Biệt thự nhà họ Hoàng hôm nay tấp nập hơn bình thường.
7h sáng, ba mẹ Thiên Phong đã có mặt từ rất sớm.
Bước vào nhà, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một người đang nhàn nhã ngồi chải lông cho con cún ở ghế sofa.
- “ Nhìn gì đấy? Đến đây ngồi đi!” - Cô Marina nói khi thấy hai vợ chồng nhà họ Lâm cứ đứng tròn mắt nhìn mình.
- “ Thu Vân?” - Lâm phu nhân nói sau khi ngồi xuống ghế sofa. (Thu Vân là tên của cô Marina)
- “ Vẫn chưa quên tôi? Trí nhớ cô tốt lên rồi đấy!”
- “ Gì chứ? Trí nhớ tôi trước giờ vẫn rất tốt đấy thôi.”
- “ Như Nguyệt à Như Nguyệt, tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa cô lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, làm gì cũng quên trước quên sau, không phải sao?”
- “ Tôi mà ngơ ngơ ngác ngác? Xin lỗi đi, ngày xưa, khi còn đi học, điểm tổng của tôi bao giờ cũng đứng thứ hai lớp đấy nhé!”
- “ Cô thông minh, ok, điều đó tôi công nhận, nhưng mà trí nhớ của cô cực tệ, điều đó ai cũng công nhận.” - Cô Marina vừa chải lông cho con Mark vừa trưng ra nụ cười thách thức.
- “ Cái gì chứ?” - Lâm phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lưỡi của bà ấy, sắc sảo không ai bì kịp, nhưng bất kể là ngày xưa hay bây giờ, đều bại dưới tay cái người này.
- “ Lâm Thiên Long, anh nói xem, những gì tôi nói về vợ anh có đúng không?”
Lâm Thiên Long chỉ cười không nói, một phần vì ánh mắt muốn giết người của vợ, một phần vì những điều ấy đều là sự thật. Vợ ông ngày xưa, thông minh thì cực kì thông minh, kĩ thuật mắng người thì không ai sánh kịp, nhưng nhiều lúc lại ngơ ngơ ngác ngác đến đáng yêu, trí nhớ thì đúng là rất tệ, quên trước quên sau, gặp ông 10 lần, hỏi tên cả 10, nhiều lúc ông tự hỏi, tên mình khó nhớ đến thế sao? Mãi sau này, khi yêu nhau, ông đem thắc mắc ra hỏi, và nhận được câu trả lời vô cùng tỉnh bơ “Ôi, anh thắc mắc làm gì, họ tên đầy đủ của ba mẹ em, em còn chẳng nhớ nữa là tên anh, gặp nhau lần thứ 11 mà em đã nhớ được tên anh là kì tích rồi đấy.“. Đấy, thế mà dám bảo trí nhớ tốt, thật may là Thiên Phong không giống mẹ nó.
Lâm Thiên Long không lên tiếng phản bác, cũng không ủng hộ ý kiến của Thu Vân, bởi thứ nhất, ông tôn trọng sự thật, thứ hai, ủng hộ đối thủ không đội trời chung của vợ, chắc chắn ông sẽ không yên thân với bà ấy, phu nhân của ông, còn trẻ con lắm!
- “ Không nói nghĩa là đồng tình, đúng không?”
- “ Hừ! Không chấp nhặt người như cô.”
- “ Đấy, cái bản tính trẻ con, bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi, con trai cô năm nay 18 tuổi rồi nhỉ, sao mà cô mãi chưa chịu lớn.”
- “ Cô thì cũng có khác gì đâu, suốt ngày đi bắt nạt trẻ con, giận dỗi, làm nũng, giả nai y như một đứa trẻ lên 3. Con tự thấy bản thân mình còn lớn hơn cô vài tuổi.” - Thiên Lâm khi đó vào phòng khách lấy gì đó, nhân tiện nói vài câu góp vui. Đấu võ mồm trước giờ anh luôn thua, giả nai anh thua, mấy trò làm nũng anh cũng thua. Bây giờ có người cùng chiến tuyến, tại sao không góp vui. Nhưng góp vui là một chuyện, nhanh chân chạy mất cũng là một chuyện khác, nếu mà bị tóm lại, chỉ có nước no đòn.
- “ Hoàng Thiên Lâm, con dám bôi xấu cô, cô như thế hồi nào hả? Giỏi thì đứng lại đó.”
- “ Hahaha, là ai không chịu lớn đây? Tôi không đến nỗi đi bắt nạt trẻ con như cô, hahaha, chắc tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi, gọi chị đi nào, em bé...”
Đấy, có mất mặt không chứ? Đang trên đà thắng lợi, thằng nhóc Thiên Lâm quái quỷ! Cô Marina đè nén lại ý muốn bóp chết thằng nhóc kia, nở nụ cười đáng yêu
- “ Ấy, cười cái gì thế? Cô già hơn tôi, không trẻ con được như tôi nên cô ganh tỵ chứ giề?”
Lâm Thiên Long cũng phải lắc đầu với hai người này. Cứ gặp nhau là sẽ cãi nhau, không có chuyện gì cũng phải kiếm cớ nói móc nhau vài câu mới chịu được, họ là kì phùng địch thủ, nhưng cũng giống như bạn tâm giao. Nhiều khi ông thấy Thu Vân là địch thủ của vợ mình, còn hợp lý hơn là địch thủ của Tâm Lan.
- “ Hai người định cãi nhau đến khi nào đây? Thu Vân này, tôi thấy cô là đối thủ của vợ tôi thì có vẻ hợp lý hơn là đối thủ của Tâm Lan đấy. Tâm Lan ngày xưa hiền hòa như nước, sao mà đấu lại cái miệng của cô được.”
- “ Anh nhầm rồi, Tâm Lan, so với vợ anh, miệng lưỡi còn sắc sảo hơn, nói câu nào cũng khiến tôi phải cứng họng câu ấy. Chứ đâu có ngây thơ như ai kia.”
- “ Cô nói ai ngây thơ?”
- “ Ý tứ tôi rõ ràng thế cơ mà! Nhưng mà Lâm Thiên Long à, ngày xưa là do anh trốn kĩ quá thôi, nếu không tôi sẽ là địch thủ với cô ta rồi.”
- “ Tôi trốn kĩ?”
- “ Còn không phải sao? Hàn Thiên Minh làm sao so được với khí chất của anh. Nếu như ngày đó, anh và anh ta xuất hiện đồng thời, tôi dám đảm bảo sẽ có rất rất nhiều người chết mê chết mệt vì anh. Tôi chắc chắn cũng là một trong số đó. Aizz, nhưng mà anh lại trốn quá kĩ, khi anh ta làm mưa làm gió trong trường học, với cái vẻ dịu dàng, phong lưu đa tình của mình, đã cướp mất trái tim biết bao thiếu nữ trong đó có tôi, thì anh lại xuất hiện, lạnh nhạt, ít nói, ít cười, đầy vẻ xa cách, không gần gũi nữ sắc, tựa như đem đến một luồng gió mới làm người ta không thể không si mê. Khi anh xuất hiện cùng Hàn Thiên Minh, anh ta mờ nhạt đi không ít. Tôi nói thật, ngày đó, có biết bao thiếu nữ, dùng ánh mắt si mê, nhìn anh, chỉ hận không thể ăn luôn anh...” - Nói đến đó, ngay lập tức có một ánh mắt tựa như muốn giết người phóng qua, cô Marina lập tức im bặt, không phải chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
- “ A, tất nhiên trong đám đó, không có tôi, không có tôi đâu. Như Nguyệt, cô đừng có nhìn tôi như thế, tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
- “ Hừ! Nói tiếp đi.”
- “ Muốn nghe?”
- “ Muốn!”
- “ Aizzz, muốn nghe thì nói cho nghe. Ngày xưa chỉ là do tình cảm tôi dành cho Hàn Thiên Minh hơi sâu đậm một chút rồi thôi, nếu không tôi nhất định sẽ chuyển đối tượng. A, tất nhiên cũng có một số người, ngơ ngơ ngác ngác, người ta nổi danh như thế, còn không biết, gặp một lần hỏi tên một lần. Nhưng có lẽ chính cái biểu hiện đó làm cho anh nhìn trúng cô ta, đúng không?”
- “ Cái này thì đúng, tôi từ nhỏ đến lớn, chưa gặp phải ai ngây thơ và có trí nhớ kém như cô ấy.”
- “ Hừ!”
- “ Haha, cái này ai cũng công nhận à nha. Mà ngơ ngơ như cô nhiều khi cũng là một cái tốt, bao nhiêu cặp mắt thù hằn nhắm vào cô mà cô vẫn vô tư cười với bọn họ, thật khâm phục!”
- “ Hở? Có vụ đó?”
- “ Thế mới nói, ngơ ngơ, không sai mà.”
- “...”
- “ Lại nói về Tâm Lan, ngày đó nếu Tâm lan gặp anh trước, có khi nào sẽ yêu anh không nhỉ?”
- “ Hả? Sao có thể chứ?”
- “ Sao lại không thể? Đến cả trái tim ngây thơ non nớt như Như Nguyệt anh còn bẻ cong được nữa là Tâm Lan.” - Cô Marina vuốt vuốt cằm tỏ vẻ ngẫm nghĩ.
- “ Không có khả năng!”
