Thanh Lam muốn nhắc nhở Dương Minh Trác, cô bây giờ không phải là người hắn vung tay liền có thể xô ngã được nữa.
"Thu nanh vuốt của anh lại đi. Anh đang tham vọng quá nhiều với tôi rồi đấy." Thanh Lam lại nói. Dương Minh Trác đứng im lìm nhìn cô, mảnh thủy tinh từ bình hoa kia có lẽ cũng đã làm xước lòng bàn tay của Thanh Lam, một dòng máu chậm chạp chảy ra.
"Bạch Thanh Lam, cô đừng vội đắc ý. Tôi nhất định không bỏ qua cho cô dễ dàng."
Dương Minh Trác nhíu mày, hắn không buông bỏ suy nghĩ Thanh Lam là người có lỗi với hắn. Dương Minh Trác nói xong thì xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Keng!
Thanh Lam ném mảnh thủy tinh trong tay xuống nền, lòng bàn tay bị cứa rách một đường, cô chăm chú nhìn nó rồi phùng miệng thổi phù phù vài cái để xua đi cảm giác đau xót.
Không ngờ ngày đầu tiên mới trở về mà đã bị thương, mặc dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng cũng để Dương Minh Trác được lợi rồi. Từ lần sau cô nhất định phải chú ý hơn nữa.
Nhìn vết thương ở lòng bàn tay mình, cô cân nhắc có nên gọi điện cho Cố Hành Khiêm hay không. Nhưng nếu Cố Hành Khiêm biết Thanh Lam bị thương thì Từ Vĩ Thanh chắc cũng sẽ biết.
Thanh Lam sau khi nghĩ ngợi một lát thì quyết định tự mình xử lí cho rồi.
Dương Minh Trác ra khỏi phòng của Thanh Lam xong, hắn lái xe tới thẳng sở cảnh sát của thành phố Uy Lạc, người hắn hẹn gặp là cảnh sát Lý.
Hai người ngồi đối diện với nhau trong văn phòng của ông ta.
"Dương thiếu gia, sao cậu lại tới?"
Cảnh sát Lý là một người đàn ông độ - tuổi, ông ta hỏi xong rồi mới nhìn thấy tay Dương Minh Trác bị thương.
"Không lẽ, cậu bị người khác hành hung?" Có khả năng là như vậy lắm, nếu không một người như Dương Minh Trác sẽ chẳng tự nhiên đích thân tới tận sở cảnh sát làm gì.
"Cảnh sát Lý, ông còn nhớ vụ án tai nạn giao thông khoảng bảy - tám năm trước của em gái tôi không? Cô ấy tên Dương Giai Niệm."
"Tôi nhớ chứ." – Cảnh sát Lý thẳng thắn trả lời. Tuy trong vòng năm qua có biết bao nhiêu vụ tai nạn, Dương Giai Niệm không phải là cô gái duy nhất kém may mắn mà thiệt mạng vì tai nạn giao thông, nhưng cảnh sát Lý vẫn nhớ rõ ràng vụ án này. Bởi vì Dương Giai Niệm là con gái bảo bối của Dương gia, lúc cô ấy bị tai nạn, người của Dương gia đã suy sụp rất lâu.
Nhưng quan trọng hơn cả vì đó là vụ tai nạn giao thông liên quan tới cả Bạch gia.
"Hồ sơ của vụ án ông còn lưu trữ không?"
"Cái này phải hỏi bên phòng tài vụ, nhưng là một vụ án từ tám năm trước, xem chừng rất khó lục lại."
Dương Minh Trác kiên nhẫn: "Mong ông giúp cho."
Cảnh sát Lý không biết tại sao Dương Minh Trác lại muốn xem hồ sơ của vụ án đã cũ, nhưng ông ta thấy thái độ hắn như vậy thì không đành từ chối.
"Vậy khi có kết quả tôi sẽ gọi điện cho Dương thiếu." Cảnh sát Lý nói rồi đẩy một cuốn sổ sang cho Dương Minh Trác: "Phiền cậu ghi giúp tôi số điện thoải của trợ lý hoặc quản gia của cậu vào đây."
Dương Minh Trác cầm bút ghi số điện thoại di dộng cá nhân của mình vào.
"Đây là số điện thoại của tôi, tôi chờ tin tức từ ông."
Dương Minh Trác đi khỏi sở cảnh sát, thiếu niên bên cạnh cảnh sát Lý hỏi: "Một vụ án đã qua lâu như vậy, anh ta còn muốn tìm làm gì?"
"Người có tiền nói muốn là muốn. Cần lý do à?" – Cảnh sát Lý nói rồi thở dài, hôm nay lại thêm một việc cần làm.
