Trống canh điểm năm tiếng, trừ những người họp chợ, đại đa số mọi người trong kinh thành hãy còn đang say giấc.
Lịch vương phủ.
Nội sảnh trong phòng ngủ Lịch vương lại đèn đuốc sáng trưng.
“Đêm qua, có tổng cộng bốn chiếc xe ngựa xuất phát từ phủ tướng quân, trên xe chất đầy ngói vỡ đá vụn, còn có vài cành cây lớn khô héo. Hiển nhiên Trịnh Trường Tắc đã mua chuộc tướng sĩ thủ thành, khi ra khỏi thành đêm qua, có người lặng lẽ giúp hắn mở cổng thành.”
“Thuộc hạ đã dựa theo lâu chủ phân phó, âm thầm đi theo đến một trang viên ở ngoại thành. Hiện giờ xung quanh trang viên đã sắp xếp đầy đủ nhân thủ giám thị, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.”
“Các ngươi đã tra xem trong mấy chiếc xe kia thực ra chứa gì chưa?”
Phi Long song vệ nhìn nhau một cái, Hữu vệ bẩm báo: “Quan ngân, loại mười lượng một đĩnh. Nhưng chỉ chứa trên chiếc xe thứ tư.”
(quan ngân: ngân lượng của triều đình, khi được đúc ra thường có dấu nổi của triều đình ở đáy)
“Hừ! Trịnh Trường Tắc quả nhiên là kẻ giảo hoạt! Có lẽ hắn đã dự đoán được đêm đó ta sẽ phái người giám thị hành động của hắn, có ý cho ba chiếc xe xuất phát trước để thăm dò thực hư. Giả như chúng ta không ngờ trước mà triệt hạ mấy xe này, có lẽ hắn sẽ đổi cách vận chuyển khác.”
“Lâu chủ, ngài cho rằng quan ngân kia là lượng bạc cứu tế thiên tai bị mất của quan phủ sao?”
Đăng Tiêu lâu chủ gật đầu đồng ý với ý kiến của Hữu vệ, “Nếu như ngươi là Trịnh Trường Tắc, ngươi sẽ dùng cách gì để vận chuyển số bạc còn lại đi?”
Hữu vệ mỉm cười: “Suy nghĩ mấy việc thế này cứ giao cho lão Tả đi thôi, thuộc hạ không thạo chuyện này.”
Tả vệ họ Tả liền thầm liếc Hữu vệ Dương Học Nghiên một cái. Hắn thanh thanh cổ họng, nêu ra ý kiến của mình.
“Chuyển tang vật vào buổi tối có lợi nhưng cũng có hại, Trịnh Trường Tắc thân là mệnh quan triều đình, lại có Âu dương lão tướng quân như kim bài hộ thân, hắn hoàn toàn không cần chọn cách đi đêm nửa lợi nửa hại. Tuy đã mua chuộc quan binh thủ thành, nhưng lỡ không may gặp phải quân hộ thành do Thành vương thống lĩnh, chỉ sợ rằng khó thoát khỏi việc bị chặn xe lục soát.
Thế nên, đối với hắn mà nói, ban ngày hẳn càng che dấu tốt hơn. Ban ngày hắn không cần lo lắng ánh mắt hoài nghi của người khác, có thể quang minh chính đại chuyển đồ ra từ phủ tướng quân, thậm chí có thể nhờ phủ tướng quân hộ vệ cho, thuận tiện lại đến chỗ lão tướng quân xin thêm một công văn miễn điều tra, hoàn toàn có thể không chút trở ngại qua khỏi cổng thành. Thêm nữa…”
“Thêm nữa, ban ngày Đăng Tiêu lâu không tiện ra mặt, chỉ có thể để quân hộ thành nghĩ cách chặn lại chiếc xe này.” Du mỉm cười nói.
Nghĩ nghĩ chốc lát, Dương Học Nghiên vẫn cất lời hỏi: “Lâu chủ, có phải ngay từ đầu ngài đã dự định nhường Thành vương hưởng công lao này?”
“Ngươi nghĩ sao?” Du cười như con cáo nhỏ trộm được gà.
