Sân bay Tân Sơn Nhất
2 cô gái và 3 chàng trai của chúng ta có mặt ở đó từ rất sớm, mỗi người một phong cách, cá tính, có phần bụi bặm đúng chất của dân làm thời trang. Tuy nhiên, khuôn mặt ai cũng mang một nét suy tư khó tả. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình nhưng đều chung một chủ đề đó là vụ kiện của Hoàng Thiên.
- “ Thiên Nhi.” - Thiên Phong nói.
- “ Sao vậy anh?”
- “ Trong việc này có gì đó không được đúng cho lắm.”
- “ Không đúng? Ý anh là sao?” - Thiên Vy thắc mắc.
- “ Thứ nhất, đây là một hãng thời trang rất nhỏ, so với Hoàng Thiên phần thắng của bọn họ hầu như là con số 0, sao lại ngu ngốc đến mức đứng ra thách thức Hoàng Thiên, cho dù bọn họ thắng trong vụ kiện này, nhưng còn sau đó, chắc chắn sẽ không còn đường để sống nữa, trừ khi bọn họ có người chống lưng.”
- “ Đúng vậy.” - Thiên Duy tiếp lời.
- “ Thứ hai, như em đã nói, thời trang Hoàng Thiên chú trọng nhất là chất lượng, và đặc biệt là tông màu, nhưng những mẫu thiết kế này, chỉ cần là những người biết đến thời trang Hoàng Thiên cũng thừa hiểu, vậy tại sao bọn họ lại chọn những mẫu thiết kế này mà không phải những màu khác, phù hợp hơn?”
- “ Đó cũng là thắc mắc của em, em nghĩ đây không phải là một vụ kiện thương mại bình thường. Có gì đó không ổn lắm ở đây.”
- “ Thiên Thiên em nhớ chứ, ngày xưa cũng từng có một vụ tương tự như thế.” - Thiên Lâm suy tư nói.
- “ Ý anh là vụ của The Flower năm đó?” - Thiên Vy nói.
- “ Đúng thế, năm đó cũng là bắt nguồn từ một vụ kiện như bây giờ, nếu anh nhớ không nhầm thì bộ thời trang năm đó cũng là của cô Marina.”
- “ Năm đó chúng ta mới vào nghề, Hoàng Thiên cũng chưa có chỗ đứng trong ngành thời trang như bây giờ, vụ kiện đó đúng là đã gây cho chúng ta rất nhiều khó khăn, nhưng nếu là bây giờ, những vụ như thế này đâu thể gây ảnh hưởng gì đến Hoàng Thiên được. Huống chi đây lại là một tập đoàn rất nhỏ.” - Thiên Vy.
Thiên Nhi trầm tư một lúc rồi cô nói
- “ Em nghĩ vụ này có liên quan đến vụ của ngày xưa bởi vì sau vụ đó, cái tên The Flower cũng bị xóa sổ khỏi ngành thời trang. Anh Lâm, cho người điều tra xem cô Marina và The Flower có mối quan hệ gì với nhau.”
- “ Em vẫn nghi ngờ cô ấy sao?”
- “ Em vẫn không tin cả hai vụ đó là trùng hợp ngẫu nhiên, đều vi phạm bản quyền ở mẫu thiết kế của cô ấy. Với lại...''
- “ Sao? Có chuyện gì à?”
- “ Ngày xưa khi đến công ty cùng mẹ, em có gặp cô ấy mấy lần, ánh mắt cô ấy nhìn mẹ có gì đó rất lạ mà ngày đó em không giải đáp được.”
- “ Em nói anh mới nhớ, có một vài thông tin nói rằng cô Marina là con gái của một dòng họ rất giàu có, vậy tại sao ngày đó cô ấy lại đầu quân cho một công ty thời trang mới nổi như Hoàng Thiên hơn nữa còn là do những người chưa có chút kinh nghiệm như tụi mình quản lý.”
- “ Điều tra về cô ấy cho em, nếu có gì đáng ngờ thì báo với em, nhớ tập trung vào The Flower mấy năm về trước.”