Từ Vĩ Thanh ngồi trước hồ sen, anh không giống như Thanh Lam có thói quen cứ ngồi xuống thành hồ là thả hai chân xuống nước mà bắc một cái ghế thấp để ngồi ở đó. Trên tay Từ Vĩ Thanh cầm khay đựng đồ ăn cho cá vàng, đang tỉ mẩn rải từng chút xíu xuống hồ.
Mấy con cá bị Thanh Lam nuôi tới mức mập mạp bơi tới, tham lam tranh nhau, có khi quẫy đuôi làm nước bắn cả vào sơ mi của Từ Vĩ Thanh.
Trần Khâm, Tử Kha cùng với Bối Ni, tổng cộng ba người xuất hiện.
"Lão đại."
"Lão đại."
Tử Khan và Bối Ni lên tiếng chào, Bối Ni nói: "Lão đại, Dương Minh Trác vừa mới dẫn chị Thanh Lam đi rồi."
Trần Khâm vỗ vai Từ Vĩ Thanh.
"Người phụ nữ của mình chạy theo người người đàn ông khác mà cậu vẫn ngồi đây cho cá ăn một cách thản nhiên như vậy, khâm phục! Khâm phục!" Trần Khâm hiếm khi mới có cơ hội chế giễu Từ Vĩ Thanh.
Từ Vĩ Thanh bình tĩnh nói: "Cô ấy không phải."
Trần Khâm híp mắt, làm vẻ mặt "cậu định lừa ai vậy hả" đối với Từ Vĩ Thanh.
Bốn năm qua Từ Vĩ Thanh chăm sóc và nâng đỡ Thanh Lam như thế nào, người khác có thể không biết, nhưng Trần Khâm không thể nào không biết được.
Bốn năm, có thể nói cuộc sống của Từ Vĩ Thanh toàn bộ đều xoay quanh Bạch Thanh Lam.
"Nói cái gì đó?"Đột nhiên lúc này giọng của một người phụ nữ vang lên.
Hiểu Lam xuất hiện một cách đột ngột, ba người kia cúi chào:
"Hiểu Lam phu nhân."
Từ Vĩ Thanh quay đầu nhìn người mẹ nuôi đáng ra giờ này phải du lịch ở đảo Hawai bây giờ lại có mặt ở đây.
"Mẹ?." Anh chào bà mà không che giấu vẻ hơi ngạc nhiên trong đôi mắt.
"Bé Thanh đâu rồi hả mấy đứa?"
Trần Khâm lại thêm một lần híp mắt. Đấy, cứ nghe cách Hiểu Lam phu nhân gọi Bạch Thanh Lam là biết. Người ngoài không hiểu chắc chắn sẽ lại có cơ hội thắc mắc, Từ Vĩ Thanh đứng ngay đây mà bà còn phải hỏi bé Thanh nào nữa? Hơn nữa gọi một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sức dài vai rộng là "bé" thì nghe cũng thật là quái dị nha -_-
Nhưng "bé Thanh" trong lời nói của Hiểu Lam phu nhân không phải là Từ Vĩ Thanh. Mà là muốn nhắc tới Bạch Thanh Lam. Bởi vì trong tên của Hiểu Lam phu nhân và Thanh Lam đều có một chữ "Lam" nên bà không gọi cô bằng "Tiểu Lam" hay "bé Lam".
Hiểu Lam phu nhân bảo gọi như vậy cứ như đang nói với chính mình, sởn cả gai ốc.
Vì vậy mới gọi Bạch Thanh Lam là "bé Thanh."
Còn Từ Vĩ Thanh thì sao? Bà sẽ gọi là "tiểu tử này"; "thằng ôn con"; "con trai thối."
Từ Vĩ Thanh trong lòng âm thầm muốn bày tỏ: [Vầng, con là con giả. Bạch Thanh Lam mới là thật.]
Mấy người mím mím môi nhịn cười vì cách Hiểu Lam phu nhân hỏi về Bạch Thanh Lam.
Từ Vĩ Thanh nhíu mày: "Cô ấy có chút việc, tạm thời không ở cùng con."
Hiểu Lam phu nhân tiến lại, bà ngồi xổm bên cạnh Từ Vĩ Thanh, hoàn toàn không có dáng vẻ của một vị phu nhân quyền quý xa cách mà trở nên vô cùng gần gũi.
Hiểu Lam phu nhân ghé sát vào tai Từ Vĩ Thanh: "Không phải con bị đá rồi đấy chứ? Con bé chạy theo người đàn ông khác rồi?"
Từ Vĩ Thanh: "..."
Hiểu Lam phu nhân vẫn chưa chịu thôi, lẩm bẩm: "Tại sao lại chạy theo người khác được nhỉ? Hắn ta giàu hơn con sao? Không đúng, làm gì có ai dám đọ gia sản với con trai của Hiểu Lam ta, vậy chắc là..."
Hiểu Lam phu nhân ngập ngừng quét mắt sang Từ Vĩ Thanh, hoảng hốt: "Ê tiểu tử thối, có phải con chỗ đó không được không?"
