Sức giật của QBU- thật khiến người ta phải líu lưỡi, dù cho Tiêu Tội Kỷ đã mở ra chân đỡ, bắn ra một phát súng, cả người vẫn là bị chấn bay ngược ra sau tận mười mét theo hướng đông nam.
Bất quá, Quân Thường Tiếu rất bất ngờ hai điều, một là tên này bắn cực kỳ chính xác, thứ hai là hắn nghỉ ngơi một lúc, thân thể như không có gì bất thường, đứng lên nhảy nhót.
Tu vi của ta vượt trội hơn hắn, thế nhưng bị lực phản chấn khiến cho cơ thể phải nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới có thể nhúc nhích đó trời!
Hệ thống lập tức giải thích, nói:
"Lần trước chủ nhân bắn liên tục ba phát súng, sức giật sinh ra cực lớn, người ta chỉ mới bắn có một phát súng mà thôi."
"Hóa ra là thế à!"
Quân Thường Tiếu tỉnh ngộ.
Nói đi cũng phải nói lại, tài năng nhắm bắn chuẩn xác kết hợp với thân thể cường hãn của Tiêu Tội Kỷ, để cho vị chưởng môn càng thêm kiên định quyết định bồi dưỡng tên đệ tử này thành một tay bắn tỉa.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Khẩu QBU này cho ngươi, trong lúc rảnh rỗi thì ngươi nên lấy ra cảm nhận nhiều hơn."
"Vâng!"
Tiêu Tội Kỷ nhận súng, nhớ tới một màn sức giật vừa rồi, chỉ biết ảo não đi sau lưng chưởng môn, bất quá khi hắn nhìn thấy tảng đá bị bắn vỡ tan tác, trong ánh mắt lại trở nên nóng rực.
Nam nhân biết kiên trì, là thiên tính.
Dù là nam nhân ở dị giới cũng không phải ngoại lệ.
Mỗi ngày sau đó, Tiêu Tội Kỷ đều giành ra hai tiếng đồng hồ để một mình nằm sấp trong bụi cỏ, trên đá to, trên cành cây ở sau núi, con mắt dán sát vào thấu kính nhắm bất kỳ một vật gì đó ở phía xa xa.
Hắn không có khai súng, bởi vì chưởng môn đã nói trong thanh súng chỉ còn lại sáu viên đạn mà thôi.
Tiêu Tội Kỷ muốn bản thân có thể thích ứng sức giật của súng, tự nguyện đứng bên trên sân luyện võ, mắc cho các vị sư huynh cầm cọc gỗ đánh mình.
"Sư đệ, đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Tới!"
Tiêu Tội Kỷ dạng chân, để trần nửa thân trên, lấy tay vỗ vỗ vào vị trí đỡ súng trên vai phải, nói:
"Các sư huynh, tới đi!"
"Lên!"
Tô Tiểu Mạt hét lên một tiếng, lập tức có mười tên đệ tử cầm cọc gỗ hung hăng đánh tới, một tiếng ‘bành’ vang lên, đem vị sư đệ đánh bay ra ngoài.
Phòng cải tạo cơ bắp là từ góc độ khoa học đến rèn luyện thân thể, tìm đến phương thức tốt nhất để đề cao cơ bắp, còn loại phương thức gượng ép tăng lên này, có chút quá cực đoan.
"Xoát!"
Tiêu Tội Kỷ đứng lên, trở về vị trí cũ, bày ra tư thế, cố nén đau đớn nói:
"Nữa đi!"
"Bành!"
"Nữa nào!"
"Bành!"
"Còn được nữa!"
...
Lý Thanh Dương đứng trên bậc thang đại điện, nhìn hình ảnh Tiêu Tội Kỷ bất khuất ngã xuống rồi lại đứng lên, nói:
"Chưởng môn, Tiêu sư đệ có chút hơi cực đoan rồi."
Quân Thường Tiếu chống hai tay xuống nền đá lạnh, nói:
"Thanh Dương, vị tiểu sư đệ này của ngươi mặc dù có thể đoạt chức quán quân của môn phái luận võ, từ đó chứng minh thực lực của bản thân, thế nhưng hắn vẫn còn một vị hôn thê cần phải siêu việt."
Lý Thanh Dương trầm giọng nói:
"Chưởng môn, từ tin tức đệ tử thu được thì vị hôn thê của Tiêu sư đệ, tên gọi là Mộ Dung Hân, chính là dòng chính của một trong tứ đại gia tộc Mộ Dung gia tộc trong quận Thiên Hải."
Quận Thiên Hải sao?
Quân Thường Tiếu cũng có chút ấn tượng, đây là một cái quận rất lớn.
