Thời khắc giao nhau cuối hạ đầu thu, lá trên cây từng chiếc đổi màu. Cơn mưa giao mùa tới mà không hề báo trước.
Trời còn mưa không dứt, xe ô tô màu đỏ nổi bật lao đi vội vã trong đêm.
"Dừng xe."
Giọng người phụ nữ trầm hẳn xuống, Tử Kha giảm ga rồi cho xe lùi lại phía sau. Bên kia đường, cô gái với mái tóc nâu nhạt cùng bộ quần áo mỏng manh ngồi co ro một góc, trong lòng còn ôm theo một vật nhỏ có bộ lông trắng tinh.
"Ô tụi bay, có con bé ở đây!"
Một tên mặt mày hung tợn hô lên, cả đám khoảng ba bốn tên đồng thời tiến lại. Quần áo bọn chúng đều đã ngấm nước, hai mắt đục ngầu, thần sắc không tỉnh táo, nhìn qua thì có thể đoán được là vừa từ bar về.
"Hello!" Một tên lao tới cầm tay cô gái kéo lên, cô nhìn hắn, tay còn lại vẫn cố gắng ôm chặt lấy vật nhỏ trong lòng.
"Đi với bọn anh nào."
Gâu!Gâu!
Vật nhỏ kia hóa ra là một chú chó, nó hướng tới tên đang cầm tay cô chủ của mình, sủa lên từng tiếng vang dội.
Cô gái giật tay mình ra khỏi tay hắn ta: "Mấy thằng khốn. Đừng động vào tao."
Mãi khi cô gái kia hét lên, người trong xe mới nhận ra cô chính là Vân Nhã. Sau khi tập đoàn Ngô gia phá sản, Vân Nhã bị Trần Khâm cho người rạch mấy đường cảnh cáo trên mặt, Thanh Lam đã không còn quan tâm cô ta đang sống hay đã chết.
Tên côn đồ bị Vân Nhã phản kích, hắn gầm lên giận dữ rồi rút trong người một khẩu CZ , hướng thẳng về phía Vân Nhã. Mà lúc này, ngồi trong xe, Thanh Lam khẽ nhíu mày.
Con chó nhỏ trong lòng cô ta liên tục sủa vang, cô vẫn nhận ra con chó kia, là quà Dương Minh Trác tặng cho Vân Nhã, cô ta từng lấy nó để khoe khoang với cô, chứng minh Dương Minh Trác quan tâm cô ta bao nhiêu.
"Tử Kha, xuống giải quyết mấy tên đó đi."
Tử Kha ngồi ở ghế lái, cậu hỏi Thanh Lam: "Chị chắc chắn muốn giải vây giúp cô ta sao? Cô ta đã từng.."
Tử Kha không nói hết câu, cậu dừng ba giây rồi tiếp lời: "Tôi đã hiểu rồi."
Trong bóng đêm, đôi mắt của Thanh Lam trở nên thật lạnh.
Nhưng trước khi Tử Kha mở cửa xe, Thanh Lam đã thay đổi ý định, cô nói: "Khoan đã. Để tôi."
Dứt lời, cô dứt khoát mở cửa xe bước xuống. Mưa nhanh chóng làm ướt người cô.
"Nào, bây giờ muốn đi theo bọn anh hay ăn một..."
Xoẹt!
Một đường nhanh gọn vung ra, tên cầm súng chưa kịp nói xong đã ngã gục xuống đất, dao vẫn còn cắm ở bàn tay của hắn, khẩu súng cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
"Con khốn, mày..mày là ai?"
Mấy tên còn lại mở to hai mắt, ban đầu chúng tỏ ra giận dữ, nhưng sau khi thấy Thanh Lam nhặt khẩu súng vừa bị rơi xuống kia thì lại chuyển thành hoảng sợ.
"Hoá ra là hàng giả."
Cô cười nhạt.
"Không sao, tao có hàng thật đây."
