Ngày đầu tiên các đệ tử ở thôn Thanh Dương làm nhiệm vụ được giao, Quân Thường Tiếu cũng chẳng nhàn rỗi. Hắn mang cuốn sách giải thích sơ phẩm Linh Khí Trận ‘đệ tử’ ra xem, trang đầu tiên này chỉ ghi vỏn vẹn chữ “Hướng dẫn cho người ngu ngốc.”
“Cho người ngu ngốc?” Quân Thường Tiếu tiếp tục đọc một lúc thì hiểu ra khởi động Linh Khí Trận rất đơn giản chỉ cần cắm ba mươi sáu quân cờ vào từng vị trí cố định là được.
“Thử xem sao.”
Quân Thường Tiếu chạy như bay khỏi đại điện, đi về bãi đất trống phía bên trái của sân luyện võ. Dựa theo sơ đồ bày trận trên cuốn sách giải thích, hắn đem ba mươi sáu lá cờ đặt với ba mươi sáu vị trí cố định khác khác nhau.
“Vù vù”
Ngay khi lá cờ cuối cùng được đặt vào vị trí, tất cả những lá cờ được cắm tạo thành một hình tứ giác dần dần rung lắc rất mạnh, từ chân cột cờ này phát ra những tia ánh sáng màu xanh ghép nối với những lá cờ ở gần mình.
“Vèo Vèo.”
Một lúc sau đó, các luồng sáng màu xanh xuất hiện ở tứ phía tạo lên một lớp màng cao hơn năm mét. Tia ánh sáng xanh này vẫn tiếp tục tỏa ra lấp kín khoảng trống bên trên của lớp màng, tạo thành một mái vòm kín hình bán cầu trên mặt đất. Cuối cùng bày trận đã kết thúc.
“Đúng là cho người ngu ngốc thật!”
Quân Thường Tiếu đưa tay chạm với làm màn ánh sáng mà trận pháp vừa kết thành. Tay hắn vừa chạm vào lớp màn này thì lập tức cả người hắn bị hút vào trong trận pháp.
Không gian bên trong trận pháp này rất nhỏ chỉ tầm khoảng dặm. Không khí trong trận và bên ngoài thì cũng không có gì không khác biệt.
Trên sách giải thích ghi, người bày trận có thể dùng ý nghĩ để khởi động trận pháp nhưng Quân Thường Tiếu không định thử vì hắn không muốn lãng phí điểm công hiến.
“Linh khí trận này chỉ hữu dụng cho các đệ tử, đợi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ môn phái hẳn khởi động trận pháp, để tránh lãng phí thời gian.”
“Mà lại trận pháp cần dùng điểm cống hiến mới có thể khởi động này thì không thể ngày nào cũng khai trận một cách xa hoa nha.”
Quân Thường Tiếu nghĩ đi nghĩ lại quyết định một tuần bày trận một lần để cho các đệ tử thay nhau luyện tập.
“Ai… nếu không phải điểm cống hiến chỉ bèo bọt vài chục điểm như thế này thì ngày nào ta cũng khai trận cho đệ tử có nhiều cơ hội để luyện tập, có như thế tốc độ tu luyện mới tăng trên diện rộng được.”
Quân Thường Tiếu rời đi, màn ánh sáng màu xanh cũng mờ dần và trận pháp cũng dần biến mất.
Ngày hôm sau.
Trong lúc Lý Thanh Dương và Lục Thiên Thiên vào thôn Thanh Dương làm nhiệm vụ, Quân Thường Tiếu tiếp tục tu luyện cuốn Dịch Cân Kinh. Hắn hy vọng có thể nhanh chóng đạt cảnh giới khai mạch cuối cùng.
Vào đêm hôm qua, hắn đã vào khu mua sắm cao cấp thử xem có tìm thấy vật phẩm nào trợ giúp tăng nhanh tốc độ
tu luyện hay không, kết quả hắn như muốn lục tung danh sách vẫn không tìm ra. Thế nên, Quân Thường Tiếu đành ngậm đắng nuốt cay tự thân vận động.
Nhưng cũng phải nói, khoảng thời gian luyện tập Dịch Cân Kinh, hắn cũng nghiệm ra được một vài điều, kinh mạch trong cơ thể được khai thông không ít, cơ thể so với trước kia khỏe mạnh hơn nhiều.