- “ Đã nói là có mà. Được, bây giờ lấy ví dụ ở đời sau đi, Thiên Thiên nó gặp Thiên Duy rất nhiều lần, nghe bảo nói chuyện cũng nhiều, mà lại chẳng mảy may có tí cảm xúc gì, ấy thế mà, mới gặp Thiên Phong có một lần, lại đem lòng yêu thương, nói xem, con trai hai người, khí chất bẩm sinh của nó di truyền từ ai?”
- “ Haha, con trai tôi có khác...”
- “ Thiên Phong nó giống chồng cô, chứ mà giống cô, ngơ ngơ, ngác ngác như thế, ai mà thích cho được. A, tất nhiên cũng có một số người...”
- “ Phonggg, con nói xem, con giống ba hay giống mẹ?” - Lâm phu nhân ngay lập tức tóm ngay đứa con trai cưng của mình, đang mang theo cái vẻ phong tình đáng yêu từ trên cầu thang bước xuống. Thật ra thì Lâm Thiên Phong bao giờ cũng lạnh nhạt, xa cách, chỉ có con mắt không bình thường lắm của mẹ anh mới nhìn ra cái gọi là phong tình, đáng yêu.
- “ Tất nhiên là giống ba, con đâu có ngây thơ như mẹ.”
- “ Hahaha, đến cả con trai cô cũng đồng ý rằng cô hết sức ngây thơ, không biết tin đồn cặp vợ chồng làm mưa làm gió trên thương trường từ đâu mà ra nữa...”
- “ Phong, con là con trai mẹ, đúng không?” - Lâm phu nhân trực tiếp gạt bỏ mấy lời nói nhảm nhí của ai kia, mắt long lanh nhìn con trai.
- “ Con tưởng cái này mẹ rõ nhất chứ, hay con là con riêng của ba?”
- “ Con... Ok, con chắc chắn là con trai mẹ. Vậy con ủng hộ mẹ hay ủng hộ cô ta?”
- “ Con tôn trọng sự thật! Mà sự thật thì cô ấy đúng...”
- “ Nên con theo phe cô ta?”
Thiên Phong nhún nhún vai bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại cong cong lên, mẹ anh luôn luôn như thế, rất trẻ con cùng rất ngây thơ.
- “ Được, mặc kệ con là con trai cưng của mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải cho con một trân, tội bênh vực người ngoài, bỏ rơi mẹ mình.”
Lâm phu nhân đang vô cùng hùng dũng, muốn dạy dỗ con trai, thì bị một câu nói của người vừa tiến vào làm cho mất hết khí thế.
- “ Thiên Long, Như Nguyệt? Tại sao hai người cũng ở đây?”
- “ Hàn Thiên Minh?” - 3 người lớn, có mặt ở đây hôm nay, đồng loạt lên tiếng.
- “ Sao anh đến đây?” - Lâm phu nhân.
- “ Thiên Duy, nó...”
- “ Xin lỗi, xin hỏi, ơ...” - Ngay lúc đó, hai vợ chồng Hoàng Dương bước vào, nhìn thấy những người trong nhà, họ hơi giật mình, những lời muốn nói, tự nhiên lại trôi đi đâu mất.
- “ Ba, mẹ, tại sao ba mẹ lại đến đây?” - Minh Châu, Thiên Vy, Thiên Duy và Thiên Lâm bước từ trong ra. Minh Châu rất ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình.
- “ Minh Châu? Con...”
- “ Là tôi mời họ đến. Tất cả những người cần thiết đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau ôn lại một số chuyện cũ được không?”
Tất cả mọi người, hướng ánh mắt đến nơi phát ra tiếng nói.
Thiên Nhi bước xuống, dáng vẻ lạnh lùng mà xa cách. Một bộ váy đen dài đến đầu gối, mái tóc đen dài buông tự do, trông rất u ám nhưng lại vô cùng kiều diễm. Đúng là người đứng đầu Hoàng Thiên có khác, cho dù là đen, cũng là một bông hồng đen xinh đẹp và kiêu ngạo.
- “ Xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền mọi người đến đây, nhưng có một số chuyện cũ, tôi rất tò mò muốn có lời giải đáp, nên mạn phép làm phiền.”
- “ Ngồi xuống đi đã rồi nói, chuyện này, chắc sẽ dài đấy.” - Cô Marina.
- “ Thu Vân?” - Hai người đàn ông cùng đồng thanh lên tiếng. Bây giờ họ mới chú ý đến cô ấy.
- “ Ha, vẫn nhớ tôi?”
- “ Tại sao cô lại ở đây?”
- “ Hoàng Dương à, anh phải nhớ, tôi cũng là bạn thân của Tâm Lan.”
- “ Tâm Lan?” - Hai ánh mắt, mang hai nỗi niềm nhưng đều chứa đựng nét gì đó gọi là bi thương.
- “ Đúng thế, ngày này của 11 năm trước, mẹ tôi - Hoàng Tâm Lan đã mất vì bệnh tim. Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy.”
Một câu nói, cả phòng khách rơi vào trạng thái trầm mặc.
Có những người, vốn đã mơ hồ đoán ra nhưng khi chính tai nghe câu đó, vẫn bị dọa đến ngây ngẩn, một chút gì đó là đau xót, một chút mặc cảm tội lỗi và một chút gì đó là ưu thương dâng lên trong mắt họ.
Còn có một người, những tưởng thời gian sẽ làm mờ đi kỷ niệm, những tưởng những yêu thương nhung nhớ trong tim đã tàn phai đi theo ngày tháng dần qua, nhưng khi nghe thấy cái tên đó, ông mới biết, hóa ra, yêu vẫn là yêu, vẫn là cái tình cảm khắc cốt ghi tâm, cho dù là thời gian hay bão tố cuộc đời cũng không xóa nhòa được nó. Chẳng trách gì lần đầu nhìn thấy cô bé ấy, ông đã thấy rất quen thuộc, đôi mắt xanh lạ lẫm mà thân quen đó, giống như đôi mắt của người ấy, trong kí ức của ông. Thân thuộc mà đẹp đẽ!
- “ Thiên Thiên? Con là Thiên Thiên...?”
- “ Theo như đúng phép tắc, có lẽ tôi nên gọi ông một tiếng ba, nhưng xin lỗi, Hoàng Thiên Nhi tôi luôn là người thích làm theo ý mình, không cần biết phép tắc.” - Thiên Nhi từ đầu đến giờ chỉ có một biểu tình, là lạnh nhạt, không có mỉa mai, không có khinh thường, cũng không có bất kì cảm xúc nào khác, chỉ có lạnh nhạt.
Một tiếng “ba” đó, người bất ngờ nhất, có lẽ là Minh Châu. Bất chợt trong đầu hiện lên một kí ức rất mờ nhạt của ngày xa xưa. Bây giờ, có lẽ cô đã rõ lý do, tại sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên Thiên Nhi đã không thích cô.
Hoàng Dương ngồi sụp xuống ghế sofa, đôi mắt hiện lên sự đau khổ, bà Minh Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
- “ Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Tâm Lan đúng là dự đoán rất chính xác.”
- “ Mẹ tôi?”
- “ Anh còn có mặt mũi nhắc đến Tâm Lan sao? Nếu như không phải tại anh, làm sao Tâm lan có thể ra đi như vậy?” - Hàn Thiên Minh, giây phút này, bắt đầu tức giận.
Thiên Nhi chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói.
- “ Bình tĩnh đi, để cho ông ta nói.” - Lâm Thiên Long lên tiếng.
- “ Tại tôi? Haha, Tâm Lan bị như vậy là tại tôi? Tại sao anh không nghĩ rằng đó là do anh mà ra.”
- “ Cái gì?”
- “ Không nghĩ đến cũng phải thôi, anh đâu có lo lắng gì cho cô ấy. Thiên Thiên, cho phép ba gọi con là Thiên Thiên, giống như ngày xưa. Ba biết, con rất hận ba. Nhưng thật ra những chuyện ba làm đều không phải là ba muốn. Con thông minh như thế, chắc cũng từng nghĩ tới nguyên nhân rồi nhỉ? Nguyên nhân con mang họ Hoàng chứ không phải họ của ba, nguyên nhân mẹ con sáng suốt như thế, tự nhiên lại đem hết cổ phần của Hoàng Thiên cho ba, nguyên nhân tại sao ba chỉ về nhà vào sinh nhật con hoặc vào các dịp lễ lớn. Và nguyên nhân tại sao căn nhà đó, ba lại vội vàng bán để về đây, trong khi ngày xưa ba định cư bên Anh.”
- “ Không phải là tại anh lừa cô ấy nên mới lấy được cổ phần hay sao?”
- “ Thu Vân, cô không hiểu, chuyện này cũng không có ai hiểu cả, chỉ có tôi, Tâm Lan và Minh Ngọc mới hiểu được.”
- “ Có cái gì mà không hiểu chứ?”
- “ Cô cũng biết, Tâm Lan là thiên tài trong giới kinh doanh, còn tôi là ai kia chứ? Dù thủ đoạn có cao tay đến nhường nào cô nghĩ tôi lừa được cô ấy hay sao? Thiên tài, đó không phải là một cái danh hão, tôi nghĩ cô hiểu.”
- “ Tôi cũng từng nghĩ tới nguyên nhân, rất nhiều là đằng khác, nhưng vẫn không lý giải được, chuyện cổ phần, tôi biết là mẹ tôi tự nguyện, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu lý do.”
- “ Được, vậy hôm nay, chúng ta sẽ giải đáp những thắc mắc cho con, cũng coi như là trút bỏ những gánh nặng trong lòng chúng ta suốt bao năm qua.” - Bà Minh Ngọc lên tiếng, bây giờ bà ấy dường như mang một bộ mặt khác, không còn đanh đá, chua ngoa như vẫn thường thấy.
