Trên bãi cỏ xanh mướt còn phủ những giọt sương sớm, Thiên Nhi tựa vào người Thiên Phong cảm nhận mùi hương hoa cỏ thanh khiết và sự bình yên nơi anh.
Ngày hôm qua, trước khi ra về anh nói, có chuyện muốn nói với cô, nên hôm nay cả hai người cúp học đến đây.
- “ Em còn nhớ những chuyện tối qua anh nói không?”
- “ Nhớ chứ, nhưng em không ngờ, người đó là anh.”
- “ Vậy bây giờ em có thể nói cho anh nghe những chuyện em đã trải qua trong mấy năm qua được không?”
- “ Anh thực sự muốn nghe?”
Vuốt nhẹ mái tóc Thiên Nhi anh nói
- “ Ừ, anh muốn biết những năm tháng đó em sống thế nào?”
Ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô trong sáng, bình yên đến kì lạ. Những chuyện này đã trở thành hồi ức của riêng cô, chưa bao giờ cô nói cho bất kì ai nhưng nếu người muốn nghe là anh thì có thể.
- “ Em sinh ra trong một gia đình đã từng rất hạnh phúc, có ba, có mẹ, họ đều rất thương em. Em lớn lên trong vòng tay bảo bọc và che chở của mẹ, mẹ từng nói em là cô công chúa nhỏ của mẹ. Mẹ em làm trong ngành thời trang nên từ rất nhỏ em đã được tiếp xúc với các loại bản vẽ, các mẫu thời trang, và cũng như mẹ, em có đam mê với nó từ rất nhỏ. Tuy bận rộn nhưng mẹ vẫn hay dẫn em đi chơi, khi bận quá, mẹ cho em theo đến công ty luôn. Ngày sinh nhật là ngày hạnh phúc nhất của em vì hôm đó ba sẽ về dẫn mẹ con em đi chơi. Em từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, nhưng mọi thứ kết thúc vào năm em 6 tuổi.”
Đôi mắt Thiên Nhi mơ màng hồi tưởng về một nơi xa xăm nào đó. Những chuyện cũ tưởng chừng như đã quên từ lâu nhưng hóa ra nó chỉ được cất vào một nơi sâu thẳm nào đó thôi, khi nhớ lại, tưởng như nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
***
Hoàng Thiên Nhi 6 tuổi, khi đó cô còn là một cô công chúa nhỏ xinh xắn với nụ cười đáng yêu.
Một ngày đẹp trời nọ
Thiên Nhi sống trong tâm trạng háo hức chờ mong vì hôm đó là sinh nhật cô, ba sẽ về và mẹ Tâm Lan đã hứa qua sinh nhật 6 tuổi của cô sẽ dạy cô vẽ.
Nhưng Thiên Nhi chờ mãi, vẫn không thấy ba về và cũng không thấy mẹ đâu.
Chưa bao giờ mẹ về trễ trong ngày sinh nhật cô, nên Thiên Nhi bắt đầu lo lắng, đi lòng vòng quanh nhà, gặp bác quản gia và hỏi
- “ Bác ơi, mẹ con đâu, sao giờ mẹ chưa về?”
- “ Thiên Thiên ngoan, con ráng chờ thêm chút nữa đi, chắc mẹ con bận gì đó thôi.”
Buồn bã trở về phòng, cô tiếp tục ngồi đợi vì cô tin mẹ đã hứa thì mẹ sẽ làm.
30' sau, tiếng gõ cửa vang lên
Thiên Nhi bật dậy, chạy nhanh về phía cửa, miệng cười rất tươi
- “ Mẹ, mẹ về rồi.”
Nhưng người mà cô nhìn thấy không phải mẹ, mà là bác quản gia.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Thiên Nhi, khuôn mặt bác quản gia hơi ngập ngừng và ánh lên nét bi thương, nhưng Thiên Nhi còn quá nhỏ để nhận biết điều đó.
- “ Bác ơi, mẹ con về rồi hả bác? Mẹ con đâu ạ?”
- “ Mẹ con ... vẫn chưa về...” - Bác quản gia ngập ngừng không nói
- “ Bác ơi, bác làm sao vậy ạ? Sao mắt bác đỏ thế? Bác khóc ạ? Có chuyện gì bác nói cho con nghe đi, mẹ nói khóc là rất xấu.”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé, bác quản gia không kìm được nước mắt, ôm Thiên Nhi vào lòng và nói:
- “ Thiên Thiên có muốn đi gặp mẹ không?”
- “ Có ạ, mẹ con đâu?”
- “ Bác dẫn Thiên Thiên đi gặp mẹ nhé.”
Thiên Nhi tưởng là bác sẽ dẫn cô đi gặp mẹ nhưng bác ấy lại dẫn cô vào bệnh viện. Thắc mắc, Thiên Nhi kéo tay bác quản gia hỏi:
- “ Bác ơi, sao lại vào đây? Bác nói dẫn con đi gặp mẹ cơ mà.”
