Thanh Lam bị đánh vùi dập, lúc này đang cố gắng vịn vào bờ tường để đứng lên. Dương Minh Trác nâng mũi giày, giẫm vào một bàn tay đang chống trên nền đất của cô.
"Nhớ cho kỹ thân phận của mình trong căn nhà này, cẩn thận có ngày tôi chặt đứt tay cô."
Bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Lam bị kẹp chặt giữa đế giày của Dương Minh Trác và sàn nhà, các khớp xương như muốn vỡ nứt. Một lúc sau, Dương Minh Trác mới nhấc chân ra, miệng phun một câu lạnh lẽo như băng đá: "Mau cút ra ngoài."
Thanh Lam lảo đảo đứng dậy rời khỏi phòng.
Vân Nhã trông thấy bộ dạng luống cuống bỏ chạy đó, nhếch môi cười, nhưng trong lòng dường như vẫn chưa thực sự thoả mãn, cô ta tiến lên ôm Dương Minh Trác, nũng nịu dụi đầu vào lồng ngực của hắn.
"Minh Trác, tại sao anh không đuổi việc cô ta?"
Vân Nhã ở đây đã một thời gian, cô dễ dàng phát hiện ra hai chuyện: một là dù có nặng nhẹ với Thanh Lam như thế nào, Thanh lam cũng một mực cam chịu, hôm nay là lần đầu tiên cô ta phản kháng, có đã đã chạm tới giới hạn. Hai là Dương Minh Trác dù có nổi giận với Thanh Lam nhưng không lần nào nói câu đuổi việc cô.
Có lẽ vì linh tính trời sinh của phụ nữ, Vân Nhã cảm thấy quan hệ của Dương Minh Trác và Thanh Lam dường như không đơn giản chỉ là mối quan hệ chủ nhà và người giúp việc.
Dương Minh Trác đặt tay trên đỉnh đầu Vân Nhã, giống như an ủi một đứa trẻ. Hắn nói: "Đánh cũng đánh rồi, em đừng tức giận nữa."
Dương Minh Trác không nói về việc đuổi hay không đuổi, mà nói hẳn sang vấn đề khác. Vân Nhã tuy uất ức trong lòng nhưng cũng không có cách nào tiếp tục chất vấn người đàn ông này, chỉ đành khó chịu mím môi.
Dương Minh Trác lấy xong laptop bỏ quên ở nhà thì ngay lập tức rời đi. Vân Nhã ngồi ở trước bàn trang điểm, trong gương phản chiếu một gương mặt với ngũ quan xinh đẹp, tỉ lệ vô cùng cân xứng. Chỉ tiếc một bên má sưng lên rõ ràng, dường như in cả dấu tay hồng hồng, chứng minh cái tát của Thanh Lam không hề chần chừ chút nào, mà rõ ràng là đã dồn toàn bộ sức lực để đánh ra.
Trong mắt Vân Nhã nổi lên hận ý, cô lấy điện thoại di động gọi cho một người quen.
"Alo, Đường ca, em là Vân Nhã đây."
Bên kia truyền tới giọng nói ồm ồm của người đàn ông: "Hửm? Vân Nhã, lâu quá không thấy gọi cho anh đây, tưởng cô em quên anh rồi chứ?"
Vân Nhã cười giả lả: "Em nào dám quên anh Đường, anh rảnh không? Em có việc muốn thương lượng."
"Dạ được."
Vân Nhã nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự để tới chỗ hẹn. Góc trong cùng của quán, một người đàn ông đã tới sớm hơn cô.
"Anh Đường."
Vân Nhã đặt túi xách xuống, Đường Kiệt ngước đôi mắt lên nhìn, gương mặt hắn phờ phạc, hai mắt vằn đỏ, bộ râu lâu ngày chưa cạo lởm chởm mỗi sợ một hướng, Vân Nhã nhìn mà giật mình.
"Anh Đường, dạo này xuống sắc vậy?"
Người kia cười xuề xoà, xong cũng thành thật nói: "Mùa đông làm ăn hơi khó."
Đúng lúc Vân Nhã hất cằm: "Em có việc cần mượn người chỗ anh."
Vừa nói, tay đã lấy trong túi xách ra một phong bì trắng đẩy về phía người đối diện. Đường Kiệt cầm phong bì lên, thấy đủ nặng tay, trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ. Tiểu thư nhà giàu bao giờ cũng vung tay rất rộng, đó là lý do Đường Kiệt kết giao với nhiều phụ nữ nhưng chỉ đặc biệt đối đã với Vân Nhã. Chỉ cần Vân Nhã hô một tiếng là gã có mặt ngay.
"Nói đi, dù nhảy xuống biển lửa anh em của anh cũng không từ chối."
Vân Nhã mở điện thoại, lục tới một tấm hình sau đó ngửa ra cho Đường Kiệt xem.