- “ Thứ nhất, tại sao con lại mang họ Hoàng. Lý do là bởi vì ba với mẹ con không có quan hệ vợ chồng hợp pháp, trong giấy khai sinh của con chỉ có tên mẹ, không có tên ba.”
- “ Cái gì?” - Những người có mặt ở đó đều đồng thanh kêu lên, chỉ trừ Thiên Nhi và bà Minh Ngọc. Thiên Nhi cũng rất ngạc nhiên nhưng không đến nỗi xúc động như những người khác, chỉ yên lặng chờ ông ta nói tiếp.
- “ Người vợ hợp pháp của tôi là Minh Ngọc, chúng tôi đã kết hôn đã hơn nửa năm trước khi gặp Tâm Lan...”
- “ Vậy tại sao? Tại sao anh cưới cô ấy?”
- “ Yên lặng và lắng nghe đi, đó không phải tại anh sao?”
- “ Tại tôi?”
- “ Tôi đối với Tâm Lan cũng như bao chàng trai khác, đó là sự mến mộ, say mê với vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng người mà tôi yêu là Minh Ngọc, vợ tôi, chuyện này Tâm Lan cũng biết rất rõ.”
- “ Ý anh là Tâm Lan xen vào giữa hai người làm người thứ ba? Đùa sao?” - Cô Marina nói.
Hoàng Dương chỉ lặng lẽ lắc đầu
- “ Tất nhiên là không. Tâm Lan không yêu tôi, chúng tôi cưới nhau chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
- “ Vỏ bọc?”
- “ Ừ, tôi gặp Tâm Lan ở nước Anh, trong một quán bar, hôm đó tôi có hẹn với một người bạn ở đó. Tôi tình cờ nhìn thấy Tâm Lan, có lẽ cũng bởi cô ấy quá nổi bật. Khi đó Tâm Lan đang uống rượu một mình. Hồi còn đi học, chúng tôi cũng có gặp nhau vài lần, nên cô ấy cũng nhận ra tôi, hôm ấy tôi cùng cô ấy uống rượu, cô ấy kể cho tôi rất nhiều điều về anh, Hàn Thiên Minh, về cái tình yêu dang dở của cô ấy. Cuối cùng, vì uống say, chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tâm Lan nói cô ấy cũng không để ý nhiều lắm, sau đợt đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa. Cho đến gần hai tháng sau...”
- “ Ngày đó tôi đang mang thai Minh Châu, cũng được hơn 3 tháng.” - Bà Minh Ngọc tiếp lời - “ Hôm đó Tâm Lan đến tìm chúng tôi, tôi mới biết chuyện xảy ra giữa hai người. Thú thật thì ngày xưa tôi cũng không thích Tâm Lan, bởi cô ấy quá nổi bật. Nhưng ngày hôm đó, nghe những chuyện cô ấy kể, tôi thật sự thương cảm. Nhiều khi hồng nhan cũng không phải là một chuyện tốt. Cô ấy có quá nhiều thứ không trọn vẹn, so với tôi, cô ấy bất hạnh hơn nhiều.”
- “ Hôm đó, cô ấy nói rằng, vì anh đó, Hàn Thiên Minh, vì anh vẫn đang tiếp tục chống đối ba mẹ, thậm chí chấp nhận vứt bỏ hết tương lai của mình để đi tìm Tâm Lan. Nhưng anh có nghĩ lúc đó là quá muộn không? Khi đó anh đã có một đứa con trai. Anh còn có nghĩa vụ của một người chồng, một người cha. Cô ấy nhờ tôi, thực hiện một đám cưới giả, tất nhiên chỉ có chúng tôi biết nó là giả. Hoàng Thiên ngày đó chưa nổi danh, Tâm Lan cũng chưa được mệnh danh là thiên tài trong giới kinh doanh, nhưng cũng có một chút uy tín. Tâm Lan công bố rộng rãi chuyện này trên báo chí, mục đích là để anh biết, để anh quay về với cuộc sống bình yên của chính anh. Cô ấy nói như thế.”
- “ Không thể nào, Tâm Lan, tại sao...?”
- “ Chắc anh là người hiểu rõ hơn ai hết mà, đúng không?”
- “ Sau đó thì sao?” - Lâm phu nhân nói.
- “ Sau đó, chúng tôi cũng trở về như bình thường, nhưng Tâm Lan lại biết mình mang thai. Chúng tôi cũng biết chuyện này, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Tâm Lan nói rằng, có thể một mình nuôi con, cô ấy có thể cho Thiên Thiên một cuộc sống tốt nhất.”
- “ Tôi đã phải khuyên nhủ cô ấy rất nhiều, rằng một đứa trẻ khi sinh ra nên có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ, sẽ tốt hơn. Nhưng Tâm Lan rất cứng đầu, cô ấy nói rằng đã có lỗi với chúng tôi rất nhiều, nên không muốn có lỗi với cả con tôi. Tôi rất thương cô ấy, thật sự thì từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp được người phụ nữ nào kiên cường như Tâm Lan. Là một người mẹ, tôi cũng rất muốn ích kỉ, nhưng cứ nhìn vào Tâm Lan, tôi lại không cách nào ích kỉ được.”
- “ Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, nhưng chỉ cần tôi về nhà gặp Thiên Thiên vào sinh nhật con bé, hoặc dịp lễ lớn nào đó thôi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc nhiều với con bé, cũng không muốn cho Minh Châu và Thiên Thiên gặp mặt, chắc có lẽ cô ấy đã biết trước sẽ có một ngày như hôm nay.”
Ngừng một lúc, ông ấy nói tiếp
- “ Sau khi sinh Thiên Thiên, Tâm Lan thay đổi rất nhiều, cô ấy tập trung vào công việc, đưa Hoàng Thiên một bước từ một tập đoàn vô danh, lên thành một tập đoàn có tên tuổi trong giới. Rồi trở thành một thiên tài trong giới kinh doanh.”
- “ Tôi đã từng thử suy đoán rất nhiều trường hợp, nhưng hóa ra lại là như vậy.” - Thiên Nhi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng trên mặt vẫn chỉ giữ biểu tình lạnh nhạt. Chỉ là ở một nơi nào đó, sâu thẳm trong tim cô, càng thương mẹ nhiều hơn. Mẹ của cô, kiên cường như thế, mạnh mẽ như thế, hỏi nếu như là cô, cô có làm được như mẹ không? Cô không biết, cũng không muốn biết, bởi cô tự tin rằng mình chọn đúng người.
Nghe câu chuyện này xong, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, nhưng người đau khổ nhất có lẽ là Hàn Thiên Minh. Từng dòng kí ức ngọt ngào nhất cứ thế ùa về trong đầu ông. Hoàng Tâm Lan của ông, người con gái mà đời này ông yêu nhất, tại sao lại ngốc nghếch như thế? Tại sao phải kiên cường như thế? Ông nhớ rõ, quãng thời gian đó, khi nghe được tin Tâm Lan kết hôn, ông tuyệt vọng, ông đau đớn, rồi thời gian qua, ông cũng dần chấp nhận, chấp nhận trở về làm tốt bổn phận của con trai trưởng trong một gia tộc lớn, chấp nhận quay về làm tốt bổn phận của một người chồng, một người cha.
Cô ấy đã thành công kéo ông quay về với cuộc sống bình yên của chính ông, như cách cô ấy nói. Nhưng bình yên đâu có nghĩa là hạnh phúc. 18 năm, đúng 18 năm, ông sống cuộc sống như thế, không vui cũng không buồn, sống chỉ để làm tốt bổn phận của mình, Sống với một tình yêu, một hình bóng đời này khắc sâu trong tim ông. Sống với nỗi nhớ nhung tưởng sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy tên người ấy trên báo, thấy người ấy rạng ngời trên truyền thông, hay chỉ cần nghe thoáng qua cái tên đó, tim lại bất chợt nhói. Kí ức lại như một dòng suối mát ùa về.
Ai nói trái tim đàn ông có nhiều ngăn? Ai nói đàn ông yêu sẽ rất dễ thay lòng? Họ như thế bởi họ chưa thật sự yêu, chưa có một tình yêu đến khắc cốt ghi tâm. Giống như ông, xa cách người ấy 18 năm, cũng là có một người phụ nữ khác ở bên ông 18 năm, nhưng một lần rung động cũng chưa từng có. Có chăng cũng chỉ là sự cảm động, day dứt mà thôi.
Tình yêu của ông? Họ không hiểu, và cũng chẳng ai hiểu cả...
Chiếc xe thể thao màu đen sang trọng chạy bon bon trên đường, trông vô cùng bình thường, nhưng không khí trong xe hình như ngày càng xuống thấp.
Bạn nào đó từ khi lên xe đến giờ không nói một câu nào, chỉ tập trung lái xe, khuôn mặt u u ám ám, hại bạn còn lại thấp thỏm không yên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám. Rất sợ bị mắng một trận nên cứ nhìn nhìn rồi lại thôi.
- “ Em nhìn anh như thế làm gì? Muốn nói gì thì nói đi.”
- “ Anh... giận sao?”
- “ Sao anh phải giận?”
- “ Em xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng có giận em mà.”
- “ Anh không giận.”
- “ Không giận mà mặt anh như thế sao?”
- “ Được rồi, anh giận! Vậy tại sao anh lại giận?”
- “ Vì em sai!”