Biến sắc, nam nhân bỗng nhiên thở dài, tựa như cực kỳ bất đắc dĩ hạ lệnh: “Hắn lại chạy. Đại khái ở vùng đông kinh thành, các ngươi mang hắn về, tốt nhất là trước buổi trưa. A, đúng rồi, chiếc xe trong trang viên kia về tay Đăng Tiêu lâu chúng ta, biết chưa?”
Phi Long song vệ hiểu ý nhận lệnh rời đi.
Sau khi song vệ đi khỏi, Thái Tiểu Vi đến trước cửa khấu kiến, Du cho gọi nàng vào.
Một chén trà nhỏ sau, Thái Tiểu Vi mang theo đôi mắt đỏ hoe ra khỏi phòng, nhận lệnh đi bắt nha hoàn Như Hồng của Âu Dương Nguyệt Cầm.
Mặt trời dần lên cao, tiếp tục lấy lý do thân thể không khỏe để trốn lâm triều, Lịch vương thay một bộ y phục bình dân chạy đến thành đông dạo chơi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy huynh trưởng của y đang dẫn đầu một đội quân hộ thành đi qua trước mặt.
Che mặt nghiêng người nhường đường có nhóm người đi qua, Du thở dài trong lòng. Thiết Ngưu a Thiết Ngưu, ngươi thật có bản lĩnh! Mới trốn một đêm đã có thể làm cho Hoàng Phủ Du ta đứng ngồi không yên, tốt nhất ngươi đừng để ta nhanh chóng tìm được ngươi, nếu không…
Một mặt tưởng tượng trong đầu việc tha con trâu ngốc kia vào trong địa lao của vương phủ trừng phạt, một mặt lại suy nghĩ nên dùng loại hình phạt nào để hắn bị dạy dỗ nhưng không thực sự thương tổn hắn đồng thời vẫn có thể làm cho Hoàng Phủ Du y thỏa mãn, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lột sạch quần áo hắn, treo lên giá hành hình, trực tiếp dùng tay đánh mông hắn tựa như là phương pháp tốt nhất.
“Nguy rồi! Có người đụng ngã ngọc kiệu của con gái đại tướng quân! Có người phát điên!” Một tiếng rống to náo loạn cả khu chợ thành đông.
Có chuyện gì vậy? Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Du là Thiết Ngưu đã xảy ra chuyện. Tiếng rống kia thực sự quá quen thuộc với y!
Đám đông bắt đầu hoảng loạn, có người muốn chạy ra ngoài tránh tai họa, có người muốn chen vào trong hóng hớt. Du không kịp suy nghĩ, hít sâu một hơi, ẩn mình leo lên mái hiên bên đường, cúi người chạy dọc theo các nóc nhà hướng vào trung tâm đám đông.
Thành vương bắt đầu ra lệnh cho quân hộ thành xua tan dân chúng đang vây xem, hòng khôi phục trật tự bình thường.
Trung tâm đám đông, ngay giữa khu chợ thành đông, có đỗ ba chiếc xe bốn ngựa kéo và một chiếc kiệu nhỏ thêu hoa đã ngã lăn ra đất. Bên cạnh xe ngựa và kiệu nhỏ là hai đội gia tướng cổ áo thêu gia huy phủ tướng quân. (gia tướng: quân lính trực thuộc phủ tướng quân)
Lúc này, một nửa quân số của hai đội gia tướng đang vây công một gã đại hán áo xanh.
Du dừng bước, nằm trên nóc nhà tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, trong lòng cười lạnh mấy tiếng.
Khá lắm Trịnh Tường Tắc! Tưởng rằng ngươi chỉ xin lệnh ấn của tướng quân, không ngờ ngay cả con gái tướng quân ngươi cũng mời ra mặt.
Cứ thế quả thật là vạn vô nhất thất (trăm sự vẹn toàn không có sơ hở), trong kinh thành này trừ khi hoàng đế hạ lệnh, nếu không sợ rằng thật sự không ai dám tùy ý chặn kiệu của con gái tướng quân, càng miễn bàn đến lục soát xe ngựa. Dù sao nếu lỡ không soát ra được thứ gì, chịu tội là tất nhiên, nhưng việc đắc tội đại tướng quân cầm trong tay một phần ba binh quyền của Đại Á hoàng triều sẽ gây hậu quả thế nào, thì đến cả hoàng đế cũng phải suy xét cẩn thận.