"Nhảy xuống biển lửa thì không cần, nhưng mà...nếu các anh có thể khiến cho con đàn bà này bớt xinh đẹp lại thì tốt."
Hoá ra lại chỉ vì lòng ghen ghét đố kỵ giữa phụ nữ với nhau. Đường Kiệt cứ tưởng là chuyện đao to búa lớn gì khiến Vân Nhã phải vung ra một phong bì chắc tay như thế. Còn chuyện này ấy mà, phẩy tay một cái là xong.
Vân Nhã nói tiếp: "Tối nay giờ, gần siêu thị C. Em đã tạo điều kiện hết mức cho các anh rồi đấy, đừng làm hỏng việc."
Đường Kiệt làm nghề này đã quen, não đặc biệt nhảy số, gật đầu ngay: "Biết mà, cứ yên tâm."
Vân Nhã gửi tấm ảnh trong điện thoại của mình sang cho Đường Kiệt, hắn còn ngắm nghía thêm một hồi, không thể không thừa nhận cô gái trong hình đúng là xinh đẹp.
Dung mạo này huỷ đi thì thật tiếc.
Tối nay Dương Minh Trác có một buổi tiệc xã giao, vì vậy hắn không về nhà đúng giờ như thường lệ.
Ăn cơm tối xong đã gần tám giờ, Vân Nhã ngồi ở phòng khách xem một chương trình nhàm chán, còn Thanh Lam thì lụi cụi trong bếp rửa bát đũa. Vì bàn tay bị thương nên cô chỉ hoạt động chủ yếu bằng một tay còn lại, gương mặt cũng sưng vù lên vô cũng khó chịu.
"Thanh Lam, cô ra đây một lát."
Tiếng Vân Nhã nói vọng vào, Thanh Lam không đáp lại, nhưng cô cũng ngừng động tác, chùi khô tay vào chiếc khăn lau bên cạnh sau đó đi ra chỗ Vân Nhã đang ngồi.
"Tôi muốn ăn nho ở siêu thị C, cô đi mua đi."
Thanh Lam giống như một cái máy, không ừ hử gì, chỉ lẳng lặng thực hiện theo chỉ thị.
Cô mặc một chiếc áo khoác phao màu đen dày, Thanh Lam đi bộ tới siêu thị C.
Ngay sau khi Thanh Lam đi, Vân Nhã liền lấy điện thoại bấm số gọi cho Đường Kiệt.
"Đường ca, cô ta đã rời khỏi nhà rồi. Bên đó chuẩn bị xong rồi chứ?"
Đầu dây bên kia, Đường Kiệt trả lời: "Anh làm việc mà cô còn không yên tâm à. Không cần lo, đảm bảo mọi việc chu toàn cho cô."
Vân Nhã gật đầu: "Vậy thì được. Đừng để lại dấu vết gì để tra ra đấy."
Vừa tắt điện thoại thì nghe tới tiếng động cơ truyền từ bên ngoài, Dương Minh Trác đã trở về.
Vân Nhã chạy ra tận cửa chờ hắn. Dương Minh Trác thấy Vân Nhã ra đón mình, vẻ mặt của hắn bớt đi một phần u ám, nói với cô: "Ngoài này trời lạnh, sao em đứng đây?"
"Không lạnh. Nhớ anh chết mất." Vân Nhã ngay lập tức vùi mình vào trong vòng tay của Dương Minh Trác.
Dương Minh Trác nhìn vào trong nhà nhưng không thấy bóng dáng của Thanh Lam đâu.
Vân Nhã hỏi hắn: "Không phải anh nói có buổi tiệc xã giao quan trọng nên sẽ về muộn hả? Sao giờ này đã về rồi."
Dương Minh Trác gật đầu: "Ừ, cảm thấy hơi mệt nên về sớm một chút."
Thật ra buổi tiệc còn chưa bắt đầu, nhưng không hiểu sao tâm trạng của Dương Minh Trác cứ bồn chồn không yên, cảm giác rất muốn quay về nhà. Ban đầu hắn còn cố gắng đè nén xuống, có điều càng ở lâu càng khó chịu không vui, thế nên chỉ đành bỏ bữa tiệc và lái xe trở về.
"Ăn tối chưa?"
Dương Minh Trác nửa quan tâm nửa thăm dò hỏi, Vân Nhã không nhận ra điều đó, thấy hắn quan tâm đến mình thì cười vui vẻ đáp: "Em vừa mới ăn xong."
Nếu là vừa mới ăn tối xong, chẳng phải bây giờ Thanh Lam nên ở trong bếp dọn dẹp bát đũa sao, vì sao nửa cái bóng cũng không nhìn thấy. Trong lòng nghi vấn nhưng lại không muốn hỏi thẳng, Dương Minh Trác nói: "Bảo người làm chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ đi."
Người làm ở đây dĩ nhiên chẳng có ai khác ngoài Thanh Lam, Vân Nhã ngạc nhiên hỏi lại: "Anh chưa ăn tối sao?"