Thanh Lam lấy ra một khẩu súng, hướng thẳng vào người đối diện rồi điềm tĩnh lên đạn.
"Muốn ăn kẹo sắt hay không, tao là người hỏi mới đúng."
Lạnh lẽo như ma quỷ, trong giọng nói của cô không có một chút cảm xúc nào.
Đoàng!
Một viên đạn bắn xuyên qua cánh tay của tên thứ hai, Thanh Lam không muốn lấy mạng bọn chúng nên không bắn vào điểm trí mạng, gã đàn ông kêu lên đau đớn, máu phun trào, hòa cùng nước mưa thành dòng nước đỏ ối, lạnh lẽo chảy trên nền đường.
"Xin tha mạng...tha mạng cho bọn tôi." Tên còn lại quỳ rạp xuống đất, run rẩy van xin cô giữ lại mạng cho bọn họ.
"Cút!"
Ba tên cuống cuồng bỏ chạy, Thanh Lam xoay người, Vân Nhã không biết vì mệt mỏi hay sợ hãi mà ngất đi từ lúc nào. Dung mạo khuất lấp sau những miếng băng gạc trắng bản to giờ đã đẫm nước. Chú chó nhỏ đang cố gắng đánh thức chủ nó bằng cách liếm nhẹ lên tay Vân Nhã, thi thoảng lại cất lên những tiếng rêи ɾỉ đáng thương.
Đột nhiên không cảm nhận được nước mưa rơi vào người mình như trước, Thanh Lam ngước lên thì thấy Tử Kha đang che ô cho cô.
"Chúng ta về thôi, chị sẽ bị cảm lạnh mất."
Tới lúc ấy không biết lão đại có đem cậu bỏ vào vạc dầu không nữa.
Thanh Lam gạt tay, nói với Tử Kha: "An bài cho cô ta đi. Để cô ta tới thành phố khác an tĩnh làm người."
Sau đó cô bước ra chỗ chiếc xe ô tô đang đỗ, bỏ Tử Kha ở lại, cô tự mình phóng xe đi. Xe của cô điên cuồng tăng tốc, cuối cùng thì dừng lại ở bờ sông.
Mưa đã tạnh, mặt sông phẳng lặng thi thoảng lại gợn lên từng đợt sóng li ti, nếu không để ý thì sẽ rất khó nhận ra. Gió cũng lạnh hơn nhiều.
Thanh Lam tựa người vào thành xe, lặng lẽ châm thuốc. Cô đã cai thuốc được hơn một năm, bây giờ không động tới nó nữa. Mỗi khi cô châm thuốc lên thì không phải để hút, chỉ để cho điếu thuốc cháy rồi lặng lẽ ngửi mùi hương. Trong tâm trí vẫn đọng lại hình ảnh Vân Nhã co ro trong cơn mưa nặng hạt, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Ban nãy trong một khắc ngắn ngủi, suýt nữa thì cô đã có ý định chuyển nòng súng về phía cô ta, chỉ cần Thanh Lam nổ súng, mọi mất mát của cô liệu có tan biến?
Vân Nhã là người đã gây ra cái chết cho bà nội cô, Dương Minh Trác trong lúc cô tuyệt vọng nhất lại đạp thêm một cú, đẩy cô vào vực sâu tối đen.
Nếu không phải Từ Vĩ Thanh ngăn cô, hai năm sau khi ở chỗ Từ Vĩ Thanh, cô đã định trở về để gϊếŧ hai người bọn họ.
Là kết liễu mạng sống theo nghĩa đen, một viên đạn hoặc vài nhát dao, sau đó cô sẽ tự sát, kết thúc mọi thù hận và đau khổ trong kiếp này.
Từ Vĩ Thanh từng nói, có những cái trên đời còn đau khổ hơn cả việc chết đi. Anh nói đúng, Thanh Lam đã từng cảm nhận sâu sắc được sự đau khổ hơn cả cái chết trong bốn năm chung sống với Dương Minh Trác.
