Dương Minh Trác bước ra ngoài quán bar, hắn đảo mắt xung quanh, chợt trông thấy bóng dáng người phụ nữ rất giống với Thanh Lam. Hắn càng nghĩ càng loạn, tưởng chính mình sinh ra ảo giác.
Vì sao dạo gần đây nhìn cô gái nào cũng thấy hao hao như Thanh Lam? Giống như hồn ma oan khuất đeo bám vào trong tận giấc mộng, khiến hắn nửa đêm cũng giật mình tỉnh giấc tới ba, bốn lần. Dương Minh Trác thậm chí còn phải dùng tới thuốc an thần để có thể đi ngủ một cách bình thường.
"Sao rồi Minh Trác, cô gái tôi an bài cho cậu không tệ chứ?" Lời nói ngạo nghễ vang qua từ đầu dây bên kia, Dương Minh Trác tạm tấp xe vào lề đường, vừa hạ kính xe vừa hỏi qua điện thoại:
"Cô gái nào?"
"Hả, em Tiểu Hoa mới nổi tôi nhét vào trong phòng bao đó?" Tạ Duy Tôn nghi ngờ Dương Minh Trác tới cửa phòng bao còn chưa bước vào.
"Dạo này cậu bị cái gì làm cho phân tâm vậy?"
"Không có." Dương Minh Trác quả quyết.
"Vậy đừng để Tiểu Hoa chờ lâu đấy. Đảm bảo cậu sẽ không thất vọng." Tạ Duy Tôn cười cười, thanh âm giòn giã mà tràn đầy đắc ý.
"Được. Biết rồi."
Dương Minh Trác đáp lời nhưng không thực sự bận tâm. Tầm mắt hắn dừng lại nơi một cô gái đang đứng bên kia đường. Cô ta mặc bộ váy trắng, mái tóc óng mượt buông xõa, khéo léo che đi cổ cao trắng ngần. Cô cúi đầu lấy một giỏ hoa hồng trên tay người bán hàng, nhanh chóng trả tiền. Thời điểm cô ấy xoay người về phía Dương Minh Trác, hắn theo phản xạ lẩm bẩm: "Jessica?"
"Hả? Jessica nào cơ? Gọi cô ấy là Tiểu Hoa, không phải Jessica." Tạ Duy Tôn nói, Dương Minh Trác chủ động tắt máy trước.
Dương Minh Trác băng qua đường, đuổi theo người phụ nữ, hắn nhanh chóng bắt được bàn tay của cô.
"Jessica!"
Đối phương quay lại, ngẩn ra nhìn hắn: "Ơ? Anh là ai? Tôi không phải Jessica nào đó..."
Dương Minh Trác bây giờ nhìn rõ người trước mặt đúng là không phải Jessica thật, hắn ôm lấy đầu vì đau.
Người phụ nữ cảnh giác, có lẽ vì tưởng hắn là người xấu nên ngay sau khi thoát khỏi Dương Minh Trác thì rảo bước thật nhanh.
Sau khi lái xe về tới biệt thự, Dương Minh Trác gọi điện cho Ứng Thời.
"Thuốc an thần lần trước của tôi là ai kê cho?"
"Là Phú Quý lấy từ chỗ bệnh viện." Ứng Thời đáp không do dự.
Dương Minh Trác cảm thấy có điều bất ổn, hắn nói với Ứng Thời: "Gọi lão Kim đến biệt thự của tôi."
Bác sĩ tư của Thiên Ưng là một người đàn ông đã qua tuổi bốn mươi, tuy nhiên vẫn giữ được phong độ, đôi mắt sắc bén thông tuệ, động thái nhanh nhẹn, đặc biệt là có chuyên môn rất cao trong y học. Ông là người đứng đầu trong nhóm bốn bác sĩ của tổ chức.
"Lão Kim, giúp tôi kiểm tra lại số thuốc này."