Lại nhìn kẻ bị gia tướng phủ tướng quân vây công, không sai, đúng là con trâu đại ngốc họ Thiết mới tức giận bỏ đi đêm qua!
Tiểu tử này bây giờ đang là…? Bắc Nhạc cuồng nhân? Hừm, không sai được. Thiết Ngưu chỉ biết cậy mạnh sẽ không đối phó được với đám gia tướng phủ tướng quân được huấn luyện nghiêm chỉnh. Thế nhưng sao Thiết Ngưu lại đột nhiên biến thành Bắc Nhạc cuồng nhân rồi? Tối qua, sau khi hắn bỏ đi đã xảy ra chuyện gì? Hay là chuyện đang xảy ra lúc này mới là thứ làm Thiết Ngưu thay đổi nhân cách?
Tầm mắt của Du chuyển về phía con gái tướng quân, Âu Dương Nguyệt Cầm, đang được đám gia tướng bao quanh bảo vệ ở bên cạnh.
Biểu hiện của Âu Dương Nguyệt Cầm thực sợ hãi, hoàn toàn là bộ dáng vẫn còn kinh hoàng, đôi tay nắm chặt khăn tay che ở trước ngực. Nha hoàn ở hai bên trái phải cẩn thận đỡ lấy ả.
Ánh mắt ngưng lại, nhìn kỹ thêm một chút liền thấy không chỉ có đôi tay của Âu Dương Nguyệt Cầm đang run rẩy, khóe môi Du từ từ cong lên, có lẽ y đã hiểu được tại sao Thiết Ngưu lại đột nhiên biến thành Cuồng ngưu rồi.
“Hướng Ngọ, A Ngưu——” Hoàng Phủ Du đột nhiên kêu to, vẫy tay nhảy vào vòng thị phi.
Thành vương vừa lỡ mắt nhìn rõ người mới nhảy vào vòng thị phi là ai, suýt nữa từ trên lưng ngựa lộn cổ xuống đất. Tên kia chẳng phải là kẻ nói dối thân thể không khỏe, ở lỳ trong nhà không chịu vào triều – Lịch vương sao? Ngươi không sợ bị người ta nhận ra à? Đến lúc đó cho dù là ngươi đi nữa, cái tội khi quân này…
Bắc Nhạc cuồng nhân Thiết Hướng Ngọ đang vì ngẫu nhiên phát hiện ra nữ nhân kia, nhất thời bừng bừng tức giận giật tung màn kiệu, trong lúc chiến đấu hăng say với đám gia tướng phủ tướng quân, chợt nghe thấy âm thanh quẩn quanh ngay cả trong giấc mơ của hắn, tiếng gọi đến chết cũng không quên được.
Cái tên tiểu tử mặt trắng vô lại… biến thái! Lão tử muốn làm thịt hắn!
Cuồng nhân vẫn chưa quên tên tiểu tử mặt trắng kia, quăng lại đám gia tướng phủ tướng quân, quay người về hướng Hoàng Phủ Du phóng đi.
Vừa thấy Cuồng nhân đằng đằng sát khí vọt đến, Du sợ hãi kêu lớn một tiếng, chạy về phía xe ngựa trốn.
“Ngươi trốn chỗ nào! Hôm nay nếu yêm không giết được ngươi, yêm sẽ không phải người sống!”
Vừa nghe lời ấy, Du vội vàng thò đầu ra từ sau xe ngựa, trách móc: “A Ngưu à, sao ngươi nỡ lòng nói vậy? Nếu lỡ có gì không hay xảy ra với ngươi, ngươi nói tiểu sinh phải sống sao đây!”
“Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi được lắm, đồ vương bát đản vô lại! Lão tử xem ngươi còn nói hưu nói vượn!”
Ầm vang một tiếng, chiếc xe ngựa bị chặn lại đầu tiên bị thủng một lỗ rõ to.