Vì thế cách trả thù hay nhất chắc chắn không phải là một đao đoạt mạng, mà là ở bên cạnh hắn, khiến hắn dần mòn chết đi. Giống như bông hoa bị phơi trên sa mạc, không có nước uống, không có hi vọng hồi sinh, chạm tới cực hạn của nóng bức và khát khao thoát khỏi nơi ấy, cuối cùng tuyệt vọng mà úa tàn.
Những cảm giác Thanh Lam từng nếm trải, cô cũng muốn phải cho Dương Minh Trác nếm trải.
Trời tảng sáng, Thanh Lam đưa mắt ra xa, nghĩ ngợi một chút, cô dập tắt thuốc, tiến lại sát bờ sông.
Ùm!
Thanh Lam thích cảm giác đắm chìm trong nước lúc này, lạnh lẽo nhưng không bao giờ rời bỏ cô, ngược lại tất cả đều đang bao bọc lấy cô.
Cơ thể cô chìm dần, tưởng như mọi đau khổ đều hóa thành hư không. Nước mắt chảy ra cũng không ai nhận biết được, thậm chí cả chính bản thân cô.
Cho tới khi ý thức tan biến.
"Khụ..khụ!"
Thanh Lam ho hai tiếng, dù đang mở mắt nhưng lại chẳng nhìn thấy gì ngoài bóng tối. Thanh Lam theo thói quen vỗ tay hai cái, tất cả đèn trong phòng đều được bật lên, thứ ánh sáng bất ngờ làm cô có chút khó chịu. Nhưng quả nhiên đúng như dự đoán lúc đầu, đây là phòng của cô ở chỗ Từ Vĩ Thanh.
Cũng có nghĩa là Thanh Lam vẫn còn sống.
"Tỉnh rồi à?" Giọng Từ Vĩ Thanh vang lên, Thanh Lam mới phát hiện ra anh đang ngồi ở cuối giường.
"Ai đưa em về đây?" Thanh Lam hỏi, Từ Vĩ Thanh không trả lời câu hỏi của cô, anh hỏi cô một câu khác: "Muốn tìm chết sao?"
Thanh Lam bật cười, giọng nói yếu hẳn đi: "Sao em lại muốn tìm chết cơ chứ?"
Từ Vĩ Thanh đứng lên, chuyển chỗ ngồi từ cuối giường sang cạnh giường, anh nhìn chằm chằm vào Thanh Lam. Bao lần như một, Thanh Lam chưa bao giờ đủ năng lực chống đỡ ánh mắt của Từ Vĩ Thanh, giống như báu vật của thiên đình lỡ đánh rơi xuống trần gian, không chỉ đẹp, mà còn mang theo ma lực nhìn thấu được tất cả suy nghĩ của cô.
"Em thích nói dối như vậy?"
Thanh Lam cúi đầu, cắn cắn môi, đành phải thành thật nói ra suy nghĩ của mình: "Em chỉ là..mệt mỏi thôi."
Cô nói rồi lại ngước mắt lên nhìn Từ Vĩ Thanh, lớp trang điểm bị nước rửa trôi, gương mặt đơn thuần không được ngụy trang, tóc mái vô tình hất lệch sang một bên, tổng cộng bốn vết sẹo lộ rõ hoàn toàn.
"Dương Minh Trác, hắn ta muốn cùng em diễn hết vở kịch này, muốn diễn với hắn, em phải tiến lại gần hắn, phải tiếp xúc với người em hận nhất. Thực sự...rất ghê tởm."
Đột nhiên nói xong câu này, nước mắt Thanh Lam chảy dài. Thanh Lam vốn không phải là người yếu ớt, nhưng ở trước mặt Từ Vĩ Thanh, cô lại muốn trở nên yếu ớt. Một người đã đi qua bão giông, khi gặp được tán cây che chắn, dù có chối bỏ tới đâu thì sâu thẳm trong lòng vẫn mặc định một phần dựa dẫm vào tán cây ấy.