Dương Minh Trác bỏ ra hai hộp nhỏ, lão Kim nhận lấy rồi dốc chúng ra tay, hai viên thuốc một xanh một vàng, bên ngoài hộp có ghi tên và sơ lược hướng dẫn sử dụng, là loại thuốc an thần bình thường cho người khó ngủ.
"Kiểm tra kĩ nguyên liệu của nó."
Dương Minh Trác nghi ngờ hắn đang bị người khác gài bẫy. Sau khi uống thuốc an thần, tuy giấc ngủ rất tốt nhưng lúc tỉnh lại thường xuyên đau đầu. Thậm chí hắn còn thường xuyên nhận nhầm người qua đường là Thanh Lam.
Lão Kim gật đầu ngay tức khắc. "Tôi đã minh bạch. Chậm nhất là ba ngày, tôi nhất định cho cậu câu trả lời."
Chưa tới ba ngày, lão Kim đã đưa ra cho Dương Minh Trác một kết quả rõ ràng như đúng lời nói.
"Thiếu gia, số thuốc này tuy bao bì và màu sắc đều giống với viên thuốc an thần thông thường, nhưng thật ra không phải như vậy. Trong thuốc đã được thay đổi một số thành phần, nếu dùng thời gian dài sẽ khiến con người mệt mỏi bất an, tâm trí bất loạn, dễ dàng sinh ra ảo giác và các triệu chứng hoang tưởng.
"Haha." Dương Minh Trác cười lạnh lẽo, nhưng những người xung quanh không rét mà run.
Im lặng suốt mười phút, mọi người có mặt trong phòng bây giờ đến hít thở còn cảm thấy khó khăn. Dương Minh Trác sắc mặt trông vô cùng khó coi. Trong đầu hắn chỉ quẩn quanh bóng dáng ba người phụ nữ, cả Jessica, cả người phụ nữ bí ẩn từng sóng bước cùng Từ Vĩ Thanh, và cả chủ nhân của SAS – Mộc tỷ, Mộc Thanh Lam.
Chắc chắn có người nào đó trong số họ đang cố tình chơi hắn.
Hoặc là, tất cả bọn họ đều đang cố tình chơi hắn?
Suy nghĩ vừa xuất hiện khiến Dương Minh Trác cảm thấy rét lạnh, đôi mắt như bị phủ đầy bởi bóng tối.
Hắn nói với Ứng Thời: "Ứng Thời, điều tra lại từ đầu. Một chi tiết cũng không được bỏ qua."
"Lão đại, tôi nghĩ hay là chúng ta thôi đi, dù gì cũng chỉ là một người phụ nữ..." Ứng Thời lên tiếng, anh tiến thêm một bước, không hiểu nổi sao Dương Minh Trác có thể vì một người phụ nữ mà dễ dàng mất bình tĩnh như vậy.
Cũng không biết rốt cuộc là người có gan ông trời nào dám tùy ý trêu đùa Dương Minh Trác một phen như thế này.
"Không được dừng. Tìm cho tôi! Tìm bằng được Bạch Thanh Lam!"
Dương Minh Trác gằn giọng, ánh mắt sắc bén quét về phía Ứng Thời. Hắn siết chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc mà không được, sự giận dữ bừng phát trên gương mặt, hai mắt đỏ lên đáng sợ.
"Toàn bộ ra ngoài!"
Dương Minh Trác khó khăn ra lệnh, mọi người ai đấy đứng lên, điệu này thì hắn sắp nổi điên thật rồi. Sau một thoáng, chính điện đã chỉ còn lại mình Dương Minh Trác. Hắn thu tay đấm mạnh vào thành ghế, bên tay truyền đến đợt đau nhức dữ dội, hơi thở cũng vì thế mà trở nên rối loạn hơn.
Bạch Thanh Lam, người phụ nữ này, bốn năm trước thoát khỏi vòng vây của Dương Minh Trác. Bây giờ cố tình trở về chơi hắn phải không? Cô ta là ai? Đang ẩn nấp trong bóng tối hay hiên ngang bước dưới ánh dương.