Tử Kha: "..."
Bối Ni: "..."
Từ Vĩ Thanh: "..."
Trần Khâm: "Hahahahahahaha"
Từ Vĩ Thanh cố gắng điều chỉnh cơ mặt đang tê cứng của mình: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy chứ?"
Hiểu Lam phu nhân gật gù: "Không phải thì tốt. Không phải thì tốt." Vẻ mặt thực sự yên tâm của bà khi nói câu này khiến Từ Vĩ Thanh càng bất đắc dĩ hơn.
"Vốn dĩ ta về để gặp bé Thanh mà." Hiểu Lam phu nhân hơi ủ rũ nói, bà cũng nhúp lấy một ít đồ ăn cho cá vàng trên tay Từ Vĩ Thanh rồi ném xuống mặt hồ.
Từ Vĩ Thanh hỏi bà: "Mẹ gặp cô ấy có việc gì?"
"À đây." Hiểu Lam phu nhân lôi ra một lọ nhỏ xíu màu bạc, hình dáng giống như chiếc bình đựng nước của mấy anh cao bồi.
"Mẹ kiếm được thứ này ở Hawaii, đảm bảo bé Thanh sẽ thích."
Từ Vĩ Thanh nhìn xong, một vật nhỏ như vậy lại là vật Thanh Lam nhất định sẽ thích, chắc chắn là tinh dầu.
"Chỉ vậy mà mẹ vội vã bay về đây?"
"Đương nhiên rồi." Hiểu Lam phu nhân đưa cho Từ Vĩ Thanh.
"Nhớ đưa tới tay bé Thanh giúp ta đấy."
Hiểu Lam phu nhân định đứng lên, Từ Vĩ Thanh cũng đứng dậy theo bà. Hiểu Lam phu nhân ngồi lâu bị tê chân, đứng lên đầu óc có cảm giác sa sầm lại, Từ Vĩ Thanh vừa khéo đỡ lấy bà, xem ra ban nãy anh đứng lên là bởi vì đoán trước được việc này.
Hiểu Lam phu nhân vỗ tay Từ Vĩ Thanh: "Xem như con còn có chút lương tâm."
"Phu nhân, đi thong thả."
Ba người kia một lần nữa cúi chào Hiểu Lam phu nhân.
Từ Vĩ Thanh tiến lại chỗ Trần Khâm, anh đưa cho cậu lọ tinh dầu hoa mà vừa rồi Hiểu Lam phu nhân để lại.
"Tối nay cậu giúp tôi đem món đồ này tới cho Thanh Lam."
Từ Vĩ Thanh định đi nhưng lại nghĩ ra một việc nên quay đầu lại: "Xác nhận xem Dương Minh Trác có làm cô ấy bị thương hay không?"
Buổi tối lúc mười giờ kém, sau khi Trần Khâm đem tinh dầu qua cho Thanh Lam thì trở về báo cáo với Từ Vĩ Thanh.
Từ Vĩ Thanh đang đứng quay người ra cửa sổ sát đất, một tay xỏ vào túi quần, tay còn lại bưng tách trà còn tỏa hương thơm. Trần Khâm lên tiếng:
"Mike."
Từ Vĩ Thanh quay đầu lại. Trần Khâm nói tiếp: "Thanh Lam ngoài việc bị một vết thương ở tay ra thì hoàn toàn không có vấn đề."
Từ Vĩ Thanh hỏi ngược lại Trần Khâm: "Tức là cô ấy bị một vết thương ở tay?"
Một câu có hai vế, nhưng Từ Vĩ Thanh chỉ nghe lọt vế trước, đôi mày kiếm cau lại với nhau, bây giờ nét mặt mất hẳn sự ôn hòa ban nãy.
"Vâng. Vết thương không lớn lắm." Trần Khâm bổ sung.
"Dương Minh Trác gây ra?"
"Cái này tôi chưa hỏi, có điều Thanh Lam nói Dương Minh Trác trong mắt cô ấy bây giờ chỉ là một cái đinh han, bảo cậu không cần lo lắng quá nhiều."
Từ Vĩ Thanh đột nhiên nhếch môi, sắc mặt hòa hoãn trở lại.
"Ừ."
Trần Khâm im lặng vài giây, rồi lên tiếng hỏi Từ Vĩ Thanh: "Tôi vẫn không hiểu, cậu đưa Thanh Lam vào hang cọp, không..."
"Không sợ." Từ Vĩ Thanh đoán ra điều Trần Khâm định nói nên anh đáp luôn. Trần Khâm càng ngạc nhiên hơn.
Từ Vĩ Thanh nhấp một ngụm trà, anh tiếp: "Bởi vì cô ấy là Thanh Lam."
Nhưng đã không còn là Bạch Thanh Lam của bốn năm trước đây nữa rồi.