- “ Anh biết rồi, anh làm ngay.”
“ Quý hành khách chú ý, chuyến bay mang số hiệu MF XXX từ TP Hồ Chí Minh đến London chuẩn bị cất cánh....”
Tiếng thông báo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của mỗi người. Thiên Nhi đứng lên, kéo lại chiếc nón lưỡi trai che khuất một phần gương mặt, cô nói
- “ Đi thôi, tạm thời gác lại chuyện này, sang bên kia chúng ta tính tiếp.”
- “ Đúng thế, đi thôi, tớ nhớ cái thời tiết London lắm rồi.” - Thiên Vy kéo chiếc vali đứng dậy, hào hứng nói.
- “ Nhớ thời tiết London mà ăn mặc phong phanh thế này hả? Bước vào mùa đông rồi đấy, bên đó không được như bên này đâu.”
- “ Á, chết rồi, tớ quên!!!”
- “ Em ngồi nguyên một buổi chiều mà chuẩn bị như thế hả? Còn ở đó mà than vãn cái gì? Sống bên đó bao nhiêu năm mà còn không nhớ nỗi mùa đông nữa là sao?”
- “ Anh tưởng em ngốc chắc, quên thì sang bên đó kiếm, đâu có thiếu.”
- “ Ừ ở đó mà kiếm, ra khỏi sân bay đừng có mà bám theo anh là được.”
- “ Ai mà thèm, đồ keo kiệt.”
- “ Lại lẩm bẩm cái gì thế hả?”
- “ Đâu có ai nói gì đâu...”
- “ Lên máy bay đi rồi cãi nhau, cẩn thận hai người bị bỏ rơi lại đó luôn đấy.” - Thiên Duy kéo vali bước theo Thiên Phong và Thiên Nhi, trước khi rời đi không quên nhắc nhở hai anh em nhà kia.
****
Chiếc máy bay cất cánh, mang theo 5 con người, 5 dòng suy nghĩ bay đến thành phố London hoa lệ, nơi bọn họ từng có những kỷ niệm chưa bao giờ quên.
Trên máy bay, Thiên Lâm đang chăm chú gì đó trên điện thoại, cặp đôi của hai bạn trẻ nào đó thì đang chí chóe tranh nhau đồ ăn.
Thiên Nhi tựa đầu vào vai Thiên Phong, mười ngón tay đan vào nhau
- “ Ngủ một chút đi, còn rất lâu mới đến. Tối qua chắc em lại thức khuya.”
Thiên Nhi nhìn anh, khóe môi cong lên, siết nhẹ tay anh
- “ Cảm ơn anh.”
- “ Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cảm ơn anh, giờ thì ngoan ngoãn ngủ một chút đi, rồi sẽ ổn thôi.”
Thiên Nhi vòng tay ôm lấy anh, ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
- “ Em biết rồi.”
****
Thành phố London hoa lệ tấp nập người.
Những bông tuyết trắng nhỏ xíu nhẹ nhàng rơi, vương lại trên những cành cây và trên mái tóc người đi đường.
Tuyết đầu mùa thật đẹp!
- “ Wow đẹp quá, chúng ta về rất đúng lúc, vừa có tuyết đầu mùa, tuyệt quá!!!” Thiên Vy thích thú đùa nghịch với những bông tuyết.
- “ Cô làm cái gì mà háo hức thế?”
- “ Anh thì biết cái gì mà nói, tuyết đầu mùa là đẹp nhất cả mùa đông đấy, anh có thấy ai cũng thích ngắm tuyết đầu mùa không? Đúng là không biết thưởng thức gì hết.”
- “ Anh Lâm, anh Lâm, ra đây chơi.”
- “ Chơi chơi cái gì, em nghịch đủ chưa? Vào nhanh không bị cảm bây giờ, ăn mặc thì phong phanh suốt ngày lo chơi.”
- “ Có chơi thôi mà cũng không cho nữa.” - Thiên Vy phụng phịu nói.
