Trương Thư Đức nôn nóng không yên đi tới đi lui trong phòng, Lộ Thủy Quan Âm đi chặn đường khử Thiết Ngưu đến nay vẫn chưa về, bây giờ còn đột ngột nghe tin khâm sai Thiết Du phái binh bao vây Liễu Hương viện, tuy rằng muốn tự mình đem khối mặc ngọc kia trình lên trên nhưng lại lo lắng thân phận của gã đã bại lộ.
Lộ Thuỷ Quan Âm không chỉ mang một thân mị công có thể nói là thiên hạ đệ nhất mà võ công của nàng cũng không tầm thường, nhưng đến nay vẫn chưa truyền về bất luận tin tức gì chắc hẳn đã lành ít dữ nhiều. Vậy hiển nhiên Thiết đại quan nhân thâm tàng bất lộ kia đã dò xét gã rồi truyền tin cho khâm sai, bằng không sao vô duyên vô cớ y lại phái binh bao vây Liễu Hương viện?
Nếu như lúc này có ai thấy Trương Thư Đức, nhất định không tin gã chính là tên tiểu cữu tử của thái thú thường ngày kiêu ngạo cợt nhả. Vẻ mặt biểu cảm cẩn thận suy xét chứng tỏ gã đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn.
Sao đây? Nếu như sự tình bại lộ, đến lúc đó gã phải gánh trách nhiệm là việc không thể tránh khỏi, ví bằng gã không muốn đến hình đường thỉnh giáo bản lĩnh, nhất định hiện tại phải lấp kín tất cả lỗ hổng.
Thế nhưng ám sát khâm sai là tội danh không nhỏ, nếu gã thất thủ bị bắt…
Trương Thư Đức trong lòng cân nhắc thiệt hơn nhưng trước sau vẫn không tìm ra cách giải quyết tốt nhất, cho đến lúc thuộc hạ truyền tin trong sài phòng ở hậu viên của Lưu Hưu viện phát hiện thi thể của Lộ Thủy Quan Âm.
.
Bên này, Hoàng Phủ Du cũng đang cau mày suy nghĩ.
Cái đồ ngu ngốc kia không biết chạy đi đâu. Hỏi khắp một lượt từ già đến bé của Lưu Hương viện cũng không ai biết. Trong sài phòng ở hậu viện phát hiện thi thể của nha hoàn Tiểu Thúy, qua xem xét đã nhận ra nữ tử ấy là Lộ Thủy Quan Âm lưu lại tiếng xấu trên giang hồ. Tạm thời không đề cập tới Lộ Thủy Quan Âm vì sao trá thành nha hoàn ẩn thân trong phủ thái thú, bản lĩnh có thể chen vào hàng nhị lưu cao thủ như Lộ Thủy Quan Âm lại bị người khác vặn gãy cổ giống như vặn cổ trẻ con, phụ cận Nhạc Dương có ai có công lực dễ dàng đoạt đi tính mệnh của yêu nữ này? Có quan hệ như thế nào với việc con trâu ngốc kia mất tích? Vì cái gì thuộc hạ của y được xưng là thiên hạ đệ nhất mật thám rốt cuộc vẫn không tra ra được Thiết Ngưu ở đâu?
Vừa nghĩ đến con trâu ngốc kia rất có thể bị người ta chém thành vài khúc cho vào bao tải vứt xuống hồ Động Đình thì trong một góc nào đó…
“Cộc cộc”
“Ai!” Hoàng Phủ Du kinh hãi, y vậy mà không nghe thấy tiếng bước chân! Là người này công lực bất phàm hay là y thất thần quá mức! Nghĩ tới đây, kinh ngạc đột biến lửa giận! Y không thể tin được đường đường Lịch vương vậy mà để một con trâu vừa dốt vừa ngu vừa đần còn vô liêm sỉ đi phiêu kỹ bậy bạ làm cho mất hết trấn định lãnh tình trước kia! Chết tiệt!
“Thiết đại nhân, tiểu nhân Trương Thư Đức có chuyện quan trọng muốn trình báo.”
Trương Thư Đức…, hừ.
“Vào đi” Bản vương muốn nhìn ngươi có thủ đoạn gì, dám lớn mật chạy đến trước mặt ta.
“Tạ ơn đại nhân.” Cửa bị mở ra, Trương Thư Đức tay nâng một hộp trang sức tinh xảo khom lưng đi vào.
“Khụ, Thiết đại nhân, hôm nay tiểu nhân trong lúc vô tình từ một nghệ nhân nhận được vật báu khó lường trên tay. Tiểu nhân hoài nghi là vật trong cung, đặc biệt đưa tới để đại nhân xem qua.” Trương Thư Đức đến gần bên người Lịch vương trong vòng ba bước.
Du khẽ gật đầu, khoát tay ý bảo gã mở hộp ra.
Vẻ mặt kinh sợ của Trương Thư Đức hiện lên chút tươi cười, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng ti) mở hộp ra.
Đưa mắt liếc qua vật trong hộp, Du đưa tay che miệng ngáp một cái.
“Là cái này?”
“Vâng, đại nhân. Người xem chất liệu này, tài nghệ này, vô nhất bất tinh, vô nhất bất mỹ (không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không đẹp). Hơn nữa bên ngoài vòng bát quái còn khắc một vòng chữ…” Trương Thư Đức lại tiến lên trước một bước.
.
Coi thần thái của vị khâm sai, vật này có lẽ là đồ dỏm, may mà bản thân không có tùy tiện đem cái thứ này trình lên trên, bằng không hẳn sẽ làm thành trò cười. Trong lòng Trương Thư Đức thấy may mắn. Ngẫm lại xem cũng đúng, vật trọng yếu như thế làm sao tùy tiện lưu lạc dân gian. Tiền Tam kia nói là một quý nhân khờ khạo cho hắn, có quý nhân nào ngốc đến độ phiên vân phúc vũ (mây mưa thất thường) tùy tiện đem vật báu như thế tặng người? Thôi, cho dù là đồ dỏm, nếu như có thể tạo thời cơ cho việc khác thì cũng xem như đáng giá.