- “ Em còn biết em sai à?”
- “ Em biết nhưng mà những lời anh Lâm nói đều là nói dối đấy.”
- “ Nói dối? Được! Hôm nay chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng một lần.”
Nói rồi anh tấp xe vào lề đường, tắt máy, quay sang đối diện với cô, 'nói chuyện đàng hoàng'.
- “ Tại sao Thiên Lâm phải nói dối?”
- “ Anh ấy sợ em bị mắng!”
- “ Mắng? Anh đã mắng em bao giờ chưa?”
- “ Rất nhiều rồi.”
- “ Hử? Có không.”
- “ Có!”
- “ Cứ cho là như thế đi, vậy anh hỏi em, tối qua em đi ngủ lúc mấy giờ?”
- “ giờ!”
- “ Cho em một cơ hội nữa.” - Anh nheo mắt nhìn cô hơi bị nguy hiểm.
- “ giờ.”
- “ Vậy sáng nay em dậy lúc mấy giờ?”
- “ Gần giờ.” - rưỡi cũng được tính là gần giờ nhỉ?
- “ Được, vậy trưa nay em ăn mấy chén cơm?”
- “ Hai.”
- “ Nói thật!”
- “ Thì một.” - Thiên Nhi trưng ra khuôn mặt buồn bã nhìn anh. Sao nói dối câu nào cũng bị phát hiện ra hết vậy?
- “ Vậy tối qua em thức khuya, đúng không?”
- “ ... Đúng.”
- “ Sáng nay em dậy sớm, đúng không?”
- “ Đúng.”
- “ Trưa em ăn rất ít, đúng không?”
- “ Cũng đúng.”
- “ Vậy Thiên Lâm nói dối gì nào?”
- “ Anh ấy... anh ấy... không nói dối. Nhưng mà... nhưng mà...”
- “ Nhưng mà sao?”
- “ Nhưng mà từ trước khi anh Lâm nói mấy câu đó, anh đã giận rồi. Tại sao anh lại giận?”
- “ Hả? Đến bây giờ em vẫn chưa biết em sai ở đâu?”
Thiên Nhi rất ngây thơ mà lắc lắc đầu.
- “ Vậy tại sao em lại làm người mẫu?”
- “ Hả? Anh giận vì chuyện đó?”
- “ Không đáng để giận sao?”
Thiên Nhi vẫn tròn mắt nhìn anh, vẻ không hiểu chút gì hết.
Thiên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng Thiên Nhi của anh, cái gì cũng biết, chỉ riêng vấn đề về tình cảm lại cực kì ngốc nghếch.
- “ Vậy anh hỏi em, nếu như anh cũng giống như em, xuất hiện trên truyền thông với vai trò người mẫu, để cho hàng trăm cô gái nhìn ngắm, thì sao?”
Thiên Nhi trừng mắt nhìn anh
- “ Anh dám...”
- “ Đó!”
Thiên Nhi thoáng ngẩn người, rồi như chợt hiểu ra cái gì đó, trên môi vẽ nên một nụ cười rạng rỡ
- “ Anh ghen?”
Thiên Phong khoanh hai tay trước ngực, trưng ra vẻ mặt bất cần, giống như đang giận dỗi, nhưng vẻ u ám trên khuôn mặt đã tan biến từ lâu.
- “ Chẳng lẽ anh không có quyền ghen?”
- “ Có, tất nhiên có, anh là người duy nhất có quyền đó, nhưng mà, haha...”
- “ Cười cái gì?”
- “ Lâm Thiên Phong cũng biết ghen? Haha... đáng yêu quá!”
Gì chứ? Đáng yêu? Cái từ này cũng ứng lên người anh được sao?
- “ Mặc kệ là đáng yêu hay gì đó của em, tuyệt đối không có lần thứ hai!”
- “ Được, tuyệt đối không có lần thứ hai, em hứa!”
- “ Khoan đã, quay lại vấn đề lúc nãy, tại sao em không chịu nghe lời vậy hả? Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, chú ý sức khỏe một chút...”
Đấy, cuối cùng vẫn không thoát được, bị mắng một trận...
Biệt thự nhà họ Hoàng
Thiên Phong cùng Thiên Nhi bước vào nhà đã cảm thấy không khí hơi hơi kì quái.
Có mùi chiến tranh thì phải.
Thiên Phong và Thiên Nhi - cặp đôi lạnh lùng là thế nhưng khi giận dỗi, muốn giảng hòa lại cực kì dễ, bởi tính cách hai người khá giống nhau, họ đều hiểu đối phương muốn gì.
Ngược lại, cặp đôi chó mèo kia, muốn giảng hòa chắc cũng phải cãi nhau một trận long trời lở đất mới có cơ may làm lành, mà hình như cãi nhau xong vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì phải.
Tình hình bây giờ là thế này, hai bạn trẻ, mỗi bạn ngồi một góc ghế sofa, một bạn ôm con cún, bạn còn lại ôm chiếc gối ôm, quay mặt mỗi bạn một hướng, khuôn mặt bạn nào cũng nhăn nhó trông là buồn cười.
- “ Sao? Giờ hai đứa sao đây?” - Cô Marina nói.
- “ Kệ anh ta đi.” - Thiên Vy bĩu môi đầy bất mãn.
- “ Hoàng Thiên Vy, em xin lỗi anh một tiếng thì có chuyện à?”
- “ Em có lỗi gì đâu tự nhiên đi nói xin lỗi, anh vô lý nó vừa vừa thôi.”
- “ Anh vô lý? Vô lý ở đâu hả?”
- “ Còn nói không? Tự nhiên lại giận dỗi vô cớ.”
- “ Vô cớ? Em...”
- “ Sao?”
- “ Ngừng! Hai đứa tính cãi nhau đến bao giờ đây? Vy Vy, em xin lỗi một tiếng không được hả?”
- “ Sao em phải xin lỗi?”
- “ Sao anh lại có một đứa em gái ngốc nghếch như em cơ chứ! Bình thường thông minh lắm cơ mà.”
- “ Ngốc nghếch gì chứ?”
- “ Được, anh hỏi em, nếu bây giờ Thiên Duy ra đứng giữa đường cho các cô gái khác nhìn ngắm, bàn tán, si mê, mà không thèm có phản ứng gì thì em sẽ làm gì hả?”
- “ Em với anh ta là người xa lạ.”
- “ Đấy, nó mới chỉ bắt em xin lỗi một câu thôi, chưa cho em thành người xa lạ là may mắn lắm rồi.”
- “ Hở?”
- “ Hở cái gì mà hở, hôm nay em xuất hiện trực tiếp trên truyền thông, rồi ngày mai, ngày kia, xuất hiện trên các trang báo nữa, biết bao nhiêu người nhìn ngắm, bàn tán... Nó không khó chịu mới lại. Em biết lý do Thiên Phong giận Thiên Thiên, mà lại không biết lý do Thiên Duy nhà em giận, ngốc nó cũng vừa vừa thôi.”
- “ Ơ...”
- “ Ơ cái gì mà ơ! Xin lỗi mau lên.”
Thiên Vy bối rối nhìn Thiên Duy, mà bạn nào đó vẫn trưng ra bộ mặt không quan tâm, giận vẫn là giận!
Sau một hồi vật lộn giằng co, hết kéo chân, kéo râu rồi đến kéo tai con Mark, Thiên Vy thả nó xuống ghế, đánh nhẹ vào mông nó rồi nói
- “ Đi sang bên kia với ba con đi.”
Con Mark cực kì phối hợp, lon ton lon ton chạy đến chỗ ba nó, giương đôi mắt tròn xeo, dụi dụi đầu trong lòng ba nó
- “ Này, em xin lỗi, chân thành xin lỗi, em hứa không có lần sau đâu, tuyệt đối không, thề luôn đấy! Tha lỗi cho em đi mà!!!”
- “ Gâu.” - Mark phối hợp rất rốt với mẹ nó, vẫy vẫy đuôi, liếm liếm lấy lòng.
- “ Được rồi, bỏ qua một lần, không có lần sau!” - Thiên Duy cuối cùng cũng hết giận, tươi cười bế con Mark lên.
- “ Này, Vy Vy...” - Thiên Lâm
- “ Sao?”
- “ Anh nhớ hồi xưa em gọi nó là em trai, giờ biến thành con hồi nào vậy?”
- “ Lâu rồi, tại cái tên điên kia kìa.”
- “ Nói ai điên đấy?”
- “ A, không, em có nói ai đâu. Đói quá, anh Lâmmmmm...”
- “ Ash, đừng có gọi anh bằng cái giọng đó, nổi hết da gà rồi đây này. Anh cũng mới đi mua đồ về đấy, mệt lắm, em đi mà nấu ăn.”
- “ Em cũng mệt vậy, nhìn xem, em còn chưa thay quần áo, cái váy công chúa rườm rà này mà bắt em đi nấu ăn à?”
- “ Thì lên phòng thay quần áo đi, ai bắt em mặc vậy nấu đâu?”
- “ Mệt lắm, em không lết nổi lên phòng đâu.”
- “ Vậy bây giờ tóm lại là ai nấu? Hay nhịn đói tập thể đây?”
- “ Em nấu cho.” - Một cánh tay đưa lên.
- “ Cái gì? Thiên Thiên?” - Hai anh em nhà nào đó đồng thanh tập một
- “ Không, không anh/tớ chưa muốn chết.” - Đồng thanh tập hai.
- “ Ý gì hả?”
- “ Không... không...”