- “ Lại ý kiến gì nữa đấy, mười mấy tiếng trên máy bay mà vẫn còn sức quậy, phục em thật luôn đấy.”
- “ Anh cũng còn sức mà mắng em đấy thôi.”
- “ Còn cãi nữa, vào đây nhanh, xe đến rồi kìa, sức khỏe đã yếu, suốt ngày không biết giữ gìn.”
- “ Em ốm chứ anh có ốm đâu mà lo.”
- “ Em ốm thì ai lo cho em hả? Thiên Thiên sức khỏe còn yếu hơn, em lại lây cho nó nữa thì sao?”
- “ Vâng, em biết lỗi rồi, ngày xưa toàn là ai dụ dỗ em đi chơi để bị ốm chứ?”
- “ Ai dụ dỗ thì có liên quan đến anh sao? Thiên Thiên, giờ về nhà ha.”
- “ Vâng.”
- “ Mà này, anh cảnh cáo con bé kia mà sao em cũng không khá hơn chút nào vậy hả? Em sức khỏe còn yếu hơn nó mà còn ăn mặc phong phanh như thế, muốn bị ốm lắm à?”
- “ Em biết rồi, lần sau em sẽ chú ý mà. Mà anh Lâm này...”
- “ Gì?”
- “ Anh ngày càng giống mẹ tụi em rồi đấy.”
- “ Đúng đúng, chả giống anh trai tí nào.”
- “ Hai đứa này, anh quan tâm như thế mà còn ý kiến này nọ, đã thế thì từ nay anh không thèm quan tâm nữa, muốn làm gì thì làm đi. Thiên Phong, cậu lo cho Thiên Thiên, còn Thiên Duy, cậu quan tâm con bé nhiều chuyện kia giùm tôi, tôi về chơi với con Mark còn vui hơn hai đứa này.”
Thiên Nhi và Vy Vy nhìn nhau cười, lâu lắm rồi mới chọc được ông anh này =.='
- “ Ê ê anh ơi, anh giận à?”
- “ Tôi mắc gì phải giận hai cô chứ.”
- “ Không giận cũng được, mà giận đi càng tốt, Thiên Thiên, tuyết đầu mùa kìa, ra chơi đi.”
Thiên Nhi bật cười rồi cũng đi theo Vy.
- “ Hai con bé kia, đi về nhà ngay cho anh.”
- “ Tưởng anh giận chứ.”
- “ Cậu Lâm sao mà dám giận hai cô được chứ.” - Bác lái xe lên tiếng sau một lúc quan sát mấy con người này màu mè trước cửa sân bay.
- “ Aaaaaaa, bác, con nhớ bác quá à, bác có nhớ con không?”
- “ Mấy tháng cô đi, bác không phải thay xe liên tục nữa, cũng không có ai phá phách nữa, bác rất thoải mái, vì thế cô cứ đi càng lâu càng tốt không phải nhớ đến bác đâu.”
- “ Báccccccccc....”
- “ Được rồi, giờ có về không, vừa xuống máy bay sao mà còn nhiều sức để la hét thế.”
Chiếc xe sang trọng lăn bánh, ngoài cửa sổ, những bông tuyết đầu mùa rơi nhẹ nhàng, trông đẹp và thơ mộng đến kì lạ.
- “ Đúng rồi, anh Lâm, Mark của em đâu?”
- “ Hỏi bác ấy, đừng hỏi anh.”
- “ À, bác quên mất, nhanh nhanh để bàn giao lại nó cho cô nữa chứ.”
- “ Cục bông của cháu, nó sao rồi bác?”
- “ Nó sắp chết rồi, chó với chủ phiền như nhau.”
- “ Bác, bác làm gì nó rồi, không phải bác cho nó vào nồi nấu lên rồi đó chứ?”
- “ Bác cũng đang định thế.”
- “ Báccccccccc...”
- “ Hahaha ...”
Ngoài trời, làn gió nhẹ vẫn thổi, những bông tuyết vẫn rơi.
Trong xe vẫn rộn rã tiếng cười nói như London của bao năm về trước.