“Oa! A Ngưu ngươi thật lợi hại!” Nam tử tuấn tú cứ như sợ bị đánh, không ngừng chạy vòng vòng quanh chiếc xe ngựa mới bị phá thủng, hơn nữa còn lúc có lúc không không cẩn thận đụng vào thân xe.
Sắc mặt Âu Dương Nguyệt Cầm thay đổi, hơn nữa lúc ả phát hiện ra, ánh mắt của Thành vương đã bắt đầu ngưng lại trên chiếc xe ngựa.
“Người đâu! Còn không nhanh chóng đánh xe rời khỏi đây!”
Nghe tiểu thư phân phó, đám gia tướng không dám chậm trễ, lập tức chạy về phía xe ngựa.
Bám trên rìa nóc xe ngựa, nam tử tuấn tú cười hì hì đối mặt với Cuồng nhân đang đỉnh đầu bốc khói hô: “A Ngưu, là do ta không tốt, ngày đó không nên dùng sức mạnh với ngươi, như vậy đi, đêm nay ta hảo hảo hầu hạ ngươi, có được không? Cam đoan ngươi được thoải mái… Oa a!”
Nam nhân quá đắc ý, không cẩn thận bị chưởng phong quét trúng một chút, ngay tại chỗ giật lùi hai bước.
Mà chiếc xe ngựa được chế tạo rắn chắc này nằm ngay giữa chưởng phong của Cuồng nhân, rút cuộc không chịu nổi hai đại cao thủ thiên hạ vần qua vần lại, ầm vang một tiếng tuyên bố vỡ nát.
Đá vụn rời ra đầy đất, sắc mặt Âu Dương Nguyệt Cầm đại biến.
Ánh sáng chợt lóe, có gì đó chói vào mắt người vây xem.
Bạc…
Thời gian thoáng cái dừng lại.
Thành vương quyết định thật nhanh, ngay tại lúc mọi người còn đang mơ hồ nghi hoặc, lập tức chỉ huy thuộc hạ bao vây ba chiếc xe ngựa, đồng thời cho người lập tức tìm thêm viện quân.
Ta biết ngay mà, việc gì có dính dáng đến tên tiểu tử Du kia nhất định không phải chuyện tốt!
“Bạc! Thật sự là bạc! Thật là nhiều bạc!” Trong dân chúng vây xem có người kêu to lên. Vào giờ phút này, cả đám người tựa như bừng tỉnh ùa lên, vọng tưởng từ xe ngựa vỡ tung nhặt được của trời cho.
Mắt thấy tình thế đã không thể cứu vãn, Âu Dương Nguyệt Cầm cắn răng, nhân lúc hỗn loạn rời khỏi khu chợ thành đông.
Ngay tại nháy mắt ả rời đi, có người theo đuôi phía sau.
Cuồng nhân nhất thời bị đám người điên cuồng dọa sững người, đến khi ngẩng đầu định tiếp tục tìm tên đầu sỏ tính sổ, mới phát hiện tên tiểu tử mặt trắng đã bỏ chạy mất dạng về phía thành nam.
“Ngươi chạy trốn đi đâu! Đứng lại cho yêm!” Thiết Hướng Ngọ bỏ lại ngân lượng đầy đất cùng một đám dân chúng điên cuồng, bay lên mái hiên đuổi theo không bỏ.
Thành vương ở lại trừng mắt nhìn bóng lưng hoàng đệ càn rỡ khoát tay nghênh ngang rời đi, bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh thu dọn mớ hỗn độn này.
Hoàng Phủ Du đến ngoại ô thì bị đuổi kịp, cùng Thiết Hướng Ngọ đang cuồng nộ một câu cũng không lọt tai, đánh nhau hăng say.
Một tên muốn thuần phục đối phương, một kẻ chỉ muốn vặt đầu đối phương, công lực chẳng hơn kém bao nhiêu, lại vì mục đích khác nhau mà định ra thắng bại, đó là nếu như trí tuệ và… độ giảo hoạt của hai người ngang nhau.