- “ Để anh giúp em.” - Thiên Phong.
- “ Cậu/anh biết nấu ăn hả?” - Đồng thanh tập ba, đồng thời giương ánh mắt đầy hy vọng nhìn Thiên Phong.
- “ Không.” - Thiên Phong rất ngây thơ mà lắc đầu.
- “ Gì chứ? Không biết? Vậy đòi phụ nó làm gì?”
- “ Phải biết nấu ăn mới phụ được à?”
- “ Thảm rồi, huhu...” - Hai anh em nhà kia trưng ra vẻ mặt thảm hại, lắc lắc đầu.
Ngược lại Thiên Nhi lại vô cùng hào hứng, đây là lần thứ hai trong đời cô vào bếp, lần thứ hai đấy!
- “ Đi thôi!” - Hai bạn trẻ hào hứng kéo nhau vào bếp.
Hai bạn trẻ khác ở ngoài nhăn nhăn nhó nhó.
- “ Sao đấy?” - Cô Marina hỏi.
- “ Vy Vy, chúng ta đi thôi, đi càng xa càng tốt, ba người ở lại bảo trọng.” - Thiên Lâm.
- “ Đi, chúng ta đi, nhanh lên.”
- “ Gì hả? Giải thích rõ ràng cho cô nghe cái coi.”
- “ năm trước, từ lúc mới về sống chung, Thiên Thiên có vào bếp một lần và đó là lần đầu tiên nó biết đến khái niệm nấu ăn.” - Thiên Lâm.
- “ Thiên Thiên cái gì cũng giỏi, chỉ trừ lúc nấu ăn, là thảm họa. Lần đó cậu ấy vào bếp chỉ có hơn ' mà đồ dùng trong bếp hầu như là không còn cái gì có thể sử dụng được.”
- “ Nó còn suýt nữa thì làm cháy luôn nhà bếp của tụi con. Từ đó về sau, Thiên Thiên có thể làm bất cứ thứ gì, trừ nấu ăn ra. Thế mà hôm nay nó lại đòi vào bếp, thảm họa rồi!”
- “ Ngày đó nó còn bé, bây giờ lớn hơn, chắc là nó cũng biết nấu đôi chút chứ?”
- “ Không đâu cô ạ, ai thì có thể, chứ Thiên Thiên thì không.”
- “ Không phải chứ? Tâm Lan nấu ăn rất ngon mà, chẳng lẽ con bé không học được chút gì từ mẹ nó sao?”
- “ Hoàn toàn không! Gì chứ nữ công gia chánh thì đừng hỏi nó, một chút cũng không biết làm!”
- “ Vy Vy, em tính mặc như thế mãi à, lên thay quần áo đi, à nhân tiện dẫn Minh Châu đi luôn kìa, hôm nay cô ấy là khách quý của chúng ta mà, phải không?”
- “ Hả? À, đúng rồi, đi thôi!” - Thiên Vy cùng Minh Châu đứng dậy đi lên lầu.
- “ Có tệ đến mức một chút cũng không biết làm không chứ?” - Cô Marina hỏi.
- “ Thì cô cứ đợi một lúc nữa rồi ...”
Chưa đợi Thiên Lâm nói hết câu, một loạt âm thanh rơi vỡ chói tai vang lên.
- “ Đấy, con nói có sai đâu.”
Một lúc sau, một làn khói trắng từ trong bếp lan ra, theo đó là cái mùi hương đặc trưng của thứ gì đó bị cháy.
- “ Nhà bếp của tôi! Hai cái đứa này...” - Thiên Lâm mang theo cái bộ dạng hùng dũng, xông thẳng vào nhà bếp, đập vào mắt anh, tất nhiên là một bãi chiến trường, không kém bãi rác là bao.
Bát đĩa rơi vỡ mỗi nơi một mảnh, rau củ thì rải đầy trên sàn nhà, trên bếp là hai cái nồi, cháy đến không nhận ra hình thù đồ ăn bên trong là gì nữa.
Thiên Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi
- “ Đi! Đi ra ngoài ngay, nhanh lên! Từ này nghiêm cấm hai đứa bước chân vào bếp, nghe rõ chưa?”
- “ Rõ rồi...” - Hai bạn trẻ nào đó ủ rũ nói.
- “ Còn không đi ra? Trời ơi, sao tôi lại khổ thế này cơ chứ?”
Hai bạn nhỏ nọ thất thểu bước ra phòng khách, vừa đúng lúc chạm mặt Thiên Vy và Minh Châu từ trên lầu bước xuống.
- “ Hahaha...” - Thiên Vy mở đầu, và ngay sau đó là bốn người cùng lăn lê mà cười.
- “ Cười cái gì chứ?” - Thiên Nhi bực bội ngồi xuống ghế sofa, cau mày nhìn bốn con người, bất chấp hình tượng lăn lê mà cười.
- “ Cái mặt... hahaha...” - Thiên Vy.
Không hiểu sao, hai bạn này nấu ăn bằng bếp gas mà trên mặt lại dính mấy vệt đen như mấy con mèo, kèm theo khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó trông vô cùng buồn cười.
Thiên Lâm sau khi dọn dẹp xong bãi chiến trường, ra ngoài, bắt gặp cảnh đó, cũng phải bật cười, lúc nãy vì tức giận chưa nhìn rõ, bây giờ để ý mới thấy, tụi nó không khác gì hai con mèo, nhem nhem nhuốc nhuốc.
- “ Không!” - Vừa nói vừa lấy tay lay đi vệt đen trên mặt Thiên Nhi.
- “ Hai đứa sau này mà lấy nhau về chắc chỉ có nước nhịn đói thôi.” - Cô Marina nói.
- “ Hừm!”
- “ Cô nói sai sao?”
- “ Không sai!” - Đồng thanh.
- “ Được rồi, lên phòng thay quần áo đi, nhem nhuốc như mấy con mèo ấy.” - Thiên Lâm nói.
- “ À mà Thiên Phong này, tôi vứt hết mấy cái áo sơ mi trắng rồi, nếu như cậu muốn có thể mặc xanh, đỏ, tím, vàng gì đó, tùy, còn không thích thì cứ chịu cảnh nhem nhuốc thế đi.”
- “ Hừ! Anh yên tâm, từ hôm đó trở đi, tôi biết kiểu gì cũng có hôm nay, nên bao giờ trong xe tôi cũng có sẵn mấy bộ quần áo, chứ có đánh chết tôi cũng không mặc mấy bộ đồ con công của anh.”
- “ Gì hả?”
- “ Con công? Hahaha, Thiên Lâm, con đến mức đó từ khi nào thế?”
- “ Người không biết thưởng thức, không nên chấp nhặt làm gì, hừ!”
Trên bàn ăn, bày ra những món ăn rất ngon mắt, không như thành quả của hai bạn nào đó.
-” Hai người kia đâu?”
- “ Ai biết! Đi thay quần áo mà.”
- “ Thay gì mà lâu vậy? Em nấu xong cả bữa ăn rồi còn chưa xong?”
- “ Xong rồi đây.” - Ngay lúc đó, hai bạn nhỏ mang theo tâm trạng buồn bã bước vào
- “ Này, hai đứa tính đi đám tang hay sao mà ăn mặc như vậy hả? Đen, đen, đen, em nhiễm phong cách của nó rồi hả Thiên Thiên?”
- “ Tâm trạng không tốt.” - Đồng thanh tập hai.
- “ Gì chứ? Chỉ là không nấu ăn được thôi mà, buồn cái gì mà buồn, cười lên coi.”
- “ Không!”
- “ Đói chưa? Vào ăn đi!”
- “ No rồi!”
- “ Đã ăn gì đâu mà no?”
- “ Ăn khói...”
- “ Gì chứ?”
- “ Aizzz, không hiểu sao nó có thể cháy được nhỉ?”
- “ Vẫn muốn ý kiến?”
- “ Chứ sao? Không được, em phải thử lại lần nữa...”
- “ Này, cấm! Anh cấm em có ý nghĩ nấu ăn một lần nữa. Nghe chưa?”
- “ Nhưng mà...”
- “ Không nhưng nhị gì hết, vào ăn cơm đi.”
Sau khi ăn xong bữa tối, Thiên Lâm, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Hoàng, đứng ra triệu tập một buổi họp gia đình, chỉ là khác với mọi năm, buổi họp năm nay, có thêm thành viên mới.
- “ Ngày mai như thế nào đây?” - Thiên Lâm.
- “ Anh tùy ý sắp xếp đi, em chỉ muốn mời thêm một số vị khách.”
- “ Khách?”
- “ Ừm, những người có liên quan đến mẹ em ngày xưa. Anh Duy, anh có thể mời ba anh đến đây được không? Chỉ một mình ba anh thôi.”
- “ Được, anh sẽ nói với ông ấy.”
- “ Nhưng đừng nói gì về mẹ em, chỉ cần nói có người muốn gặp ông ấy là được rồi.”
- “ Anh biết!” - Thiên Duy gật đầu.
- “ Vậy thôi, những người liên quan đến mẹ mà em biết cũng không nhiều. Cô Marina, cô thấy có ai đặc biệt quan trong nữa không?”
Cô Marina ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- “ Mẹ con ngày xưa rất ít bạn thân, ngoài vợ chồng Lâm Thiên Long và vợ chồng kia ra, cô nghĩ không có ai đặc biệt quan trọng nữa.”
- “ Con biết rồi, con hơi mệt một chút, con lên phòng trước, còn mọi việc còn lại, anh Lâm, anh cứ tự quyết định đi, anh cũng biết mấy chuyện này em không giỏi bằng anh mà.”