Dường như Du mất đi sự cảnh giác, mặc cho gã tới gần cũng không lệnh ngừng lại.
“Nga, vậy sao, mà trình lên để bản quan nhìn một cái xem.” Thanh âm lười biếng không chút hứng thú.
Trương Thư Đức nâng hộp trang sức cao hơn đỉnh đầu, trình đến trước mặt Hoàng Phủ Du.
Du đưa tay tùy ý lấy ra khối mặc ngọc trong hộp, lật qua lật lại trong tay, tựa như đang xem xét chữ khắc trên vòng ngoài khối mặc ngọc – kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên y đã nhận ra đây chính là vật y cho con trâu ngốc kia, nhưng hắn đem ngọc bội vua ban đi đổi lấy một cục bột!
Ngay lúc này! Trương Thư Đức cầm hộp trang sức trong tay hướng về Hoàng Phủ Du đang ngả người trên ghế, đồng thời rút đoản kiếm từ trong tay áo nhắm ngay ngực họ Hoàng Phủ kia mà đâm.
Mặc kệ cái tên khâm sai này có biết võ nghệ hay không, mình bất ngờ tấn công, hành động sấm vang chớp giật như vậy tất khó có thể thoát được! Trương Thư Đức tự tin mười phần.
Phốc!! Đoản kiếm cắm vào trong vật.
Trường Thư Đức ngẩng đầu, mất thấy Hoàng Phủ Du vẫn không đổi thế, ngả người trên ghế dựa nhìn gã mà mỉm cười. Đoản kiếm của gã đích thực đã cắm vào, nhưng là cắm vào hộp trang sức, mà hộp trang sức ấy lại đang bị Hoàng Phủ Du cầm ở trong tay. Nói cách khác, không phải gã dùng kiếm đâm đúng mục tiêu, mà là Hoàng Phủ Du đem hộp trang sức đến trước đoản kiếm của gã, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi một chút. Thản nhiên ra làm sao?! Lại còn công lực như thế nào!
Dần dần, Trương Thư Đức không thể khống chế tay ngừng run rẩy. Người này trên giang hồ tuyệt đối không phải một tiểu nhân vật, công lực của y cũng tuyệt đối không thua kém nhị lưu cao thủ. Nhưng khâm sai này… y là ai? Chẳng lẽ, chẳng lẽ người thoạt nhìn ngốc ngốc hồ đồ kia đích thực là hoàng tử, mà người này là bảo tiêu của hắn. Thân phận của khâm sai chỉ là muốn che giấu? Vì cái gì hoàng tử muốn tới đây? Lẽ nào bọn họ đã biết…
Ngay cả một lời cũng không lưu, Trương Thư Đức lập tức xoay người hướng cửa phóng đi. Nếu như gã cấp báo việc này lên trên, nói không chừng gã còn có thể lập công chuộc tội.
“Bản vương còn chưa có hảo hảo cảm tạ ngươi đem ngọc bội vật quy nguyên chủ, ngươi sao đã đi rồi?”
Thanh âm từ trước mặt truyền đến, người vừa ngồi trên ghế tựa hiện thời lại mang vẻ mặt tươi cười cùng dáng điệu ung dung điềm tĩnh hào hoa phú quý đứng ngay trước cửa.
Trương Thư Đức chưa từng hối hận đến vậy!
Gã có mắt như mù, vậy mà không nhìn ra thân phận thực sự của người này! Ung dung như vậy, phi phàm như vậy, tướng mạo như vậy, ngoại trừ Lịch vương Du trong truyền thuyết còn có thể là người phương nào? Thật sự là bởi vì cái tên quan gia ngốc nghếch hồ đồ kia luôn mồm gọi “A Du, A Du”, khiến cho không ai nghĩ ra Du này chính là Du kia. Có hoàng tử nào lại tùy ý để thuộc hạ gọi y như vậy? Trừ phi người nọ danh vị còn lớn hơn so với y!
Không nhịn được, “Đại quan gọi Thiết Ngưu kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Thoáng sửng sốt, Du không nghĩ tới gã ở thời điểm này đột nhiên hỏi vấn đề ấy, ngẫm lại, trên mặt hiện lên nụ cười giả tạo giễu cợt người.
“Ngươi nói Thiết Ngưu? Hắn là nhi tức (con dâu) duy nhất của đương kim thánh thượng Đại Á hoàng triều Sùng Đức đế, đệ nhất vương phi của bản vương.”
…
Biểu tình trên mặt họ Trương khiến ác ý khoái trá trong mắt Lịch vương càng tăng.
Trương Thư Đức tuy rằng đã biết bí mật này, cũng có may mắn bái kiến Lư sơn chân diện mục [1](bộ mặt thật) của “phu phụ” Lịch vương, nhưng thật đáng tiếc, gã vĩnh viễn không có cơ hội nói chuyện này cho người khác nghe.
“Vừa lúc bản vương có chút việc muốn hỏi ngươi, mà bản vương cũng tin ngươi thấy chút cực hình của hoàng thất xong, sẽ khiến ngươi khẩn cấp nói hết toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn sự tình.” Du mỉm cười trở tay mở cửa, bên ngoài có hai kẻ phục trang phu canh (người đi tuần đêm điểm canh) đứng sẵn, tựa hồ đã đợi thật lâu.
.
Phủ thái thú Nhạc Dương dậy chút phong ba không lớn không nhỏ. Tiểu cữu tử của thái thú đột nhiên biến mất, tiểu thiếp cũng tự uống thuốc độc chết ở trong phòng. Có điều người của phủ thái thú cũng không vì thế làm ra việc lớn gì, tựa như tiểu thiếp của người thường vong thân, một chiếc áo quan mỏng, mấy người đưa tang đem tiểu thiếp đi mai táng. Chuyện Trương Thư Đức biến mất cũng chỉ bị nói thành cữu gia vì chị ruột qua đời liền lánh khỏi Nhạc Dương tìm cách lập nghiệp. Chưa được hai ngày, quý phủ thái thú đã nhanh lấy lại sự bình ổn.
Thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu từ phòng khách quý đi ra lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, thoát lực nhưng lộ vẻ an tâm đi về hướng hậu viện. Xa xa, phu nhân kết tóc cùng y đang được nha hoàn dìu đỡ nghênh đón y.
“Quan nhân, không sao chứ?” Ngô phu nhân quan tâm đi đến bên người trượng phu.
Ngô Thái thú gật đầu, khuôn mặt gượng gạo nở nụ cười, “Hai năm nay khổ cho nàng rồi.”
“Thiếp thân vô sự, chỉ cần quan nhân bình an… . Khâm sai đại nhân không có làm khó dễ người sao?”
“Không có. Ta đã bẩm báo cho Thiết đại nhân mọi việc biết được, Thiết đại nhân nói…, nói ta có khả năng sẽ vì sao nhãng cương vị mà bị giáng chức, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Khâm sai đại nhân là người công minh, không có đặc biệt làm khó dễ ta. Nàng không cần lo lắng.” Ngô thái thú kéo thê tử vào lòng, luôn miệng nói: tất cả đều đã trôi qua, tất cả đều đã trôi qua.
Ngô phu nhân tựa đầu vào trong lòng trượng phu.
.
Từ miệng của Trương Thư Đức biết được đêm đó Thiết Ngưu đúng là xuất hiện ở Lưu Hương viện, do Lộ Thủy Quan Âm chặn đường muốn hỏi khẩu cung hắn, nhưng sau đó bởi vì họ Trương không có ở hiện trường, vậy nên Thiết Ngưu ở nơi nào vẫn còn là câu đố. Con trâu ngu xuẩn kia chạy đi đâu! Lưu Hương viện trước trước sau sau trên trên dưới dưới đều đã bị y quật lên ba thước đất, phát hiện sáu bộ thi cốt, cũng không có cái nào của Thiết Ngưu. Đến giếng nước bị y tát cạn, cũng không thấy được một cọng lông trâu. Có điều, vậy có phải hay chăng tính mạng Thiết Ngưu không việc gì?
Du không biết là nên cười hay nên khóc. Hắn sẽ không thực sự lạc đường ở hồ Động Đình đấy chứ? Hay là được người nào cứu? Ngay lúc Du sai người tra rõ toàn bộ những nhân vật có tăm tiếng ra vào địa phận Nhạc Dương gần đây, Trích Tinh các các chủ Tiểu Vi truyền đến tin tức rằng Hộ Quốc tướng quân đi thuyền dạo chơi đến Động Đình.
“Hắn có ra ngoài? Sao ta không biết.” Du đứng chắp tay trước cửa sổ, đưa lưng về phía Thái Tiểu Vi.
“Bẩm vương gia biết cho, sau hôm ngài rời kinh thì Hộ Quốc tướng quân vào triều thỉnh cầu thánh thượng chuẩn cho lão một tháng hồi hương. Bây giờ hoàng triều nội ngoại yên ổn, thánh thượng liền chuẩn cho tấu chương của tướng quân.”
Trầm tư một lúc, “Ngươi cho rằng hắn biết việc ta xuất hành không?”
“Này…, thuộc hạ không dám khẳng định. Nhưng thủ hạ của tướng quân cũng không ít, khó bảo toàn lão không nghe được một ít phong thanh.”
Cùng là Động Đình, cùng một thời gian, là trùng hợp đơn thuần, hay…? Trên mặt Lịch vương Hoàng Phủ Du xuất hiện biểu tình âm trầm.
“Thám thính lại!”
“Vâng.” Thoáng do dự, Tiểu Vi mở lời: “Vương gia, việc nào trọng, việc nào nhẹ?”
“Ngươi cho rằng thế nào?” Du xoay người, thản nhiên cười.
“Thuộc hạ không biết.” Tiểu Vi quỳ xuống
Nhìn chăm chú đỉnh đầu thuộc hạ, thanh âm của Du tuy nhẹ nhưng trọng.
“Nhớ kỹ, trước khi ta không có căn dặn khác, Thiết Ngưu vĩnh viễn là vương phi của Lịch vương!”
“…Thuộc hạ rõ.” Môi run run, Tiểu Vi cúi đầu đã thấp càng thấp hơn.
.
Chính ngọ ngày hôm sau, Hoàng Phủ Du trong đám người hỗn loạn, xem Hộ Quốc đại tướng quân đi thuyền dạo qua hồ Động Đình. Vì đề phòng thuyền khác chặn đường, thuyền tướng quân đi dạo xung quanh hồ có bốn thuyền nhỏ theo hộ vệ, trên bờ cũng do quan phủ địa phương phái châu binh (binh lính trong vùng) canh giữ ở bên bờ. Gặp phải sự tình hoàng thân quốc thích hoặc đại quan đi tuần, quan viên phụ trách khổ sở làm đủ công tác an toàn, bề ngoài là việc hộ giá này để có thể bảo vệ các đại lão thái gia, kỳ thực trong lòng thầm nghĩ bọn họ nhanh nhanh đi qua miễn cho xảy ra hai ba việc mà đánh mất mũ quan trên đầu mình. Trên cơ bản mà nói, quan viên phụ trách ghét nhất cái loại đội ngũ đi tuần này, tốn tiền lại phí sức còn cả hao tổn tinh thần, mà còn chả vét được cái ích lợi gì!
Chỉ một lần hồi hương, thật đúng là gióng trống khua chiêng. Mà, trông kìa… hai con thuyền đồ sộ hai tầng đi song song, đại khái muốn che giấu hành tung cũng khó.