Thiết Hướng Ngọ càng đánh càng tức, nhịn không được chửi ầm lên: “Con mẹ nó, ngươi đừng có mà giở mánh khóe quỷ quyệt! Có gan thì lấy thương thật đao thật làm với lão tử một phen!” (à vâng, bạn ấy dùng từ thế đấy, không phải tớ chỉnh đâu nhé (^-^)/*)
“Được thôi! Ngươi chờ chút, ta cởi quần áo ra đã.” Nam nhân tuấn tú vươn tay hô dừng.
“Ngươi cởi quần áo làm gì?” Cuồng nhân sửng sốt, không hiểu nổi tên tiểu tử này lại muốn giở mánh gì.
Du chậm rãi, dùng tư thế duyên dáng cởi áo tháo đai.
“Không phải ngươi muốn thương thật đao thật làm một phen với ta sao, ta không cởi quần áo thì sao làm với ngươi đây? A, ngươi cũng đừng ngẩn ra thế, cởi quần ra đi, hay là ngươi muốn ta cởi giúp ngươi?”
Đôi môi dày đầy đặn tức giận đến phát run, không nói thêm tiếng nào, vươn tay liền đánh!
“Này này này! Thừa dịp người ta còn chưa mặc quần áo đã ra tay, ngươi thế này mà cũng gọi là đại trượng phu sao?” Có người không hài lòng lớn tiếng lên án.
Miễn cưỡng khó khăn thu hồi lại chưởng kình đã phát ra, Cuồng nhân ức chế cơn giận, trầm giọng quát: “Mặc nhanh lên!”
Du liếc mắt một cái, tay chân chậm rề rề thong thả mặc lại quần áo, cúi đầu nhìn nhìn, có lẽ cảm thấy mặc không đúng, lại mở ra lần nữa. Cứ thể mặc mặc cởi cởi, hết lần này đến lần khác.
Thân là đại trượng phu, Bắc Nhạc cuồng nhân cảm thấy thắng lợi lúc người ta chưa chuẩn bị như thế cũng chả vẻ vang gì, chỉ đành kiên nhân chờ đợi.
“À, đúng rồi, A Ngưu, nữ nhân trên chợ hôm nay có phải nương ngươi không?” Ra vẻ như tán gẫu, Hoàng Phủ Du cởi dải buộc tóc, ngồi lên tảng đá bên cạnh, bắt đầu sửa sang lại tóc tai.
Không thèm để ý.
“Chính là mỹ phụ nhân dù có tuổi nhưng hãy còn phong tình mỹ mạo kia. Chỉ nhìn quả thực không đoán được ngươi là do nàng sinh, sao ngươi không di truyền một chút nào vẻ đẹp của nương ngươi vậy?” Đối với vấn đề này, nam nhân có vẻ như thật sự không vừa lòng, lẩm bẩm không ngừng.
Lông mày Cuồng nhân giật giật hai cái, trong lòng xem như tên tiểu tử mặt trắng này đang đánh rắm.
“Ta thấy muội muội Nhiễm Hoa của ngươi dường như cũng không có vẻ đẹp của nương ngươi, nhưng mà đệ đệ Tiểu Du Đầu của ngươi lại có khuôn mặt thực tuấn tú.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy có người rống lên: “Ngươi làm gì đệ muội yêm rồi!”
Hắc hắc, thiên hạ Lịch vương âm hiểm cười lớn trong lòng.
Vừa ngẩng đầu, nụ cười âm hiểm đã hóa thành khuôn mặt tươi cười có thể nói là quyến rũ, đáng tiếc chiêu này chỉ hữu dụng với sỏa ngưu (trâu ngốc), còn đối với Cuồng ngưu hình như không có tí hiệu quả nào, chỉ là càng chọc giận hắn mà thôi.
“Ngươi tên biến thái này! Ngươi đã làm gì đệ muội yêm! Hai đứa nó đang ở đâu!” Mạch máu nảy thình thịch trên trán và cổ, có thể thấy Cuồng nhân đã tức giận đến cực điểm.
“Ngươi muốn gặp hai đứa nó?” Du cười giảo hoạt.