Dương Minh Trác đáp: "Ừ, ban nãy chỉ uống rượu."
Vân Nhã nói: "Thanh Lam vừa mới ra ngoài rồi."
Sau đó không chờ Dương Minh Trác hỏi tiếp, cô đã trực tiếp giải thích luôn: "Em thèm ăn nho nên sai cô ta đi mua giúp."
Chẳng hiểu sao sau khi nghe tới việc Thanh Lam đi ra ngoài, Dương Minh Trác lại hơi trầm mặc, hắn không định hình ra cảm xúc cụ thể lúc này, chỉ thấy trong lòng không thoải mái.
"Vậy thôi, anh lên lầu tắm trước."
"Dạ, để em giúp anh pha nước tắm." Vân Nhã nhanh chân bám theo phía sau Dương Minh Trác.
Tại siêu thị C, Thanh Lam vừa thanh toán xong một hộp nho lớn, lúc ra ngoài cô còn rẽ vào tiệm thuốc ngay sát bên cạnh để mua một ít thuốc.
Cô không quẹt thẻ của Dương Minh Trác, thẻ của hắn đưa cho cô chỉ để mua đồ ăn và đồ dùng trong nhà, còn cô tự trả tiền bằng tiền tiết kiệm của mình. Số tiền này của Thanh Lam là do thi thoảng lén ra ngoài làm việc lặt vặt mà có được, tuy không tính là nhiều, nhưng để mua vài vỉ thuốc thì cũng không phải là vấn đề.
Thanh Lam đi chậm chạp bên vỉa hè, lần nào có cơ hội ra ngoài cô cũng đi chậm như vậy, kéo dài quãng đường vì không muốn trở về chiếc lồng giam chật hẹp tối tăm kia.
Trong lúc mải suy nghĩ không để ý xung quanh, có hai, ba người đàn ông đã bám theo phía sau Thanh Lam.
Đi gần qua một con ngõ nhỏ, Thanh lam cuối cùng cũng có linh cảm bất thường, nhưng đã quá muộn. Cô vừa quay đầu lại thì đã bị một bàn tay chắc khoẻ giữ lấy, gã đàn ông kéo cô vào sâu tận cuối con ngõ tối tăm.
"Các người..."
"Đại ca, chính là con ả này."
Một trong ba người lên tiếng, Thanh Lam bị đẩy ngã xuống đất, cô vùng lên định bỏ chạy thì ăn ngay một bạt tai mạnh mẽ.
"Xử lí nhanh đi." Người đàn ông quay lưng về phía cô ra lệnh.
"Các người muốn làm gì?"
Con ngõ này rất tốt, chỉ nương vào ngọn đèn từ ngoài đường chính, từng chùm sáng yếu ớt vốn chẳng soi tỏ mặt người. Thanh Lam bị một người đàn ông giữ chặt tay, người còn lại giữ chân cô không cho cô động đậy.
"Đừng trách chúng tôi, nếu muốn trách thì trách cô quá xinh đẹp."
"Các người..."
Bọn họ có ý gì? Bọn họ định làm gì?"
Giây tiếp theo, trên mặt ngay lập tức có cảm giác đau như bị nứt toác, một lưỡi dao nhọn hoắt cứa qua vài đường ngang dọc. Thanh Lam sợ hãi tới nỗi không thể kêu lên một tiếng nào, hô hấp dồn dập, lồng ngực trướng lên căng tức.
Đến nhanh, mà đi cũng lại càng nhanh.
Mấy người đàn ông lạ mặt kia đã rời đi rồi, chỉ còn một mình Thanh Lam, trên đầu là một bầu trời đen đặc, y như cuộc đời này của cô.
Tuyết bắt đầu rơi, từng bông từng bông trắng tinh đua nhau rơi xuống, chạm vào mặt cô, lành lạnh, hoà cùng máu tươi rồi tan ra, đầm đìa khắp mặt.
Là tuyết tan ra, hoặc là máu, cô không chắc nữa.
Thanh Lam sống chết nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kết cục này.
Tâm can đau đến nỗi muốn tàn phế, giống như những vết cứa kia không phải chỉ ở trên mặt, mà là ở cả trong tim.
Dương Minh Trác, chỉ là một cái tát thôi mà.
Hắn thực sự đối xử với cô tới mức độ này sao?
Đương nhiên, Dương Minh Trác thì không hề hay biết. Hắn tiêu tốn công sức lên người Vân Nhã, vốn chỉ là muốn Vân Nhã thay hắn làm Thanh Lam chịu thêm chút khổ đau, hắn có thể đứng bên cạnh thưởng thức, cũng bớt vô vị phần nào.
Hắn rõ ràng không biết, quyết định này của hắn đã vô tình mượn dao gϊếŧ người.
Lòng ghen ghét và sự đố kỵ của phụ nữ vốn dĩ là thứ đáng sợ hơn bất cứ loại thuốc độc nào trên đời này.