Trên thuyền lớn xuất hiện bóng người, Du nhận ra một trong số đó chính là nữ tế (con rể) của Hộ Quốc đại tướng quân Âu Dương Phụ Thiên, nhờ chút bóng thừa của thái sơn nhạc phụ mà được giữ vị trí đầu mục phòng giữ kinh thành. Xem như là một người an phận, không có chỗ nào đặc biệt, đại danh hình như gọi… Trịnh Trường Tắc? Phu phụ tướng quân cùng nữ nhi không có lộ diện, nhưng thấy bóng người mơ hồ qua tấm lụa mỏng ở cửa sổ lầu hai, chắc là phép tắc nữ nhi không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ có thể thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ.
Bởi vì là chuyện tư, nên mặt hồ không bị giới nghiêm, thuyền lớn thuyền nhỏ vẫn lai vãng trên hồ, chỉ có điều đều tránh xa hơn thuyền của tướng quân hơn một trượng. Không đúng, có một chiếc thuyền lá đang đi với tốc độ cực nhanh nhằm vào phía thuyền tướng quân.
Ha hả, có náo nhiệt để xem rồi. Du tìm một cây đại thụ, dựa lưng vào, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trêu cười chuẩn bị xem trò vui.
.
Đội thuyền hộ vệ cũng đã chú ý tới thuyền ấy, có người đứng ở đầu thuyền giương giọng quát bảo ngừng lại. Thuyền ấy vẫn giữ tốc độ như cũ.
Người trên thuyền lớn cũng đã cảnh giác, châu binh bên bờ trong lòng bắt đầu thở dài, phiền phức tới rồi!
Chờ một chút! Du đột ngột đứng thẳng lên.
Người hùng phong vạn trượng đứng đầu thuyền đón gió kia…
Thiết Ngưu?!
~*~
[1] Nguyên văn: 庐山真面目
“Lư sơn chân diện mục” là một điển tích được lấy trong bài thơ “Đề Tây lâm bích” của Tô Đông Pha (Tô Thức), biểu thị cho một sự việc đã rõ ràng.
“Thiết Ngưu?”
Một bóng dáng cao lớn chạy vọt vào, đá giày vứt xuống đất, toan chui vào trong chăn của Hoàng Phủ Du.
“A!”
Thiết Ngưu còn chưa có chui vào, thì cả người đã ngã lộn xuống đất.
“A Du… Du, trong chăn của ngươi… bên trong…”
Thiết Ngưu chỉ tay vào một đống gồ lên, nói năng lắp bắp hỗn loạn.
Hoàng Phủ Du nhìn thấy bóng dáng chạy ào qua cửa, đại khái cũng đoán được sự tình như thế nào, tám phần mười là thái thú lệnh cho nha hoàn đến hầu hạ Thiết Ngưu, đáng tiếc Thiết Ngưu chưa trải sự đời không hiểu được việc hưởng thụ ân ái mỹ nhân trái lại còn bị sự mạnh bạo nhiệt tình của nữ tử kia làm cho sợ hãi mà chạy đến chỗ y.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể ăn vụng sau lưng yêm!”
Thiết Ngưu dường như đã có phản ứng lại, từ dưới đất bò lên nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng mũi Hoàng Phủ Du mà mắng.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa nói bản vương cái gì?” Hoàng Phủ Du có chút hoài nghi vào chính lỗ tai của mình.
“Yêm nói… Yêm nói, ngươi ăn vụng!”
Thiết Ngưu mặt đỏ đến đáng thương, hắn thế nào cũng không nghĩ tới trong phòng mình nửa đêm tự dưng lòi ra một yêu tinh không mặc quần áo cũng miễn cưỡng cho qua, nào ngờ trong ổ chăn của A Du cũng giấu một người.
Trong chăn truyền ra một tiếng cười buồn bực.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Du có chút khó coi.
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Du, một người xinh đẹp ló khỏi chăn, trước mặt Thiết Ngưu thoải mái mặc quần áo đi tất, thu thập chỉnh tề xong quỳ xuống đất thi lễ với Hoàng Phủ Du, đi sát qua người Thiết Ngưu thì bật ra một tiếng cười khẽ rồi lập tức mở cửa bước ra ngoài.
“Ngươi lại đây cho ta!”
“Nàng…Nàng là ai?”
Thiết Ngưu có ngốc thì hắn cũng biết rõ loại tình huống này đã được người trong thôn nói qua, chính là vợ đi vụng trộm với nam tử khác. Tuy rằng vợ hắn vụng trộm lại không phải cùng với nam tử.
“Ta bảo ngươi qua đây!” Hoàng Phủ Du nổi giận quát.
“Không được! Trước tiên ngươi phải nói rõ cho yêm. Ngươi là vợ của yêm làm sao có thể…”
“Ngươi nói ai là vợ của ngươi?”
Thiết Ngưu thở phì phì đưa tay chỉ thẳng.
Trước ngón tay hùng hồn của hắn thì Hoàng Phủ Du không biết là nên khóc hay cười nữa. Xem ra nếu không nói rõ cùng con trâu ngốc này, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ quan hệ của bọn họ cuối cùng là như thế nào.
“Trước tiên ngươi qua đây, có một số việc cần phải nói rõ cho ngươi mới được.”
Con mắt Thiết Ngưu đảo đảo qua chỗ giường yêu tinh kia vừa nằm, đầu lắc mạnh, không chịu bước qua.
“Ngươi mắc cái tính bướng bỉnh gì vậy, bảo ngươi qua thì ngươi cứ qua đây!” Hoàng Phủ Du bắt đầu có chút không nhẫn nhịn được.
Thiết Ngưu đứng tại chỗ do dự mất nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại mãi mới đi đến đặt mông ngồi xuống mép giường, rầu rĩ không lên tiếng.
“Thiết Ngưu, ngươi biết phu thê thì phải làm cái việc gì không?”
Hoàng Phủ Du suy nghĩ nửa ngày, quyết định dùng đạo lý vô cùng thông tục dễ hiểu nhằm làm con trâu ngốc hiểu rõ.
“Biết a. Cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau sinh con nuôi con, cùng nhau chiếu cố phụ mẫu.” Nói đến đây hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Yêm biết ngươi không thể sinh con, nhưng yêm sẽ không ghét bỏ ngươi đâu.”