Hắn hiếu kỳ, nói:
"Thực lực của Mộ Dung gia tộc rất mạnh sao?"
Lý Thanh Dương trầm mặc một chút, nói:
"Nếu như dùng cấp bậc môn phái để đánh giá, Mộ Dung gia tộc trong quận Thiên Hải có thể sánh ngang với Thương Sơn Phái."
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Có đùa không vậy?"
Lý Thanh Dương nói:
"Mộ Dung Hân là người sở hữu cực phẩm linh căn, được thập nhất trưởng lão của nhị lưu Bách Hợp Thánh Tông nhận làm đệ tử thân truyền."
Quân Thường Tiếu không quan tâm đến cái cực phẩm linh căn gì đó, hắn chỉ quan tâm đên cái tên Bách Hợp Thánh Tông có chút hàm ý!
Hắn nhất thời thắc mắc nói:
"Không biết có Lưỡng Tính Tông không nhỉ?"
"Lưỡng Tính Tông á?"
Lý Thanh Dương gãi gãi đầu, nói:
"Đệ tử chưa từng nghe nói qua có môn phái như thế."
Quân Thường Tiếu trở lại chính sự, nói:
"Mộ Dung Hân này thật đúng là không đơn giản, gia tộc có thể sánh ngang với ngũ lưu môn phái, bản thân nàng lại là đệ tử của nhị lưu môn phái cơ đấy."
"Bất quá."
Hắn sờ sờ cằm, nói:
"Người ta vốn là ưu tú như thế, vì cái gì lại có hôn ước với Tội Kỷ?"
"Chỉ phúc vi hôn (hôn ước có từ lúc còn trong bụng)."
Lý Thanh Dương lập tức nói.
Quân Thường Tiếu nói:
"Đúng là tạo hóa trêu người."
Hắn nhìn về phía Tiêu Tội Kỷ đang khắc khổ trên sân luyện võ, thầm thì nói:
"Tên đệ tử này của ta muốn siêu việt nữ nhân đã vứt bỏ mình, con đường trăm ngàn cái khó nha."
Phải khó, thì mới kích thích tính khiêu chiến. Đồng thời chứng minh khả năng bồi dưỡng đệ tử của mình.
Mộ Dung Hân của Mộ Dung gia, ngươi cứ chờ đấy, rồi sẽ có một ngày, bổn tọa sẽ khiến ngươi hiểu rõ, chuyện từ hôn năm đó là một quyết định ngu xuẩn đến cỡ nào!
Thợ xây dựng đang hừng hực khí thế cải tạo nội viện, các đệ tử khác vẫn như thường lệ chuyên tâm tu luyện.
Cứ thế bảy ngày bình yên nhanh chóng trôi qua, Thiết Cốt Phái đón nhận một thời khắc mang tính lịch sử, toàn bộ đệ tử Thiết Cốt Phái, ngoại trừ Tiêu Tội Kỷ và đệ tử mới nhập môn như Liễu Uyển Thi cùng Dạ Tinh Thần ra, tất cả đều đột phá tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn!
Bọn người Điền Thất, Lý Phi, Trương Vĩ đã bước vào Võ Đồ cảnh, ban đầu nhân số chỉ có năm người đã tăng lên đến mười người.
Một môn phái cửu lưu trong tình huống bình thường, có thể sở hữu ba năm tên đệ tử Võ Đồ đã rất khí phách, Thiết Cốt Phái có đến tận mười tên, tuyệt đối có thể dùng hai chữ ‘quái vật’ để hình dung.
"Kỳ lạ."
Quân Thường Tiếu kéo ra cửa sổ hệ thống, nhìn vào phần cấp bậc môn phái vẫn chỉ là cửu lưu, cảm thấy khó hiểu nói:
"Môn phái có đến tận chín tên đệ tử Võ Đồ cảnh, phần còn lại đều đã Khai Mạch mười hai đoạn luôn rồi, làm cái khỉ gì vẫn chưa tấn cấp nữa vậy nhỉ?"
Hệ thống nói:
"Việc thăng cấp bậc môn phái, không phải hệ thống làm chủ, cần phải chuyên viên ban ngành của Tinh Vẫn đại lục đến chứng nhận mới được."
"Ban ngành nào?"
"Chủ nhân cứ đi hỏi đệ tử là sẽ biết thôi."
"..."
Quân Thường Tiếu gọi Lý Thanh Dương đến.
Lý Thanh Dương nói:
"Chưởng môn, theo sự hiểu biết của đệ tử thì muốn môn phái có thể từ cửu lưu tấn cấp thành bát lưu, cần phải đi đến môn phái chứng nhận quán để tiến hành chứng nhận."