“Cơ thể của ta hiện tại so với trước kia cường tráng không ít đấy chứ?”
Quân Thường Tiếu tự vuốt đuôi chính mình.
Hệ thống trả lời:
“Trong khu mua sắm sơ cấp, có máy đo sức mạnh có thể đo cụ thể chỉ số sức mạnh, đề xuất chủ nhân nên mua loại máy được đánh giá sao.”
“Hứ!”
Quân Thường Tiếu liếc mắt một cái:
“Ngươi đây là muốn ta tiêu hao điểm cống hiến nha.”
Hệ thống tận tâm trả lời:
“Cả chưởng môn và đệ tử đều có thể sử dụng máy đo sức mạnh, vật phẩm này thật sự rất rất cần thiết cho môn phái. Vật phẩm này sẽ biến mất sau khi môn phái thăng hạng như thế sau này lúc chủ nhân cần đến, có không giữ mất đừng tìm!”
“Có không giữ mất đừng tìm á?”
Quân Thường Tiếu hơi nhếch mép nói:
“Ngươi muốn nói là sau này ta sẽ hối hận vì không mua hả?”
“Cũng xem như chủ nhân còn có não.”
Quân Thường Tiếu chống cằm suy nghĩ:
“Cái máy này một là có thể đo được mức độ tiến bộ, hai là có thể đo được chỉ số sức mạnh, suy cho cùng ta vẫn nên đổi một cái để sau này các đệ tử tu luyện có thể tự theo dõi, đồng thời nâng cao tinh thần cạnh tranh với nhau nha.”
“Đổi thôi!”
Quân Thường Tiếu kéo bảng điều khiển hệ thống ra, vào khu mua sắm sơ cấp tìm mua máy đo sức mạnh. Loại máy này cần dùng điểm cống hiến, phần giới thiếu cũng rất đơn giản, chỉ có dòng chữ: ‘Đưa linh khí vào bên trong có thể kiểm tra chính xác chỉ số sức mạnh’.
“Nhấn mua!”
“Đinh!”
“Chủ nhân đã tiêu hao điểm cống hiến để đổi máy đo sức mạnh, vật phẩm đã chuyển vào không gian giới chỉ.”
“Điểm cống hiến môn phái: /”
Quân Thường Tiếu đến căn phòng phía bên ngoài đại điện, máy đo sức mạnh đã được đưa tới, nhìn cái máy này chẳng khác bao cát là mấy. Quân Thưởng Tiếu định kéo cái máy này ra xem xem nhưng kéo mãi không được.
Đột nhiên hệ thống giải thích:
“Cái máy này không phải vận dụng cơ bắp để điều khiển, chủ nhân chỉ cần dùng lời nói để điều khiển là được.”
“Hóa ra là như vậy.”
Quân Thường Tiếu nắm chặt hai tay, lắc lắc đầu nói:
“Để ta đo thử trước xem sao, không biết sức mạnh hiện tại của ta thế nào nhỉ?”
Sau khi làm vài động tác đơn giản làm nóng cơ thể, hắn hít thở sâu một cái, tiếp theo nắm chặt tay phải mười một đoạn mạch hiện lên trên cổ tay.
“Hây ya....”
Quân Thường Tiếu bước lên một bước, trong nháy mắt hắn toàn bộ đem linh lực được hội tụ vào nắm đấm, làm một đấm thật mạnh vào máy đo sức mạnh.
Linh khí giống như những gợn sóng biển truyền vào máy do sức mạnh. Bất quá cái máy đo sức mạnh này một chút lay động cũng không có. Trên đầu máy dần dần hiện ra số “” đằng sau đi kèm đơn vị là “cân”.
“ cân?” ( cân = . kg)
Quân Thường Tiếu nói: “Cũng không tệ nha.”
Hệ thống nói:
“Trên Tinh Vẫn đại lục, những võ sĩ đã khai mười một đoạn mạch thì sức mạnh bình thường là cân, chủ nhân so với bình thường cao hơn cân mà thôi.”
“Chỉ có cân thôi sao?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.
Nếu giờ mà có võ sĩ nào đấy nhìn thấy bộ dạng không hài lòng của hắn bây giờ khẳng định sẽ hét thẳng vào mặt hắn:
“Đại ca, ngươi so với người bình thường đã hơn tận cân rồi, ngươi có tham quá không đấy?”