"Tôi nhất định sẽ tìm ra cô!""Lão đại, tôi đã gửi file tài liệu anh cần về Jessica Evans và tam thiếu gia qua email của anh." Ứng Thời nói qua điện thoại. Dương Minh Trác nhanh chóng khởi động máy tính trước mặt, đăng nhập vào email.
"Tôi biết rồi. Cần gì tôi sẽ gọi điện cho cậu."
"Được." Ứng Thời đáp rồi tắt điện thoại.
Dương Minh Trác mở file lưu trữ, chọn lệnh in, máy in bên cạnh cho ra một tập tài liệu không quá dày, chỉ khoảng trang word.
Gia tộc Evans ở phía Tây nước Anh nổi tiếng về sản xuất vũ khí cho chính phủ các nước. Phu nhân Sophia dung mạo khả ái, tính tình nhu thuận, rất được nhiều người ngưỡng mộ. Chỉ trừ việc bà đã không có may mắn được làm mẹ. Vào một ngày nọ, phu nhân Sophia đem về một đứa trẻ, nói đã nhận nó làm con nuôi, lấy tên Jessica Evans. Trưởng thành trong một gia tộc giàu có, cô giống như một cô công chúa nhỏ, được tất cả mọi người yêu thương nuông chiều.
Bi kịch chỉ thực sự đến với gia tộc Evans khi phu nhân Sophia lâm trọng bệnh rồi đột ngột qua đời. Công việc kinh doanh cũng từ đó mà xuống dốc nghiêm trọng. Những loạt hàng do họ sản xuất ra thường mắc phải các vấn đề về kĩ thuật, con đường làm ăn ngày càng thua lỗ. Không biết vì lí do gì mà họ đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Jessica Evans. Cô từ vị trí bảo bối được mọi người yêu thương bị coi như khắc tinh, cuộc sống trở nên đầy đau khổ.
Ba năm trước, gia tộc Evans xảy ra thảm kịch, không ai rõ nội tình sự việc, chỉ biết cả căn biệt thự phát nổ, trừ Jessica, toàn bộ người trong gia đình Evans đều không qua khỏi.
Tài liệu Ứng Thời tìm ở đoạn này ăn khớp với tài liệu trước đó, không hề sai biệt một chút nào.
Ngón tay Dương Minh Trác lật giở tiếp tới trang sau.
Jessica lưu lạc thêm một năm, được Dương Khởi Hưng cứu. Từ đó đến nay Jessica đều đi theo Dương Khởi Hưng.
Dương Minh Trác lại nhìn vào trong mail Ứng Thời gửi, cậu ta còn gửi cả ảnh chụp, toàn bộ là của Dương Khởi Hưng và Jessica ở nhiều thời điểm khác nhau.
Reng reng! – Điện thoại đổ chuông.
Dương Minh Trác ấn nút nghe: "Alo."
"Lão đại, tôi vừa tìm thêm được một thứ giá trị." Ứng Thời vừa nói, máy tính đã có thông báo nhận mail mới của Ứng Thời.
Dương Minh Trác: "Để tôi xem thử."
Hắn không hề tắt máy, vẫn giữ điện thoại, ngón tay click vào chuột mở file ảnh.
Ứng Thời: "Đây là vài tấm ảnh của Jessica Evans thời trung học."
Dương Minh Trác cảm thấy không hề giống Bạch Thanh Lam một chút nào. Jessica, có lẽ cô ta không phải là Bạch Thanh Lam.
Dương Minh Trác vò đầu, thái dương đau muốn chết. Đột nhiên Dương Minh Trác nhớ ra Dương Khởi Hưng, muốn biết chuyện của Jessica chỉ cần hỏi thẳng Dương Khởi Hưng.
Hắn đứng dậy từ phòng chủ tịch rời qua phòng tổng giám đốc, đúng lúc Dương Khởi Hưng đang nghe điện thoại.