"Vị trí môn phái chứng nhận quán ở chốn nào?"
"Ngay tại thành Thanh Dương."
"Làm cách nào để được chứng nhận?"
Lý Thanh Dương suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói:
"Hình như cần phải dẫn theo đệ tử thỏa điều kiện cảnh giới yêu cầu đến chứng nhận."
"Lắm chuyện vậy, thôi dẹp đi."
Quân Thường Tiếu từ bỏ suy nghĩ đi chứng nhận.
Theo hắn thấy, chỉ cần môn phái có thực lực cường đại, cấp bậc có cao hay thấp cũng chẳng mấy quan trọng.
Trong một bụi cỏ sau núi, toàn thân Tiêu Tội Kỷ núp lùm trong đống cỏ dại, chỉ lộ ra đôi mắt, bày ra tư thế nằm sấp không một chút nhúc nhích.
"Xoát!"
Khá lâu sau đó, một con lợn rừng có hình thể to lớn cách khoảng sáu trăm mét đang tòn ten đi tới.
Tiêu Tội Kỷ cúi cái đầu nhỏ xuống, dán một con mắt vào ống ngắm, tâm chuẩn xác khóa chặt cái đầu heo, tay lập tức bóp cò.
"Đoàng…!"
Tiếng súng vang lên, Tiêu Tội Kỷ ôm chặt súng, bị lực phản chấn đánh bay ra hơn hai mét, còn về con lợn rừng bị viên đạn chuẩn xác nổ banh đầu, thân thể ngã xụi lơ trên mặt đất!
Tô Tiểu Mạt chạy tới, đem sư đệ đỡ dậy, nói:
"Tiêu sư đệ, súng pháp của ngươi quá chính xác rồi!"
"Hà!"
Tiêu Tội Kỷ đứng lên, một tay cầm súng, tay còn lại thì xoa xoa vị trí bị chấn động trên vai phải, trên khóe miệng hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Vỏn vẹn thời gian bảy ngày, sau khi hắn trải qua luyện tập trong phòng cải tạo cơ bắp cùng với phương thức luyện thể cực đoan, bắn phát súng đầu tiên đã không còn thảm cảnh, bị sức giật đánh bay lên cành cây nữa rồi.
"Khá lắm, khá lắm."
Quân Thường Tiếu vỗ tay đi tới.
Tiêu Tội Kỷ nằm yên trên mặt đất hai tiếng đồng hồ, không một nhúc nhích, sau khi con mồi xuất hiện, lập tức nổ súng bắn nổ đầu, đây tuyệt đối là một tay bắn tỉa trời sinh!
Đây cũng chính là ưu thế của một thiên tài.
Dù con đường võ đạo đã bị chặt đứt, thế nhưng đi trên con đường khác, vẫn có thể phát huy hào quang sáng lạn.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Chờ lầu canh gác kiến tạo hoàn tất, trách nhiệm bảo vệ môn phái liền phải nhờ cậy ngươi rồi nha."
Thằng này đem súng bắn tỉa QBU- cho Tiêu Tội Kỷ, đồng thời huấn luyện người sau trở thành một tay bắn tỉa siêu hạng, mục đích chính là muốn môn phái luôn bình yên, không bị người khác lẻn vào.
Tuy môn phái đã có đại trận hộ phái, nhưng mỗi ngày phải tiêu hao một điểm cống hiến để duy trì, hắn có thể đốt điểm cầm cự vài ngày, còn quanh năm suốt tháng thì.. khẳng định bị đốt đến không mảnh vải che thân!
Nếu như có thể an bài một tên bắn tỉa trên lầu canh gác, phát hiện nhân vật khả nghi hoặc sát thủ, sau đó lập tức một súng tiễn vong, cảm giác rất là dễ chịu nha.
"Vâng!"
Tiêu Tội Kỷ nói.
"Bất quá.."
Hắn có chút thấp giọng nói:
"Chưởng môn, khẩu súng chỉ còn lại năm viên đạn thôi."
Quân Thường Tiếu chống cằm, nói:
"Ta quên béng mất, đạn đúng là còn hơi ít, phải làm một chuyến đến thành Thanh Dương để bổ sung đạn dược rồi."
"Thanh Dương."
“Ngươi đi thông báo cho các đệ tử đạt tu vi Võ Đồ cảnh, sáng ngày mai theo bổn tọa tiến quân về thành Thanh Dương, mục tiêu là lầu chứng nhận môn phái!"
Nếu đã đến thành Thanh Dương, khẳng định phải ghé ngang lầu chứng nhận môn phái.