Hoàng Phủ Du nhìn trời mà bộ dáng giống kẻ không biết nói gì.
“Được rồi, Thiết Ngưu, vậy ngươi biết em bé làm sao mà chui ra không?”
Du đang chờ đợi Thiết Ngưu đưa ra cho y đủ các loại đáp án mà làm sao một đứa bé có thể chui ra.
“Biết a, là do nương tử sinh ra nha.”
“Ngươi biết à?” Du cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm, rằng con trâu ngốc này cũng không khờ thật, tuy thế cũng hiểu được việc nam nữ, nhưng mà như vậy thì vấn đề của bọn họ cũng sẽ đơn giản hơn.
Để xác định, Du lại hỏi:
“Vậy ngươi biết nương tử sinh em bé như thế nào không?”
“Ngươi hỏi yêm thì sao yêm biết được? Yêm cũng không phải là tiểu nương tử.” Thiết Ngưu trợn to hai mắt nhìn hắn.
Du đối với sai lầm vừa phạm phải lúc nãy của mình thật không thể tha thứ – đánh giá cao trí lực cùng thường thức của Thiết Ngưu, tét đùi một cái rõ mạnh.
“Thiết Ngưu! Những lời sau đây của ta rất trọng yếu rất trọng yếu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Hiểu không?”
Du âm thầm đưa ra quyết định trọng đại, ngẩng đầu nhìn sâu vào con mắt chăm chú của Thiết Ngưu nói ra.
Ừm. Thiết Ngưu gật đầu.
“Được, trước tiên ngươi cởi quần áo ra đã, rồi mới nằm xuống giường.”
“Làm cái gì?”
“Không cần hỏi làm cái gì, rồi sẽ cho ngươi biết.”
Thiết Ngưu không cam tâm nhìn ngó qua cái giường lúc nãy yêu tinh đã nằm, chậm chạp không chịu cởi quần áo lên giường.
“Thiết Ngưu!”
Hai người trợn mắt nhìn nhau nửa ngày, nhìn đến nỗi trời đã sắp sáng, sau đó, bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Du buộc lòng khoác thêm áo ngoài kéo Thiết Ngưu đi vào phòng bên cạnh.
Đóng lại cửa chính, Du bắt Thiết Ngưu cởi toàn bộ quần áo nằm lên trên giường, Thiết Ngưu nghĩ thầm vợ mình bắt cởi thì cởi thôi, thoáng cái thì lột sạch sẽ, đến trên giường nẳm ngửa xuống.
“A Du, ngươi muốn dạy yêm sinh hài tử phải không?” Lột sạch y phục mới nhớ đến lúc nãy, trong hai người ai làm vợ thì hình như chính là hắn chứ không phải kẻ được gọi là vương gia Hoàng Phủ Du kia.
“Dạy đến chết ngươi cũng không biết! Nằm im, mở rộng chân một chút, trước tiên dạy cho ngươi biết sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân.”
Cầm lấy giá cắm nến trên bàn ở đầu giường, hiện thời Lịch vương nghiêng người ngồi vào bên mép giường quyết định tối nay phải cẩn thận dạy cho vương phi bài học vỡ lòng về nhân sinh.
“Đầu tiên, nữ nhân có bầu ngực, ngươi biết chứ? Đừng có nhìn ta! Ngươi đã nhìn thấy phụ nữ trong thôn cho em bé bú sữa rồi mà!”
“Không…không được nhìn chằm chằm đại tẩu nhà người ta.” Thiết Ngưu có chút xấu hổ, hắn nhớ tới lúc còn rất nhỏ đã thấy tình cảnh mẫu thân nuôi Tiểu Du đầu. Nước da trắng như tuyết, bầu ngực đầy đặn, ánh mắt ôn nhu…
“Đỏ cái gì mà đỏ, thấy hay chưa thấy. Bây giờ ngươi biết đấy, nam nhân không có sữa để nuôi nấng em bé, giống như ngươi và ta.” Vừa nói, Hoàng Phủ Du đưa tay mò mẫm lồng ngực vững chắc của Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu ngơ ngác gật đầu biểu thị đã rõ.
“Thứ nhì, da thịt của nữ nhân mềm mại hơn so với nam nhân, ngươi nhìn xem chính mình là kẻ thân thô da dày đến đâm cũng không thủng, đây là căn cứ để chứng minh ngươi thân là nam nhân, hiểu chưa?”
“Ừm, làn da non mềm chính là nữ nhân.
“Đúng!”
“Không sai, thể mao (lông trên người) của nữ nhân cũng ít hơn so với nam nhân, ngươi xem chính mình… Của ngươi cũng không nhiều nha.” Sờ sờ, mò mẫm đến nơi nhiều lông nhất trên người Thiết Ngưu chỉ sau đỉnh đầu, đưa ngón tay quấn lấy kéo kéo.
Thiết Ngưu bị đau kêu ôi một tiếng. Đưa tay bắt lấy ngón tay của A Du, bị y tránh né.
Tiếp tục kéo nhẹ ngưu mao (lông trâu) sinh trưởng ở địa phương tối mẫn cảm, Hoàng Phủ Du nhìn chăm chú nửa thân dưới của Thiết Ngưu mà không ngớt cười ha ha. Y bắt đầu nghĩ, việc giáo dục này hình như càng ngày càng thú vị.
“Tiếp theo để chúng ta nhìn xem cái này… Ừm, màu sắc coi như thuần tịnh, xem ra là vật chưa bao giờ sử dụng qua.”
Hoàng phủ Du vừa cười vừa đưa ngón tay chơi đùa vài cái.
Thiết Ngưu không được tự nhiên mà xê dịch thân thể, hắn nghĩ địa phương kia của mình là lạ, cảm giác tựa như lần đầu tiên A Du nằm ở trong lòng hắn, toàn bộ máu rần rật rần rật chạy về chỗ kia.
“Ngươi có biết nữ nhân ở chỗ này là cái gì không?” Nhìn Thiết Ngưu nhanh nhẹn lắc đầu, nam nhân cười nói: “Đoán rằng ngươi sẽ không biết.”