Với Thanh Lam, Từ Vĩ Thanh chính là tán cây cô gặp được trong giông bão.
Ban đầu, Thanh Lam không hề do dự với kế hoạch này. Nhưng càng ngày, cô càng cảm thấy khó khăn để bước tiếp. Cô không muốn nhìn thấy Dương Minh Trác, không muốn sống chung một ngôi nhà với hắn. Mọi thứ đều khiến Thanh Lam nhớ lại quá khứ kinh hoàng kia, như thể vết thương đã thành sẹo lại bị rạch ra, trên tay Dương Minh Trác vẫn là con dao ấy, một nhát rồi thêm một nhát đâm vào lòng cô.
Từ Vĩ Thanh nhìn Thanh Lam nói: "Tôi từng nói với em nếu như em mềm lòng thì chính tôi là người sẽ khiến em trả giá."
Thanh Lam ngồi tựa vào thành giường, lần đầu tiên trong suốt bốn năm năm qua, cô cảm thấy mệt nhoài tới mức như này.
Cô lắc đầu: "Không phải mềm lòng."
Cô chưa bao giờ nguôi ngoai ý định trả thù với Dương Minh Trác, nhưng...
"Có thể nào, có cách khác không?" Thanh Lam ít khi dùng giọng thương lượng để nói chuyện với Từ Vĩ Thanh, bởi vì nếu không phải là cô nghe theo anh, thì cũng là cô tự mình sắp xếp mọi việc.
Từ Vĩ Thanh đáp: "Không có. Chỉ có một cách này. Em đã đặt bước chân đầu tiên, buộc phải đi bằng hết quãng đường."
"Có lẽ vậy. Có lẽ đúng là chỉ có một cách này." Thanh Lam vô lực nói, nụ cười của cô nhợt nhạt.
Có lẽ Từ Vĩ Thanh cũng không phải là tán cây dành riêng cho cô, anh chỉ là một tán cây bên đường, tình cờ cô va phải.
Cô không hiểu được những điều Từ Vĩ Thanh đang toán tính, cô không nắm được những bí mật anh che giấu, cô không hiểu hết về con người anh, mặc dù cô đã ở bên cạnh anh hơn bốn năm.
"Nhưng em có thể ở đây vài ngày, cho tới khi em thực sự sẵn sàng để tiếp tục đi tiếp."
Căn biệt thự có hồ sen yêu thích của cô, những khóm hoa nở rộ khắp nơi, phòng điều chế tinh dầu được thiết kế riêng. Thanh Lam nghĩ tới tất cả những điều đó, nhưng vẻ mặt của cô lại khá thờ ơ. Bởi căn bản ở hiện tại, cô cảm thấy mình một chút sức lực cũng không còn. Đôi mắt dần dần mất đi sự tỉnh táo, cánh môi mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh nào, Thanh Lam từ từ nhắm mắt, đầu tựa vào cánh tay chống lên thành giường, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Từ Vĩ Thanh ngồi bất động nhìn Thanh Lam, cho tới khi xác định cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, anh đứng dậy đỡ cô nằm xuống, vừa chỉnh lại gối đầu và chăn đắp trên người Thanh Lam.
Với sức đề kháng yếu ớt của Thanh Lam, Từ Vĩ Thanh đoán qua hôm nay cô sẽ không trụ được mà ốm một trận. Ngón tay vuốt lại mấy sợi tóc lộn xộn giúp Thanh Lam, cô ngủ rất yên tĩnh. Có trời mới biết, hôm nay sau khi nhận được tin báo Thanh Lam nhảy xuống sông Ngư An, cảm xúc đầu tiên phủ ngập tâm trí anh chính là sự sợ hãi, sợ tới nỗi hô hấp không thông.
Trong đôi mắt Từ Vĩ Thanh nhìn Thanh Lam hiện rõ những tia xúc cảm xúc tham luyến mạnh mẽ. Một lúc lâu anh mới rút tay ra.
"Ngủ ngon."