“Vô nghĩa! Nếu ngươi dám làm gì bọn nhỏ, lão tử, lão tử…” Không biết phải nói ra mấy câu dữ tợn gì, nhất thời Thiết Hướng Ngọ thấy thật chán nản.
“Ngươi muốn muốn gặp hai đứa nó cũng được thôi, nhưng mà ngươi phải trả lời mấy vấn đề của ta trước.” Du làm Thái công câu cá, có tên ngốc nào đó mắc câu.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế lửa giận, Cuồng nhân thu liễm lại trạng thái cuồng, tận lực bình tĩnh nói: “Ngươi hỏi đi.”
“Tốt lắm. Ngồi đi, ngươi to con như thế mà cứ đứng, ta nhìn đã thấy khó chịu.” Du chỉ một tảng đá đối diện cách mình không xa.
Sắc mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, trong lòng Thiết Hướng Ngọ thật sự lo lắng đệ muội bị tên biến thái này ức hiếp chà đạp, đành phải nổi giận đùng đùng mà ngồi xuống tảng đá.
“Tốt nhất ngươi nên phù hộ bọn nhỏ bình an vô sự, không thiếu một cái lông tơ, nếu không!”
“A Ngưu, đa ngươi tên gì?”
“Không được gọi yêm là A Ngưu!”
“A Ngưu A Ngưu A Ngưu A Ngưu A Ngưu!”
“Thật tức chết yêm!” Cuồng nhân chịu không thấu, nhìn trời rống giận.
“A Ngưu, đa ngươi có phải Thiết Sơn Nông không?” Chả thèm quan tâm Cuồng nhân có tức giận đến mặt đỏ như máu hay không, Hoàng Phủ Du vừa nghịch vạt áo của mình vừa nhàn nhã ung dung hỏi.
“Thế thì sao nào!”
“Quả nhiên. Vậy nương ngươi có phải con gái lớn của quân Âu Dương Phụ Thiên – Âu Dương Nguyệt Cầm không?”
Trên mặt Cuồng nhân xuất hiện vẻ thống khổ.
“Có phải hay không?”
“Người đàn bà kia… không phải nương yêm!”
“Bà ta là người sinh ra ba anh em nhà ngươi, đúng chứ?”
“Ngươi đã biết rồi thì hỏi yêm làm gì!” Đứng vụt dậy, Cuồng nhân cáu kỉnh đi tới đi lui quanh tảng đá.
“Tại sao ngươi cứ luôn tìm Trịnh Trường Tắc gây sự?”
Nhìn vẻ mặt của Thiết Hướng Ngọ, Du đã biết đáp án.
“Do hắn, người đàn bà kia mới bỏ đa ngươi lại mà đi, cũng vì thế mà đa ngươi mới qua đời đúng không? Thế nên ngươi mới tìm đến chỗ hắn gây sự, đối địch với hắn.” Câu cuối cùng Du dùng là câu khẳng định.
Cuồng nhân không phủ nhận.
“Tại sao ngươi lại muốn phá hủy hoa viên nhà hắn?” Bỗng nhiên Du hỏi.
“Yêm tưởng cái gì ngươi cũng biết chứ!” Thiết Hướng Ngọ nhịn không được châm chọc đối phương.
“Chỉ cần có người biết, thì tức là sớm hay muộn cũng có ngày ta biết.”
Nghe y mạnh miệng như vậy, Cuồng nhân chỉ cười nhạt, hắn bình tĩnh một chút hồi tưởng lại.
“Lúc yêm tỉnh lại, phát hiện không hiểu tại sao mình lại đến hồ Động Đình, sau khi nghe ngóng thời gian, vừa khéo là thời gian hai ngày tên mặt trắng kia sẽ đi qua Động Đình, liền canh ở đó chờ hắn. Kết quả làm yêm thấy được…”
“Thấy cái gì?”
“Vội cái gì! Không phải yêm đang nói đây sao! Yêm thấy hắn nửa đêm ở hồ Động Đình thả lưới đánh cá, hơn nữa dùng cái lưới lớn vô cùng, không giống như để đánh cá, yêm thấy kì quái nên lặn xuống nhìn chút.