“Nói một cách đơn giản, nữ nhân là lõm vào (凹), nam nhân là lồi ra (凸). Tựa như ngươi bây giờ, càng ngày càng lồi… Chậc, vốn cũng không tệ lắm nha.”
Thiết Ngưu không nguyện ý, khẽ lật người không cho y sờ mó.
“Ngươi cũng biết xấu hổ? Nhanh lật người lại để bản vương thấy bộ dáng xấu hổ của vợ mình.” Hoàng Phủ Du cười đến ngày càng đậm sắc tình, chỉ là chính hắn cũng không có nhận ra được điểm này.
“Yêm muốn ngủ.” Thiết Ngưu kéo chăn cao quá đầu, hắn có chút sợ cảm giác hiện tại ở trên người mình, bản năng cho hắn biết hắn cần một nữ nhân, nhưng A Du lại không phải nữ nhân. Vậy nên hắn chỉ có thể nhẫn.
“Không được ngủ, ta còn chưa giải thích xong. Tránh cho lần sau ngươi thấy ta trên giường có nữ nhân lại dài dòng.” Hoàng Phủ Du đưa tay chơi đùa vui vẻ kéo cái chăn của hắn xuống.
“Yêm, yêm đã hiểu rõ rồi.” Thiết Ngưu gắt gao giữ chặt cái chăn không cho hắn kéo xuống.
“Ngươi hiểu rõ rồi? Thật hay giả? Ngươi làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ như thế” Tung chăn thấy diện mạo của Thiết Ngưu khiến Du lấy làm ngạc nhiên.
“Không không không không có việc gì, yêm muốn ngủ, ngươi cũng về phòng ngủ đi.” Thiết Ngưu nhẫn đến mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ hy vọng A Du sớm đi ra ngoài một chút, hắn được nằm sấp trên giường cọ sát vài cái, trước đây cũng từng trải qua chuyện này, khi đó hắn chỉ cần nằm sấp trên giường liền ngăn chặn được nó, lập tức…sẽ…, hắn không muốn để A Du thấy hắn… – đây là bí mật lớn nhất không thể nói cho bất luận người nào biết của Thiết Ngưu! Nếu để A Du biết Thiết Ngưu hắn đã mười chín hai mươi tuổi vẫn còn “dấm đài” – hắn chỉ có thể lập… tức đập đầu chết đi.
Hoàng Phủ Du hai tay khoanh trước ngực, nhìn cái mặt giả vờ ngủ của Thiết Ngưu thì trong lòng ý cười ngày càng đậm. Bị hắn nháo loạn như thế, một chút buồn ngủ từ lâu đã tan thành mây khói, dù biết rõ tình huống bây giờ của Thiết Ngưu như thế nào, nhưng hiện tại y không muốn rời đi. Vừa nãy con trâu ngu kia còn trước mặt người khác to mồm mắng đường đường một vương gia như hắn là ăn vụng, món nợ này y còn chưa tính toán cùng hắn đâu!
Nhãn châu linh động, đưa tay mạnh mẽ kéo chăn cao lên một bên, cởi giầy đem cả người nằm sát cạnh không một khe hở.
“Trời sắp sáng, ta ngủ tại đây cùng ngươi luôn.”
Bất kể Thiết Ngưu có nguyện ý hay không, tay phải vẫn quấn chặt lấy từ đằng sau ôm lấy thắt lưng của hắn, tựa đầu vào tấm lưng vững chắc, cả người dính sát vào bên người hắn, tỏ ý chính mình cũng muốn ngủ.
Thiết Ngưu tránh không được mà giãy không xong, không thể làm gì khác hơn là phát huy chính năng lực khắc chế của mình, khắc chế bất an ở nửa thân dưới. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy cái tay A Du ôm lấy hắn luôn không cẩn thận trượt xuống chỗ ấy của hắn chứ? Hơn nữa… hơn nữa y còn luôn dùng chỗ ấy cọ vào mông của hắn!
Thiết Ngưu cảm giác chỗ ấy của mình càng ngày càng cứng càng ngày càng vểnh cao, hiện tại không cần tay của A Du trượt xuống, chỉ cần vòng qua thắt lưng của hắn ở phía trên bụng dưới cũng có thể đụng phải, thế nhưng hắn lại không thể nói rõ với A Du, chỉ có thể kiên cường nhẫn nại.
Hoàng Phủ Du cảm giác được mình dường như đang ôm một cái hỏa lò, mà còn là một cái hỏa lò liên tục đổ mồ hôi, y biết Thiết Ngưu sẽ không nhịn được, có điều chính y không muốn tha cho hắn. Thành thật mà nói, y đích thực là muốn nhìn một chốc nữa con trâu ngốc ở tình huống này thì sẽ xử lý dục vọng của bản thân như thế nào.
.
Ngày hôm sau, Thiết Ngưu không thèm để ý tới Hoàng Phủ Du. Ngay cả khi theo y đi xem xét địa hình của hồ Động Đình, gặp phải rất nhiều điều ngạc nhiên cổ quái cũng không có mở miệng hỏi. Không phải là hắn không muốn hỏi, mà là trong lòng hắn vẫn còn xấu hổ lại còn tức giận A Du hơn thế. Lý do không phải cái gì xa lạ, đơn giản là sáng nay lúc hừng đông, cuối cùng hắn đã không có nhịn được.
Tại A Du mấy chục lần không cẩn thận đụng chạm phía dưới của hắn, cuối cùng nhịn không được…“dấm đài” rồi. Dịch thể trắng trắng nồng đậm dính vào bụng dưới của hắn, bắp đùi, thậm chí là trên chăn. A Du còn liên tục cười nhạo hắn, nói hắn năng lực nhẫn nại thật kém, còn hỏi hắn có phải đã nghẹn lâu rồi hay không. Cái việc thẹn đến vô cùng này đã khiến Thiết Ngưu khổ sở cực điểm rồi, nhưng khi hắn đỏ mặt tía tai khẩn cầu khẩn cầu y đừng nói cho người khác về chuyện hắn đã lớn như thế còn “dấm đài”, vậy mà người nọ cười đến mức từ trên giường rớt xuống đất!