Nói rồi, đứng dậy, bước lên lầu.
- “ Nó sao thế?”
- “ Không sao, đừng lo cho nó, trước ngày đám giỗ của mẹ, bao giờ nó cũng có tâm trạng như thế đấy, ngày mai sẽ bình thường trở lại thôi mà.”
- “ Thôi nào, giờ mới bàn về mục đích chính của buổi tối hôm nay.”
- “ Mục đích chính?”
- “ Ừ, ngày mai ngoài đám giỗ mẹ Tâm Lan còn là một ngày rất đặc biệt với Thiên Thiên nữa mà. Lại đây...”
người, chụm đầu lại một chỗ, bàn tán cái gì đó, nghe hình như có hương vị của sự mờ ám ...
Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường - Chapter 38
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chủ nhật
Biệt thự nhà họ Hoàng hôm nay tấp nập hơn bình thường.
7h sáng, ba mẹ Thiên Phong đã có mặt từ rất sớm.
Bước vào nhà, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một người đang nhàn nhã ngồi chải lông cho con cún ở ghế sofa.
- “ Nhìn gì đấy? Đến đây ngồi đi!” - Cô Marina nói khi thấy hai vợ chồng nhà họ Lâm cứ đứng tròn mắt nhìn mình.
- “ Thu Vân?” - Lâm phu nhân nói sau khi ngồi xuống ghế sofa. (Thu Vân là tên của cô Marina)
- “ Vẫn chưa quên tôi? Trí nhớ cô tốt lên rồi đấy!”
- “ Gì chứ? Trí nhớ tôi trước giờ vẫn rất tốt đấy thôi.”
- “ Như Nguyệt à Như Nguyệt, tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa cô lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, làm gì cũng quên trước quên sau, không phải sao?”
- “ Tôi mà ngơ ngơ ngác ngác? Xin lỗi đi, ngày xưa, khi còn đi học, điểm tổng của tôi bao giờ cũng đứng thứ hai lớp đấy nhé!”
- “ Cô thông minh, ok, điều đó tôi công nhận, nhưng mà trí nhớ của cô cực tệ, điều đó ai cũng công nhận.” - Cô Marina vừa chải lông cho con Mark vừa trưng ra nụ cười thách thức.
- “ Cái gì chứ?” - Lâm phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lưỡi của bà ấy, sắc sảo không ai bì kịp, nhưng bất kể là ngày xưa hay bây giờ, đều bại dưới tay cái người này.
- “ Lâm Thiên Long, anh nói xem, những gì tôi nói về vợ anh có đúng không?”
Lâm Thiên Long chỉ cười không nói, một phần vì ánh mắt muốn giết người của vợ, một phần vì những điều ấy đều là sự thật. Vợ ông ngày xưa, thông minh thì cực kì thông minh, kĩ thuật mắng người thì không ai sánh kịp, nhưng nhiều lúc lại ngơ ngơ ngác ngác đến đáng yêu, trí nhớ thì đúng là rất tệ, quên trước quên sau, gặp ông 10 lần, hỏi tên cả 10, nhiều lúc ông tự hỏi, tên mình khó nhớ đến thế sao? Mãi sau này, khi yêu nhau, ông đem thắc mắc ra hỏi, và nhận được câu trả lời vô cùng tỉnh bơ “Ôi, anh thắc mắc làm gì, họ tên đầy đủ của ba mẹ em, em còn chẳng nhớ nữa là tên anh, gặp nhau lần thứ 11 mà em đã nhớ được tên anh là kì tích rồi đấy.“. Đấy, thế mà dám bảo trí nhớ tốt, thật may là Thiên Phong không giống mẹ nó.
Lâm Thiên Long không lên tiếng phản bác, cũng không ủng hộ ý kiến của Thu Vân, bởi thứ nhất, ông tôn trọng sự thật, thứ hai, ủng hộ đối thủ không đội trời chung của vợ, chắc chắn ông sẽ không yên thân với bà ấy, phu nhân của ông, còn trẻ con lắm!
- “ Không nói nghĩa là đồng tình, đúng không?”
- “ Hừ! Không chấp nhặt người như cô.”
- “ Đấy, cái bản tính trẻ con, bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi, con trai cô năm nay 18 tuổi rồi nhỉ, sao mà cô mãi chưa chịu lớn.”
- “ Cô thì cũng có khác gì đâu, suốt ngày đi bắt nạt trẻ con, giận dỗi, làm nũng, giả nai y như một đứa trẻ lên 3. Con tự thấy bản thân mình còn lớn hơn cô vài tuổi.” - Thiên Lâm khi đó vào phòng khách lấy gì đó, nhân tiện nói vài câu góp vui. Đấu võ mồm trước giờ anh luôn thua, giả nai anh thua, mấy trò làm nũng anh cũng thua. Bây giờ có người cùng chiến tuyến, tại sao không góp vui. Nhưng góp vui là một chuyện, nhanh chân chạy mất cũng là một chuyện khác, nếu mà bị tóm lại, chỉ có nước no đòn.
- “ Hoàng Thiên Lâm, con dám bôi xấu cô, cô như thế hồi nào hả? Giỏi thì đứng lại đó.”
- “ Hahaha, là ai không chịu lớn đây? Tôi không đến nỗi đi bắt nạt trẻ con như cô, hahaha, chắc tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi, gọi chị đi nào, em bé...”
Đấy, có mất mặt không chứ? Đang trên đà thắng lợi, thằng nhóc Thiên Lâm quái quỷ! Cô Marina đè nén lại ý muốn bóp chết thằng nhóc kia, nở nụ cười đáng yêu
- “ Ấy, cười cái gì thế? Cô già hơn tôi, không trẻ con được như tôi nên cô ganh tỵ chứ giề?”
Lâm Thiên Long cũng phải lắc đầu với hai người này. Cứ gặp nhau là sẽ cãi nhau, không có chuyện gì cũng phải kiếm cớ nói móc nhau vài câu mới chịu được, họ là kì phùng địch thủ, nhưng cũng giống như bạn tâm giao. Nhiều khi ông thấy Thu Vân là địch thủ của vợ mình, còn hợp lý hơn là địch thủ của Tâm Lan.
- “ Hai người định cãi nhau đến khi nào đây? Thu Vân này, tôi thấy cô là đối thủ của vợ tôi thì có vẻ hợp lý hơn là đối thủ của Tâm Lan đấy. Tâm Lan ngày xưa hiền hòa như nước, sao mà đấu lại cái miệng của cô được.”
- “ Anh nhầm rồi, Tâm Lan, so với vợ anh, miệng lưỡi còn sắc sảo hơn, nói câu nào cũng khiến tôi phải cứng họng câu ấy. Chứ đâu có ngây thơ như ai kia.”
- “ Cô nói ai ngây thơ?”
- “ Ý tứ tôi rõ ràng thế cơ mà! Nhưng mà Lâm Thiên Long à, ngày xưa là do anh trốn kĩ quá thôi, nếu không tôi sẽ là địch thủ với cô ta rồi.”
- “ Tôi trốn kĩ?”
- “ Còn không phải sao? Hàn Thiên Minh làm sao so được với khí chất của anh. Nếu như ngày đó, anh và anh ta xuất hiện đồng thời, tôi dám đảm bảo sẽ có rất rất nhiều người chết mê chết mệt vì anh. Tôi chắc chắn cũng là một trong số đó. Aizz, nhưng mà anh lại trốn quá kĩ, khi anh ta làm mưa làm gió trong trường học, với cái vẻ dịu dàng, phong lưu đa tình của mình, đã cướp mất trái tim biết bao thiếu nữ trong đó có tôi, thì anh lại xuất hiện, lạnh nhạt, ít nói, ít cười, đầy vẻ xa cách, không gần gũi nữ sắc, tựa như đem đến một luồng gió mới làm người ta không thể không si mê. Khi anh xuất hiện cùng Hàn Thiên Minh, anh ta mờ nhạt đi không ít. Tôi nói thật, ngày đó, có biết bao thiếu nữ, dùng ánh mắt si mê, nhìn anh, chỉ hận không thể ăn luôn anh...” - Nói đến đó, ngay lập tức có một ánh mắt tựa như muốn giết người phóng qua, cô Marina lập tức im bặt, không phải chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
- “ A, tất nhiên trong đám đó, không có tôi, không có tôi đâu. Như Nguyệt, cô đừng có nhìn tôi như thế, tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
- “ Hừ! Nói tiếp đi.”
- “ Muốn nghe?”
- “ Muốn!”
- “ Aizzz, muốn nghe thì nói cho nghe. Ngày xưa chỉ là do tình cảm tôi dành cho Hàn Thiên Minh hơi sâu đậm một chút rồi thôi, nếu không tôi nhất định sẽ chuyển đối tượng. A, tất nhiên cũng có một số người, ngơ ngơ ngác ngác, người ta nổi danh như thế, còn không biết, gặp một lần hỏi tên một lần. Nhưng có lẽ chính cái biểu hiện đó làm cho anh nhìn trúng cô ta, đúng không?”
- “ Cái này thì đúng, tôi từ nhỏ đến lớn, chưa gặp phải ai ngây thơ và có trí nhớ kém như cô ấy.”
- “ Hừ!”
- “ Haha, cái này ai cũng công nhận à nha. Mà ngơ ngơ như cô nhiều khi cũng là một cái tốt, bao nhiêu cặp mắt thù hằn nhắm vào cô mà cô vẫn vô tư cười với bọn họ, thật khâm phục!”
