do Mục lão phái tới, chỉ cần câu nói lúc nãy cũng đủ để ông đánh bay đối phương ra ngoài.
Nhưng tên tiểu tử này là người của Mục lão, không thể vô duyên vô cơ mà bảo hắn tới đây lấy đan dược. Trong việc này có điều gì mà ông không thể ngờ tới. Hay là còn thâm ý nào khác.
Sau một hồi do dự Kiều trưởng lão lên tiếng.
“ Vậy ngươi thử đi.” Kiều trưởng lão nói, sau đó lùi lại vài bước, nhường vị trí đứng luyện đan lại cho Lâm Tiêu.
Luyện đan có bốn bước quan trọng trong đó có: nguyên liệu, lò luyện, lửa, kỹ thuật. Nguyên liệu và lò đã có rồi. Lửa trong lò thì cần dùng linh lực của người luyện để kiểm soát. Ông đang muốn nhìn xem tên tiểu tử này sẽ làm thế nào để điều khiển được lửa.
Người lão luyện nhìn là biết, chỉ cần nhìn cách đối phương điều khiển lửa là có thể hắn như thế nào.
Lâm Tiêu không khách khí nữa, tới trước lò luyện đan, hắn thật lòng muốn thử. Bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với luyện đan, chỉ là vừa nãy xem Kiều trưởng lão. Hắn dùng tất cả sự tập trung để nhìn qua lỗ hở ngoài lò để xem sự biến hoá ở bên trong lò.