Có muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn đươc! Thiết Ngưu hắn giận thật sự!
Cho nên buổi chiều đi ra ngoài dạo phố hắn không có gọi Hoàng Phủ Du lại cũng không báo lại cho y, đương nhiên chuyện lúc sau hắn lạc đường vô tình chạm mặt yêu tinh tối hôm qua với cái gã Trương cái gì Đức kia cũng chưa kịp nói cho Du.
.
Chập tối ăn xong cơm liền không về phòng của mình ngủ, Lịch vương chạy đến phòng Thiết Ngưu muốn tiếp tục chọc ghẹo người ta thì mới phát hiện người kia không có trong phòng, ngồi lại chờ cũng không thấy trở về. Mãi cho đến canh ba, lúc ấy Hoàng Phủ Du mới ý thức được trâu ngốc không phải đùa giỡn mà là rất có thể đã xảy ra chuyện.
Lịch vương không nói một lời, quát tháo ra lệnh thuộc hạ chung quanh đi tìm kiếm Thiết Ngưu, lại nói tới chuyện buổi chiều Thiết Ngưu ra ngoài đi dạo bên trong thành Nhạc Dương…
.
Ba bốn tháng ngắn ngủi, từ đơn thân trở thành có chồng, từ thôn làng ở núi nhỏ chuyển đến nơi đô thành rộng lớn không quen biết, từ nghèo khó trở thành giàu có, từ thường dân trở thành nhất phẩm phu nhân lại còn là vương phi của Lịch vương đầy quyền thế, nếu đổi lại bất luận là ai cũng là thiên biến địa phúc, đích thực là biến chuyển lớn, chỉ là thích ứng cuộc sống mới cùng thân phận mới đại khái có thể đi mất tinh lực nửa cuộc đời của những người bình thường, nhưng đấy là đối với những người bình thường mà nói. Còn đối với Thiết Ngưu, hắn chỉ là thêm một người thân trong nhà, một người thân cùng hắn sống tới cuối đời, hắn cần chiếu cố, quan tâm, nỗ lực yêu thương. Hoàng Phủ Du là ai, y có thân phận gì, giàu có hay chăng, đối với Thiết Ngưu mà nói thì bất luận hầu như không có ý nghĩ gì hết. Vậy nên y có là Lịch vương, là nhi tử của hoàng đế, hơn nữa là rất có thể nối ngôi trở thành đại hoàng đế, Thiết Ngưu hắn xưa nay vẫn ngang bướng như trâu sẽ không ghi nợ với A Du. Y nếu làm sai việc gì, hắn cũng sẽ giáo huấn giống như Tiểu Du Đầu, đem hắn trói lại đánh đòn.
Ít khi ra ngoài dạo chơi, lần đầu tiên xa nhà lại đến một đô thành náo nhiệt như thế, tức giận thì tức giận, vẫn muốn nhìn cảnh tượng náo nhiệt. Thiết Ngưu đi dạo trong thành nhìn bên đông ngó bên tây, thấy cái gì đều vô cùng tò mò.
Ngang qua gian hàng nhỏ của một người nặn tượng [], Thiết Ngưu dừng chân. Hắn nghĩ thầm vị sư phụ nặn tượng kia tay nghề thật giỏi, chỉ dùng một cái kéo nhỏ cùng một số tiểu đạo cụ mà hắn không thể nhớ rõ tên và một chút thuốc màu, đã đem một khối bột nhào nặn thành rất sống động, nặn gì giống đấy, hắn xem mà không nỡ bỏ đi.
Vị sư phụ nặn tượng kia trông Thiết Ngưu y phục hoa lệ, lại thấy hắn say mê với tay nghề của gã, nghĩ thầm nói không chừng ngày hôm nay có thể bán được rất nhiều, liền càng ngày càng ra sức thể hiện. Nặn xong phượng hoàng lại nặn tiếp trường long, nặn xong trường long thì nặn tiên nữ, nặn xong chỉ thấy Thiết Ngưu không dời mắt nhìn chòng chọc vào tay của gã cũng không mở miệng hỏi tới giá cả, trong tâm của vị sư phụ nặn tượng khó tránh khỏi nổi lên một chút nghi ngờ nho nhỏ.
Lúc này, Thiết Ngưu đang nghĩ tới nếu có thể cùng Tiểu Du Đầu và Nhiễm Hoa đến đây thì tốt rồi, chúng vốn ưa thích những đồ chơi nho nhỏ này, mỗi lần xuống huyện thành đều luôn dán chặt vào quầy hàng người ta nửa ngày, chỉ là chúng chưa bao giờ mua, Tiểu Du Đầu cùng Nhiễm Hoa tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, biết rõ chuyện trong nhà chưa bao giờ ầm ĩ đòi hắn mua cho bọn chúng.
Ừm… Không biết A Du có chăng cũng thích?
“Ngươi có thể nặn được con báo không?”
“Được! Đương nhiên được. Ngài đây chờ chút, ngay giờ sẽ nặn thật đẹp cho ngài.”
Sư phụ nặn tượng thấy Thiết Ngưu cuối cùng mở ra tôn khẩu, vui vẻ luôn miệng hứa hẹn, lập tức lấy một khối bột trong rương cẩn thận tỉ mỉ nhào nặn.
Đến lúc vị sư phụ nặn tượng kia đưa con báo nhỏ rất sống động đến trước mặt hắn, Thiết Ngưu tự nhiên thò tay vào trong ngực lấy tiền. Vừa thò tay vào trong ngực, Thiết Ngưu đờ đẫn cả người, lúc này hắn mới nhớ tới trước khi đi xa đã đưa hết tiền cho đệ muội, hắn cũng không nghĩ tới việc đòi hỏi A Du, dường như A Du cũng đã quên đưa cho hắn.