- “ Hở? Có vụ đó?”
- “ Thế mới nói, ngơ ngơ, không sai mà.”
- “...”
- “ Lại nói về Tâm Lan, ngày đó nếu Tâm lan gặp anh trước, có khi nào sẽ yêu anh không nhỉ?”
- “ Hả? Sao có thể chứ?”
- “ Sao lại không thể? Đến cả trái tim ngây thơ non nớt như Như Nguyệt anh còn bẻ cong được nữa là Tâm Lan.” - Cô Marina vuốt vuốt cằm tỏ vẻ ngẫm nghĩ.
- “ Không có khả năng!”
- “ Đã nói là có mà. Được, bây giờ lấy ví dụ ở đời sau đi, Thiên Thiên nó gặp Thiên Duy rất nhiều lần, nghe bảo nói chuyện cũng nhiều, mà lại chẳng mảy may có tí cảm xúc gì, ấy thế mà, mới gặp Thiên Phong có một lần, lại đem lòng yêu thương, nói xem, con trai hai người, khí chất bẩm sinh của nó di truyền từ ai?”
- “ Haha, con trai tôi có khác...”
- “ Thiên Phong nó giống chồng cô, chứ mà giống cô, ngơ ngơ, ngác ngác như thế, ai mà thích cho được. A, tất nhiên cũng có một số người...”
- “ Phonggg, con nói xem, con giống ba hay giống mẹ?” - Lâm phu nhân ngay lập tức tóm ngay đứa con trai cưng của mình, đang mang theo cái vẻ phong tình đáng yêu từ trên cầu thang bước xuống. Thật ra thì Lâm Thiên Phong bao giờ cũng lạnh nhạt, xa cách, chỉ có con mắt không bình thường lắm của mẹ anh mới nhìn ra cái gọi là phong tình, đáng yêu.
- “ Tất nhiên là giống ba, con đâu có ngây thơ như mẹ.”
- “ Hahaha, đến cả con trai cô cũng đồng ý rằng cô hết sức ngây thơ, không biết tin đồn cặp vợ chồng làm mưa làm gió trên thương trường từ đâu mà ra nữa...”
- “ Phong, con là con trai mẹ, đúng không?” - Lâm phu nhân trực tiếp gạt bỏ mấy lời nói nhảm nhí của ai kia, mắt long lanh nhìn con trai.
- “ Con tưởng cái này mẹ rõ nhất chứ, hay con là con riêng của ba?”
- “ Con... Ok, con chắc chắn là con trai mẹ. Vậy con ủng hộ mẹ hay ủng hộ cô ta?”
- “ Con tôn trọng sự thật! Mà sự thật thì cô ấy đúng...”
- “ Nên con theo phe cô ta?”
Thiên Phong nhún nhún vai bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại cong cong lên, mẹ anh luôn luôn như thế, rất trẻ con cùng rất ngây thơ.
- “ Được, mặc kệ con là con trai cưng của mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải cho con một trân, tội bênh vực người ngoài, bỏ rơi mẹ mình.”
Lâm phu nhân đang vô cùng hùng dũng, muốn dạy dỗ con trai, thì bị một câu nói của người vừa tiến vào làm cho mất hết khí thế.
- “ Thiên Long, Như Nguyệt? Tại sao hai người cũng ở đây?”
- “ Hàn Thiên Minh?” - 3 người lớn, có mặt ở đây hôm nay, đồng loạt lên tiếng.
- “ Sao anh đến đây?” - Lâm phu nhân.
- “ Thiên Duy, nó...”
- “ Xin lỗi, xin hỏi, ơ...” - Ngay lúc đó, hai vợ chồng Hoàng Dương bước vào, nhìn thấy những người trong nhà, họ hơi giật mình, những lời muốn nói, tự nhiên lại trôi đi đâu mất.
- “ Ba, mẹ, tại sao ba mẹ lại đến đây?” - Minh Châu, Thiên Vy, Thiên Duy và Thiên Lâm bước từ trong ra. Minh Châu rất ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình.
- “ Minh Châu? Con...”
- “ Là tôi mời họ đến. Tất cả những người cần thiết đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau ôn lại một số chuyện cũ được không?”
Tất cả mọi người, hướng ánh mắt đến nơi phát ra tiếng nói.
Thiên Nhi bước xuống, dáng vẻ lạnh lùng mà xa cách. Một bộ váy đen dài đến đầu gối, mái tóc đen dài buông tự do, trông rất u ám nhưng lại vô cùng kiều diễm. Đúng là người đứng đầu Hoàng Thiên có khác, cho dù là đen, cũng là một bông hồng đen xinh đẹp và kiêu ngạo.
- “ Xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền mọi người đến đây, nhưng có một số chuyện cũ, tôi rất tò mò muốn có lời giải đáp, nên mạn phép làm phiền.”
- “ Ngồi xuống đi đã rồi nói, chuyện này, chắc sẽ dài đấy.” - Cô Marina.
- “ Thu Vân?” - Hai người đàn ông cùng đồng thanh lên tiếng. Bây giờ họ mới chú ý đến cô ấy.
- “ Ha, vẫn nhớ tôi?”
- “ Tại sao cô lại ở đây?”
- “ Hoàng Dương à, anh phải nhớ, tôi cũng là bạn thân của Tâm Lan.”
- “ Tâm Lan?” - Hai ánh mắt, mang hai nỗi niềm nhưng đều chứa đựng nét gì đó gọi là bi thương.
- “ Đúng thế, ngày này của 11 năm trước, mẹ tôi - Hoàng Tâm Lan đã mất vì bệnh tim. Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy.”
Một câu nói, cả phòng khách rơi vào trạng thái trầm mặc.
Có những người, vốn đã mơ hồ đoán ra nhưng khi chính tai nghe câu đó, vẫn bị dọa đến ngây ngẩn, một chút gì đó là đau xót, một chút mặc cảm tội lỗi và một chút gì đó là ưu thương dâng lên trong mắt họ.
Còn có một người, những tưởng thời gian sẽ làm mờ đi kỷ niệm, những tưởng những yêu thương nhung nhớ trong tim đã tàn phai đi theo ngày tháng dần qua, nhưng khi nghe thấy cái tên đó, ông mới biết, hóa ra, yêu vẫn là yêu, vẫn là cái tình cảm khắc cốt ghi tâm, cho dù là thời gian hay bão tố cuộc đời cũng không xóa nhòa được nó. Chẳng trách gì lần đầu nhìn thấy cô bé ấy, ông đã thấy rất quen thuộc, đôi mắt xanh lạ lẫm mà thân quen đó, giống như đôi mắt của người ấy, trong kí ức của ông. Thân thuộc mà đẹp đẽ!
- “ Thiên Thiên? Con là Thiên Thiên...?”
- “ Theo như đúng phép tắc, có lẽ tôi nên gọi ông một tiếng ba, nhưng xin lỗi, Hoàng Thiên Nhi tôi luôn là người thích làm theo ý mình, không cần biết phép tắc.” - Thiên Nhi từ đầu đến giờ chỉ có một biểu tình, là lạnh nhạt, không có mỉa mai, không có khinh thường, cũng không có bất kì cảm xúc nào khác, chỉ có lạnh nhạt.
Một tiếng “ba” đó, người bất ngờ nhất, có lẽ là Minh Châu. Bất chợt trong đầu hiện lên một kí ức rất mờ nhạt của ngày xa xưa. Bây giờ, có lẽ cô đã rõ lý do, tại sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên Thiên Nhi đã không thích cô.
Hoàng Dương ngồi sụp xuống ghế sofa, đôi mắt hiện lên sự đau khổ, bà Minh Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
- “ Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Tâm Lan đúng là dự đoán rất chính xác.”
- “ Mẹ tôi?”
- “ Anh còn có mặt mũi nhắc đến Tâm Lan sao? Nếu như không phải tại anh, làm sao Tâm lan có thể ra đi như vậy?” - Hàn Thiên Minh, giây phút này, bắt đầu tức giận.
Thiên Nhi chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói.
- “ Bình tĩnh đi, để cho ông ta nói.” - Lâm Thiên Long lên tiếng.
- “ Tại tôi? Haha, Tâm Lan bị như vậy là tại tôi? Tại sao anh không nghĩ rằng đó là do anh mà ra.”
- “ Cái gì?”
- “ Không nghĩ đến cũng phải thôi, anh đâu có lo lắng gì cho cô ấy. Thiên Thiên, cho phép ba gọi con là Thiên Thiên, giống như ngày xưa. Ba biết, con rất hận ba. Nhưng thật ra những chuyện ba làm đều không phải là ba muốn. Con thông minh như thế, chắc cũng từng nghĩ tới nguyên nhân rồi nhỉ? Nguyên nhân con mang họ Hoàng chứ không phải họ của ba, nguyên nhân mẹ con sáng suốt như thế, tự nhiên lại đem hết cổ phần của Hoàng Thiên cho ba, nguyên nhân tại sao ba chỉ về nhà vào sinh nhật con hoặc vào các dịp lễ lớn. Và nguyên nhân tại sao căn nhà đó, ba lại vội vàng bán để về đây, trong khi ngày xưa ba định cư bên Anh.”
- “ Không phải là tại anh lừa cô ấy nên mới lấy được cổ phần hay sao?”
- “ Thu Vân, cô không hiểu, chuyện này cũng không có ai hiểu cả, chỉ có tôi, Tâm Lan và Minh Ngọc mới hiểu được.”