- “ Mẹ con đang ở trong này.”
- “ Tại sao ạ? Mẹ bị bệnh sao bác?”
- “ Thiên Thiên ngoan, đừng khóc nhé, khóc là mẹ con sẽ buồn lắm đấy.”
Rồi bác ấy dẫn cô đi vào một hành lang rộng, dừng lại trước một căn phòng đóng kín. Trước cửa phòng có rất nhiều người, có nhiều người Thiên Nhi đã từng gặp ở công ty mẹ.
Thiên Nhi đưa mắt nhìn lên, 3 chữ phòng cấp cứu đập vào mắt cô.
- “ Mẹ con đang ở trong đó.”
Thiên Nhi dõi mắt quan sát từng người có mặt ở đây, mắt ai cũng đỏ hoe. Thế là thế nào? Tại sao mẹ lại ở trong đó?
Tất cả mọi người ở đó, ai cũng nhận ra đó chính là cô công chúa nhỏ của chủ tịch, nhưng hình như cô bé vẫn chưa biết mẹ mình bị gì.
Cô thư kí của mẹ tiến lại phía cô
- “ Thiên Thiên, con phải cố gắng lên.”
- “ Cô ơi, mẹ con bị làm sao vậy cô? Mẹ bị bệnh sao cô?”
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, đám người có mặt ở đó vây quanh ông bác sĩ.
- “ Bác sĩ ơi, mẹ con bị sao vậy ạ?”
Ông bác sĩ già với khuôn mặt phúc hậu nhìn về phía cô bé con vừa nói.
- “ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy vào gặp cô ấy đi...”
Bác sĩ chưa nói hết câu, Thiên Nhi đã chạy ngay vào phòng.
Cô đã thấy mẹ, mẹ nằm trên giường bệnh trắng tinh, không giống với thường ngày, mẹ hôm nay mệt mỏi lắm.
Thiên Nhi òa khóc, ôm chầm lấy mẹ
- “ Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy mẹ? Mẹ đau ở đâu sao?”
Hoàng Tâm Lan mở đôi mắt yếu ớt nhìn cô con gái của mình, bà ấy ôm chặt Thiên Nhi, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp
- “ Thiên Thiên ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi.”
- “ Sao mẹ lại xin lỗi? Mẹ chỉ cần nhanh khỏe lại là được rồi.”
Nhìn cô con gái trong vòng tay mình, Tâm Lan thực sự không nỡ. Thiên Nhi còn quá nhỏ để biết mọi chuyện. Bà biết, nếu bà mà ra đi thì Thiên Nhi sẽ không còn bất kì một người thân nào trên đời nữa, năm tháng sau này cô bé sẽ sống ra sao? Nhưng bà cũng biết, sức khỏe của mình đã đi đến giới hạn rồi.
- “ Thiên Thiên, nghe mẹ nói một lần. Cuộc đời của con còn rất dài phía trước, nếu như mẹ không thể che chở cho con nữa thì con hãy cố gắng lên, kiên cường sống thật tốt như mẹ đã từng dạy con, nhớ không.”
- “ Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Mẹ không thương con nữa sao?”
- “ Mẹ rất thương con, nhưng mẹ.... Nghe lời mẹ nói, trong cuộc đời này, người ta lừa lọc nhau, lợi dụng nhau để sống cho nên con đừng tin bất cứ một ai ngoài bản thân con. Có thể bây giờ con chưa hiểu được những gì mẹ nói nhưng hãy nhớ kĩ điều mẹ nói hôm nay, sau này con sẽ hiểu.”
- “ Mẹ, vậy còn ba thì sao?”
- “ Ba?” - Trên môi bà nở nụ cười mỉa mai - “ Ông ta đã không còn là ba con nữa rồi, nói đúng hơn, chưa bao giờ ông ta là ba con. Loại người như ông ta không xứng đáng làm ba con.”
- “ Con... con biết rồi, mẹ, vậy con ... không được tin bất cứ ai sao?”
- “ Nếu như sau này còn tìm được người thật sự xứng đáng thì hãy tin, đừng giống như mẹ, hiểu không?”
Hơi thở Tâm Lan yếu ớt dần, một gọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má
Ôm con gái thật chặt lần cuối cùng, sức chịu đựng của bà cuối cùng cũng đi đến giới hạn.
- “ Mẹ xin lỗi, Thiên Thiên, có lẽ mẹ không cố gắng được nữa rồi.”
- “ Mẹ...”
- “ Đừng khóc... con phải kiên cường lên chứ.”
- “ Mẹ xin lỗi. Thiên Thiên của mẹ, sinh nhật vui vẻ nhé....”
Đôi bàn tay mẹ trượt dần khỏi người cô, Thiên Nhi nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của mẹ. Đó chính là giây phút cô nhớ mãi trong cuộc đời này.