“Hắc hắc.” Thiết Ngưu lấy tay ra khỏi lồng ngực, cười ngây ngô hai tiếng với vị sư phụ nặn tượng.
“Gia (Ngài)? Ngài còn muốn kiểu dáng gì sao? Hay là không hài lòng?”
Vị sư phụ nặn tượng thấy Thiết Ngưu tuy rằng y phục hoa lệ nhưng một chút cũng không kiêu căng giống kẻ có tiền, liền lớn gan hỏi bừa một tiếng.
Thiết Ngưu vừa nghe, xấu hổ gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Đại huynh đệ, xin lỗi, yêm không mang tiền.”
Vị sư phụ nặn tượng kia được Thiết Ngưu gọi đại huynh đệ dường như có điểm thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội vã xua tay nói: “Không dám nhận, không dám nhận, ngài đây cứ tùy thích xem, thích cái gì thì cứ lấy, một chốc nữa phiền quý phủ đưa tiền đến cũng không sao, lão đây vẫn bày hàng ở đây.”
Thấy vị sư phụ nặn tượng nói như vậy, Thiết Ngưu càng thêm xấu hổ, tìm trên người nửa ngày, tháo xuống trên lưng một khối ngọc bội đưa cho gã rồi nói: “Như vậy đi, yêm dùng tảng đá này đổi với ngươi có được không? Nó… rất đẹp, lại còn có chút đen bóng.”
Đây là một khối ngọc bội được chạm khắc thành hình con báo, vẻ ngoài rất hiếm thấy, ngọc sắc cũng đích thực phi thường đẹp. Người sáng suốt thoáng nhìn đã biết đây là thượng phẩm mặc ngọc cực hiếm, đáng tiếc trong mắt Thiết Ngưu thì nó chỉ là một tảng đá đen bóng rất đẹp mà thôi, hắn còn sợ vị sư phụ nặn tượng không chịu đổi cho hắn.
Vị sư phụ nặn tượng mở to hai mắt, cho rằng Thiết Ngưu trêu đùa gã.
Thiết Ngưu thấy gã không chịu nhận, trong lòng tự động cho rằng gã quả nhiên không thích tảng đá này, không tránh một chút thất vọng. Lại liếc mắt thấy con báo nhỏ vừa được nặn thì lại nuối tiếc không muốn rời, liền khẩn cầu vị sư phụ nặn tượng:
“Xin lỗi, đại huynh đệ, ngươi xem thế này được không? Yêm không mang tiền trên người dùng tảng đá này thế chấp cho ngươi, chờ yêm quay về lấy tiền rồi đổi lại có được hay không? Yêm sẽ không quỵt nợ đâu.”
“Được! Đương nhiên được!”
Vị sư phụ nặn tượng sau khi sửng sốt lại sửng sốt, lập tức liên tục gật đầu đáp ứng, vội vã nhận lấy khối mặc ngọc cất vào trong ngực thẳng thắn nói sẽ chờ Thiết Ngưu về lấy tiền. Hiện tại y đã có thể xác định người này chắc chắn đầu óc có vấn đề, xem qua khuôn mặt kia của hắn, vừa nhìn đã biết là một tên ngốc khờ, tám phần mười là một thiếu gia khờ khạo lén người nhà chạy ra ngoài chơi, để cho Tiền Tam y kiếm được số tiền phi nghĩa này cũng là đáng! Hơn nữa nếu y không lấy tự nhiên sẽ có người khác lấy, nếu để cho người khác lấy thì đương nhiên không bằng bản thân nhận lấy.
Vị sư phụ nặn tượng nhìn Thiết Ngưu vui tươi hớn hở cầm con báo nhỏ huơ huơ trước mặt rồi khuất sau góc đường, vô cùng phấn khởi rất nhanh thu dọn quầy hàng, thu dọn xong thì nhịn không được móc ra khối mặc ngọc mà nhìn một chút.
Đây khẳng định là bảo bối! Ngươi xem sắc ngọc này, tinh khiết không có một chút tạp sắc như vậy, hơn nữa mắt con báo nhìn dường như là khảm bằng một loại bảo thạch nào đó, hình dạng này, màu sắc này… sẽ không phải là kim cương đỏ[] chứ?
Tiền Tam nuốt nước bọt. Nhìn xung quanh bốn phía không có người nào chú ý, quay lưng về phía người đi đường lật mặt trái mặc ngọc lên xem. Mặt trái cũng là hình báo, đây là một khối mặc ngọc được chạm rỗng, vòng bên ngoài là hình bát quái, bên trong là một con hắc báo đang lao nhanh, trên mắt của hắc báo khảm nạm hai viên kim cương đỏ quý báu lấp lánh ánh sáng, trước tiên chưa nói đến giá trị của bản thân khối ngọc này, chỉ nhìn sự gia công dường như không phải bởi tay phàm nhân này thôi cũng đã đáng một đống tiền!
Không hiểu được tột cùng vật này có thể bán được bao nhiên tiền. Lúc Tiền Tam suy xét giá cả của khối ngọc, hắn chú ý tới bên ngoài vòng bát quái dường như khắc một vòng chữ, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ sơ suất tưởng là hoa văn.
May mắn Tiền Tam bởi vì hành nghề cần biết chút chữ, dưới ánh nắng mặt trời, nheo nheo mắt nhận ra:
Bên trái: Ban thưởng Du hoàng nhi lễ thành nhân mười lăm tuổi.
Bên phải: Cho phép Du hoàng nhi có quyền thay trẫm chấp chính.
Bên trên: Thấy ngọc như thấy trẫm.
Tiền Tâm chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã xuống đất.
~o.o~
[] Nguyên văn là “niết diện nhân”. Nghề này giống như nghề nặn tò he truyền thống ở Việt Nam mình (cái này chắc bạn nào cũng biết hết trơn ha), nặn bằng bột gạo thì có thể trộn màu, cho hình nặn nhiều màu sắc đẹp lại mềm dẻo, có thể nặn ra nhiều hình thù phức tạp.
(Hình tò he các con giống)
[] Kim cương đỏ