“Vẫn phải tiếp tục cố gắng tu luyện a.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục xếp bằng tu luyện.
“Đinh.”
“Nhiệm vụ phụ mở ra.”
Lại có nhiệm vụ phụ rồi.
Quân Thường Tiếu đã quen với loại âm thanh từ hệ thống, hắn nhanh tay kéo bảng điều khiển hệ thống ra xem.
“Nhiệm vụ phụ: dạy bảo trưởng lão Ngải gia đang làm loạn ở bên ngoài ‘nhiệm vụ tinh anh’.”
“Trưởng lão Ngải gia??”
Quân Thường Tiếu đột nhiên nhớ ra ba hôm trước có đá tam công tử Ngải gia vài cái, xoa xoa cằm nói:
“Hôm đó ta đánh tên công tử đó vài cái, Ngải gia nhất định sẽ không định bỏ qua cho ta.”
“Nhiệm vụ tinh anh!”
Quân Thường Tiếu chà sát hai lòng bàn tay nói:
“Đây quả là một cơ hội kiếm lời mà.”
Lần trước ở thôn Thanh Dương thực hiện nhiệm vụ tinh anh, kết quả Quân Thường Tiếu nhận được điểm cống hiến, cho nên lần này hắn vô cùng mong chờ phần thưởng sau khi giải quyết trưởng lão Ngải gia phiền phức này sẽ nhận được bao nhiêu điểm cống hiến.
“Chưởng môn.” Một đệ tử vội vã chạy đến sắc mặt lộ rõ vẻ hoang mang nói:
“Bên ngoài có một người tự xưng là trưởng lão Ngải gia đang la lối om sòm ở bên ngoài.”
Hôm trước vừa đánh, hôm nay đã đến hỏi tội, tốc độ cũng nhanh thật.
“Gạo đưa đến rồi!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy đi ra ngoài.
Đệ tử gãi gãi đầu, mặt đầy thắc mắc nói thầm:
“Có gì đó sai sai, mấy xe gạo mới vận chuyển đến vào hôm qua mà.”
Bên ngoài chân cổng đỏ của Thiết Cốt phái, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khoác áo choàng bên ngoài, chắp hai tay sau lưng, đôi mắt sâu phóng ra ánh nhìn đầy khinh thường. Hắn là Ngải Thượng Khắc, một trong những trưởng lão của Ngải gia, nhìn dáng vóc của hắn có thể đoán ra tu vi của hắn không phải hạng xoàng.
“Ai da...”
Quân Thường Tiếu từ bên trong đi ra, vừa chắp tay vừa nói:
“Đây không phải là trường lão Ngãi gia đó sao? Bổn tọa thất lễ không nghênh đón từ xa, trưởng lão đừng để tâm nhé.”
Ngải Thượng Khắc nhìn Quân Thường Tiếu một cái, nhàn nhạt nói:
“Ngươi chính là Quân Thường Tiếu, chưởng môn của Thiết Cốt phái?”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Còn có ai khác ngoài ta đây.”
Trưởng lão Ngải gia chỉ nhìn một cái đã nhận ra hắn, không giống như tên công tử Ngải gia hôm trước nhìn mãi vẫn không nhận ra hắn là ai, điều này làm Quân chưởng môn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Ngải Thượng Khắc thản nhiên nói:
"Quân chưởng môn, công tử nhà ta bị đệ tử môn phái của ngươi khi dễ, mời Quân chưởng môn giao tên cặn bã đó ra đây."
“Chuyện này....”
“Yên tâm đi, Ngải mỗ sẽ theo nguyên tắc của liên minh Bách Tông, chỉ đánh gãy một tay và một chân của hắn thôi, không làm gì nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
Thần thái cử chỉ của Ngải Thượng Khắc vô cùng ngạo mạn.
Quân Thường Tiếu có chút lúng túng nói:
“Ngải trưởng lão, sự thật mất lòng, Ngải công tử lần trước đến Thiết Cốt phái làm loạn, người ra tay dạy dỗ hắn không ai khác chính là bổn tọa đây.”
Ngải Thượng Khắc kinh ngạc nói:
“Cái gì? Là do ngươi đánh?”