Những ai có mặt ở đó đều không kìm được, bật khóc, chỉ riêng Thiên Nhi, đôi mắt xanh trong sáng của thường ngày giờ nhuốm màu đỏ nhưng cô bé vẫn không khóc vì mẹ nói khóc mẹ sẽ buồn.
Thiên Nhi không biết về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ khi cô bắt đầu định thần lại là đang ở trước cửa nhà mình. Ngôi nhà của cô rất rộng, rất đẹp, như một lâu đài nguy nga, rực rỡ. Mẹ cũng từng nói, cô là công chúa nhỏ sống trong lâu đài đó.
Nhưng lâu đài đó, ngày hôm đó đã thuộc về một người khác.
Bước vào nhà cùng bác quản gia, ngoài người đàn ông cô gọi là ba suốt bao năm còn có một người phụ nữ lạ mặt và một cô bé con bằng tuổi cô. Thiên Nhi của ngày đó còn quá nhỏ để hiểu chuyện
- “ Ba, hai người này là ai? Sao họ lại ở đây?”
Người đàn ông đó liếc nhìn Thiên Nhi, đôi mắt không còn nét cưng chiều của thường ngày mà là sự chán ghét.
- “ Tao không phải ba mày.”
- “ Ông nói vậy là sao? Rốt cuộc thì ông đã làm gì với phu nhân, tại sao bà ấy lại...”
Nói đến đây bác quản gia bật khóc.
- “ Cô ta làm sao rồi? Chết rồi sao? Tôi đã nói cô ta đừng đấu với tôi rồi mà. Hahaha.” - Người đàn bà lạ mặt nói, giọng nói hằn học, chua ngoa.
- “ Bà... bà không được xúc phạm phu nhân.”
- “ Tại sao tôi lại không dám? Cô ta là ai chứ? Chỉ là đồ thua cuộc bỏ đi thôi.”
- “ Bà im đi, bà không được xúc phạm mẹ tôi.”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Thiên Nhi biết căm ghét một người.
- “ Mày đúng là rất giống mẹ mày.”
- “ Tôi là con mẹ tôi thì tất nhiên phải giống rồi, bà không thấy câu nói của mình quá ngu ngốc sao?”
- “ Mày...” - Bà ta dơ tay định đánh Thiên Nhi
- “ Đừng có chạm bàn tay dơ bẩn của bà vào người tôi.”
- “ Các người biến khỏi đây đi, đây là nhà của mẹ tôi.”
- “ Nhà của mày nhưng bây giờ nó đã trở thành nhà của tao rồi.” - Cô bé đứng bên cạnh hai người đó nói.
Giờ Thiên Nhi mới để ý đến cô ta, cô ta quả thật rất giống người cô gọi là ba
- “ Con gái à, nhà này bây giờ là nhà của ba, không phải của mẹ con nữa đâu.” - Ông ta giở giọng nói nhỏ nhẹ giả tạo
- “ Con không còn là công chúa nơi đây nữa rồi, nơi này bây giờ dành cho công chúa của ba.”
Thiên Nhi lúc đó không biết lấy đâu ra bao nhiêu sự cứng rắn, thông minh đến thế
- “ Ồ, hóa ra mẹ tôi nói đúng, ông không xứng đáng làm ba tôi. Gia đình các người cũng không xứng đáng ở nơi đây đâu. Đây là một nơi đẹp đẽ, không hợp với loại người hai mặt như các người đâu.”
- “ Mày... Hóa ra đó là những gì mẹ mày dạy mày, hay thật.”
- “ Còn hơn những gì ông dạy, ông xem lại công chúa nhỏ của ông xem có bằng tôi không rồi hãy nói.”
- “ Mày... mày cút ra khỏi đây.”
- “ Ông khỏi cần đuổi, tôi cũng không muốn ở chung với loại người dơ ẩn như các người. Nhưng hãy nhớ lấy ngày hôm nay và hãy nhớ rằng tôi vẫn còn sống.”
Nói rồi, cô bé kéo tay bác quản gia rời đi.
***
- “ Sau đó em mới biết hóa ra ông ta lừa mẹ lấy hết cổ phần của công ty và toàn bộ tài sản của mẹ. Mẹ vì quá sốc nên bệnh tim tái phát. Bác sĩ nói bệnh của mẹ là do di truyền, bình thường uống thuốc đều đặn là không sao, nhưng có lẽ do cú sốc quá lớn nên mẹ mới ra đi như vậy. Sau đám tang của mẹ, em sống cùng bác quản gia, nhưng không bao lâu bác ấy cũng mất.”
Thiên Nhi kể lại câu chuyện thản nhiên như không liên quan đến mình nhưng Thiên Phong biết cô đau như thế nào, đôi mắt cô nhuốm nét buồn thê lương.
Anh ôm chặt cô vào lòng. Bây giờ rốt cuộc anh cũng biết, ngày hôm đó, tại sao cô khóc.
......................................