- “ Có cái gì mà không hiểu chứ?”
- “ Cô cũng biết, Tâm Lan là thiên tài trong giới kinh doanh, còn tôi là ai kia chứ? Dù thủ đoạn có cao tay đến nhường nào cô nghĩ tôi lừa được cô ấy hay sao? Thiên tài, đó không phải là một cái danh hão, tôi nghĩ cô hiểu.”
- “ Tôi cũng từng nghĩ tới nguyên nhân, rất nhiều là đằng khác, nhưng vẫn không lý giải được, chuyện cổ phần, tôi biết là mẹ tôi tự nguyện, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu lý do.”
- “ Được, vậy hôm nay, chúng ta sẽ giải đáp những thắc mắc cho con, cũng coi như là trút bỏ những gánh nặng trong lòng chúng ta suốt bao năm qua.” - Bà Minh Ngọc lên tiếng, bây giờ bà ấy dường như mang một bộ mặt khác, không còn đanh đá, chua ngoa như vẫn thường thấy.
- “ Thứ nhất, tại sao con lại mang họ Hoàng. Lý do là bởi vì ba với mẹ con không có quan hệ vợ chồng hợp pháp, trong giấy khai sinh của con chỉ có tên mẹ, không có tên ba.”
- “ Cái gì?” - Những người có mặt ở đó đều đồng thanh kêu lên, chỉ trừ Thiên Nhi và bà Minh Ngọc. Thiên Nhi cũng rất ngạc nhiên nhưng không đến nỗi xúc động như những người khác, chỉ yên lặng chờ ông ta nói tiếp.
- “ Người vợ hợp pháp của tôi là Minh Ngọc, chúng tôi đã kết hôn đã hơn nửa năm trước khi gặp Tâm Lan...”
- “ Vậy tại sao? Tại sao anh cưới cô ấy?”
- “ Yên lặng và lắng nghe đi, đó không phải tại anh sao?”
- “ Tại tôi?”
- “ Tôi đối với Tâm Lan cũng như bao chàng trai khác, đó là sự mến mộ, say mê với vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng người mà tôi yêu là Minh Ngọc, vợ tôi, chuyện này Tâm Lan cũng biết rất rõ.”
- “ Ý anh là Tâm Lan xen vào giữa hai người làm người thứ ba? Đùa sao?” - Cô Marina nói.
Hoàng Dương chỉ lặng lẽ lắc đầu
- “ Tất nhiên là không. Tâm Lan không yêu tôi, chúng tôi cưới nhau chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
- “ Vỏ bọc?”
- “ Ừ, tôi gặp Tâm Lan ở nước Anh, trong một quán bar, hôm đó tôi có hẹn với một người bạn ở đó. Tôi tình cờ nhìn thấy Tâm Lan, có lẽ cũng bởi cô ấy quá nổi bật. Khi đó Tâm Lan đang uống rượu một mình. Hồi còn đi học, chúng tôi cũng có gặp nhau vài lần, nên cô ấy cũng nhận ra tôi, hôm ấy tôi cùng cô ấy uống rượu, cô ấy kể cho tôi rất nhiều điều về anh, Hàn Thiên Minh, về cái tình yêu dang dở của cô ấy. Cuối cùng, vì uống say, chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tâm Lan nói cô ấy cũng không để ý nhiều lắm, sau đợt đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa. Cho đến gần hai tháng sau...”
- “ Ngày đó tôi đang mang thai Minh Châu, cũng được hơn 3 tháng.” - Bà Minh Ngọc tiếp lời - “ Hôm đó Tâm Lan đến tìm chúng tôi, tôi mới biết chuyện xảy ra giữa hai người. Thú thật thì ngày xưa tôi cũng không thích Tâm Lan, bởi cô ấy quá nổi bật. Nhưng ngày hôm đó, nghe những chuyện cô ấy kể, tôi thật sự thương cảm. Nhiều khi hồng nhan cũng không phải là một chuyện tốt. Cô ấy có quá nhiều thứ không trọn vẹn, so với tôi, cô ấy bất hạnh hơn nhiều.”
- “ Hôm đó, cô ấy nói rằng, vì anh đó, Hàn Thiên Minh, vì anh vẫn đang tiếp tục chống đối ba mẹ, thậm chí chấp nhận vứt bỏ hết tương lai của mình để đi tìm Tâm Lan. Nhưng anh có nghĩ lúc đó là quá muộn không? Khi đó anh đã có một đứa con trai. Anh còn có nghĩa vụ của một người chồng, một người cha. Cô ấy nhờ tôi, thực hiện một đám cưới giả, tất nhiên chỉ có chúng tôi biết nó là giả. Hoàng Thiên ngày đó chưa nổi danh, Tâm Lan cũng chưa được mệnh danh là thiên tài trong giới kinh doanh, nhưng cũng có một chút uy tín. Tâm Lan công bố rộng rãi chuyện này trên báo chí, mục đích là để anh biết, để anh quay về với cuộc sống bình yên của chính anh. Cô ấy nói như thế.”
- “ Không thể nào, Tâm Lan, tại sao...?”
- “ Chắc anh là người hiểu rõ hơn ai hết mà, đúng không?”
- “ Sau đó thì sao?” - Lâm phu nhân nói.
- “ Sau đó, chúng tôi cũng trở về như bình thường, nhưng Tâm Lan lại biết mình mang thai. Chúng tôi cũng biết chuyện này, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Tâm Lan nói rằng, có thể một mình nuôi con, cô ấy có thể cho Thiên Thiên một cuộc sống tốt nhất.”
- “ Tôi đã phải khuyên nhủ cô ấy rất nhiều, rằng một đứa trẻ khi sinh ra nên có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ, sẽ tốt hơn. Nhưng Tâm Lan rất cứng đầu, cô ấy nói rằng đã có lỗi với chúng tôi rất nhiều, nên không muốn có lỗi với cả con tôi. Tôi rất thương cô ấy, thật sự thì từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp được người phụ nữ nào kiên cường như Tâm Lan. Là một người mẹ, tôi cũng rất muốn ích kỉ, nhưng cứ nhìn vào Tâm Lan, tôi lại không cách nào ích kỉ được.”
- “ Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, nhưng chỉ cần tôi về nhà gặp Thiên Thiên vào sinh nhật con bé, hoặc dịp lễ lớn nào đó thôi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc nhiều với con bé, cũng không muốn cho Minh Châu và Thiên Thiên gặp mặt, chắc có lẽ cô ấy đã biết trước sẽ có một ngày như hôm nay.”
Ngừng một lúc, ông ấy nói tiếp
- “ Sau khi sinh Thiên Thiên, Tâm Lan thay đổi rất nhiều, cô ấy tập trung vào công việc, đưa Hoàng Thiên một bước từ một tập đoàn vô danh, lên thành một tập đoàn có tên tuổi trong giới. Rồi trở thành một thiên tài trong giới kinh doanh.”
- “ Tôi đã từng thử suy đoán rất nhiều trường hợp, nhưng hóa ra lại là như vậy.” - Thiên Nhi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng trên mặt vẫn chỉ giữ biểu tình lạnh nhạt. Chỉ là ở một nơi nào đó, sâu thẳm trong tim cô, càng thương mẹ nhiều hơn. Mẹ của cô, kiên cường như thế, mạnh mẽ như thế, hỏi nếu như là cô, cô có làm được như mẹ không? Cô không biết, cũng không muốn biết, bởi cô tự tin rằng mình chọn đúng người.
Nghe câu chuyện này xong, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, nhưng người đau khổ nhất có lẽ là Hàn Thiên Minh. Từng dòng kí ức ngọt ngào nhất cứ thế ùa về trong đầu ông. Hoàng Tâm Lan của ông, người con gái mà đời này ông yêu nhất, tại sao lại ngốc nghếch như thế? Tại sao phải kiên cường như thế? Ông nhớ rõ, quãng thời gian đó, khi nghe được tin Tâm Lan kết hôn, ông tuyệt vọng, ông đau đớn, rồi thời gian qua, ông cũng dần chấp nhận, chấp nhận trở về làm tốt bổn phận của con trai trưởng trong một gia tộc lớn, chấp nhận quay về làm tốt bổn phận của một người chồng, một người cha.
Cô ấy đã thành công kéo ông quay về với cuộc sống bình yên của chính ông, như cách cô ấy nói. Nhưng bình yên đâu có nghĩa là hạnh phúc. 18 năm, đúng 18 năm, ông sống cuộc sống như thế, không vui cũng không buồn, sống chỉ để làm tốt bổn phận của mình, Sống với một tình yêu, một hình bóng đời này khắc sâu trong tim ông. Sống với nỗi nhớ nhung tưởng sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy tên người ấy trên báo, thấy người ấy rạng ngời trên truyền thông, hay chỉ cần nghe thoáng qua cái tên đó, tim lại bất chợt nhói. Kí ức lại như một dòng suối mát ùa về.
Ai nói trái tim đàn ông có nhiều ngăn? Ai nói đàn ông yêu sẽ rất dễ thay lòng? Họ như thế bởi họ chưa thật sự yêu, chưa có một tình yêu đến khắc cốt ghi tâm. Giống như ông, xa cách người ấy 18 năm, cũng là có một người phụ nữ khác ở bên ông 18 năm, nhưng một lần rung động cũng chưa từng có. Có chăng cũng chỉ là sự cảm động, day dứt mà thôi.
Tình yêu của ông? Họ không hiểu, và cũng chẳng ai hiểu cả...