Thấy Dương Minh Trác tới, Dương Khởi Hưng nói vài câu nhanh gọn với đối phương rồi tắt máy.
"Anh." Dương Khởi Hưng gọi xong lại sửa: "Chủ tịch."
Dương Minh Trác nhìn Dương Khởi Hưng: "Cứ gọi anh cũng được."
"Anh tới có việc gì?" Dương Khởi Hưng hỏi, Dương Minh Trác trước tiên ngồi xuống ghế, Dương Khởi Hưng ngồi sau.
"Tôi muốn hỏi việc liên quan tới Jessica."
"Anh, em đã nói rồi. Jessica là..."
"Việc này không liên quan tới tình cảm." Dương Minh Trác cắt lời, Dương Khởi Hưng ngờ vực nhìn hắn: "Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Cậu nói Jessica bị rối loạn tâm lý vì cú sốc bốn năm trước, nhưng theo tôi biết, gia tộc Evans mới chỉ sụp đổ vào khoảng năm trước. Tính theo thời gian, một năm trước khi gia tộc Evans gặp chuyện, Jessica đã chịu đựng cú sốc gì?"
Dương Khởi Hưng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Chuyện này em không muốn nhắc lại nữa." Nhìn Dương Minh Trác, Dương Khởi Hưng hỏi: "Tại sao anh đột ngột muốn biết quá khứ của cô ấy?"
"Cô ta giống một người quen của tôi."
"Cho nên?"
"Tôi nhất định cần phải xác minh xem cô ta có phải là người đó hay không." Dương Minh Trác chẳng hề giấu diếm Dương Khởi Hưng.
"Đương nhiên không phải." Dương Khởi Hưng ngay lập tức khẳng định.
"Tại sao cậu chắc chắn như vậy?"
"Em đã quen Jessica hơn mười năm, cùng cô ấy trải qua bao nhiêu chuyện em đương nhiên là chắc chắn. Jessica chỉ là Jessica, không thể nào là ai khác."
Hơn mười năm?
Thanh Lam chỉ vừa mới rời đi bốn năm, nếu lời Dương Khởi Hưng nói là thật, vậy thì đúng là Jessica không thể nào là Bạch Thanh Lam được. Nghĩ vậy nhưng Dương Minh Trác vẫn hỏi: "Dung mạo của cô ấy trước kia đã như vậy?"
Dương Khởi Hưng lắc đầu: "Không. Vì từng bị bỏng nặng nên cô ấy đã phẫu thuật."
"Bệnh viện nào? Ở đâu? Ai là người tư vấn phẫu thuật thành dáng vẻ đó??"
Thấy Dương Minh Trác đột nhiên kích động khác thường, Dương Khởi Hưng ngạc nhiên, sững sờ nhìn Dương Minh Trác một lát rồi mới trả lời câu hỏi của hắn: "Bệnh viện Kangnam, bệnh viện của Hàn Quốc nhưng có chi nhánh ở nước Anh."
Dương Minh Trác gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Đột nhiên nói ra lời khách sáo bất thường khiến Dương Khởi Hưng phải đăm chiêu nhìn theo Dương Minh Trác cho tới tận lúc hắn hoàn toàn đi ra khỏi căn phòng.
"Ứng Thời, điều tra chi nhánh của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Kangnam tại Anh quốc, xem hồ sơ của Jessica Evans còn lưu lại không? Ai là bác sĩ trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật, gương mặt được dựa vào đâu để làm? Tìm hiểu rõ ràng cho tôi." Dương Minh Trác gọi điện ra lệnh cho Ứng Thời xong, sắc mặt so với vừa rồi càng kém đi.
Vốn nghĩ chỉ là đơn giản tìm về một người phụ nữ thì có gì mà khó khăn, không ngờ sức ép của chuyện này lại lớn như vậy. Dương Minh Trác lần đầu phải thừa nhận rằng, cục diện đi tới ngày hôm nay, chắc chắn do có người đã bày binh bố trận từ rất lâu về trước.