Vừa nhìn yêm đã phát hiện có chỗ kỳ quái, hắn cho buộc hai đầu lưới ở đáy hai thuyền lớn phía trước và phía sau, trong lưới lớn không phải cá mà là mấy chục cái rương, hơn nữa thân thuyền ngập nước rất sâu. Yêm biết trong rương kia nhất định là vàng bạc, chỉ là không biết tên mặt trắng kia tham ô từ đâu!
Sau đó yêm một đường theo hắn, phát hiện hắn đem mấy thứ trong rương giấu vào mấy hòn non bộ chậu hoa linh tinh…”
Du nghĩ tới ngay lúc đó Cuồng nhân bị thương.
“Có phải có người phát hiện ra ngươi, đánh ngươi trọng thương?”
“Trên đời này ai có thể tổn thương yêm!” Trạng thái cuồng vừa bùng lên, lại tắt ngay lập tức, khuôn mặt chính trực trông có điểm vặn vẹo.
“Là nương ngươi phải không? Chỉ có bà ta mới có thể đến gần ngươi trong trạng thái ngươi không hề phòng bị, cũng chỉ có bà ta cũng được học võ nghệ của Thiết Sơn Nông mới có thể tổn thương ngươi.”
“Ngươi sai rồi, không phải bà ta.” Sắc mặt Cuồng nhân có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
“Há?” Du kinh ngạc. Trên đời này còn có người thứ hai có thể làm Bắc Nhạc cuồng nhân bị thương?
“Là trượng phu của bà ta.”
“Ngươi nói Trịnh Trường Tắc!” Hoàng Phủ Du đứng vụt dậy, như bầu trời mù mây bỗng nhiên quang đãng, hiện tại mọi thứ đều rõ ràng, kể cả thân phận thực sự của Trịnh Trường Tắc! Hừ, tên này quả thật biết che dấu!
Thiết Hướng Ngọ không nói cho Hoàng Phủ Du, chính lúc hắn đang trộm nhìn người đàn bà kia, nhất thời sơ suất bị người ta đánh lén trúng. Nhưng Hoàng Phủ Du dường như hiểu được trong tình huống nào hắn mới có thể bị người ta đánh lên đến mức bị thương, nên cũng không hỏi quá trình hắn bị thương.
“Đi nào, ta dẫn ngươi đi gặp đệ muội ngươi.” Cuối cùng cũng chỉnh xong áo xống, Du để lại cho Cuồng nhân một cái bóng lưng, cứ thể đi vào trong thành.
.
Lúc Âu Dương Nguyệt Cầm chạy đến tòa trang viên ở ngoại thành kia, phát hiện cả trang viên đã biến thành một biển lửa. Chút hy vọng còn sót lại kia, hy vọng của trượng phu ả cứ thế tan dần trong biển lửa, không ai biết một xe ngân lượng kia đi đâu, trang viên bị ai đốt.
Nhìn kinh thành phía sau, trượng phu ả còn đang vào triều, phụ thân ả cũng còn trong triều. Nếu ả tính toàn không nhầm, có lẽ hiện tại trượng phu và phụ thân ả đã bị thị vệ trong điện bao vây, có lẽ thánh chỉ xét nhà tra tìm cũng đã trên đường đến. Xem như trượng phu ả có thể thoát khỏi trùng vây, nhưng phụ thân đã già của ả, phụ thân không biết chuyện gì của ả…
Ta còn phải hại chết bao nhiêu người vô tội nữa mới đủ? Những người yêu ta thương ta…
Phất tay áo, ả chậm rãi đi về phía kinh thành…
~o
Phủ tướng quân tuy bị nổ một nửa nhưng khí thế trước đây vẫn không giảm bao nhiêu. Biết được Lịch vương giá lâm, Âu Dương lão tướng quân vừa nghiền ngẫm tâm ý của hoàng thượng vừa sai người mở rộng cổng chính ngênh giá.
Vượt qua cổng chính, đi qua một con đường thẳng tắp lát đá vuông xanh trắng đủ rộng cho hai chiếc xe ngựa đi song song, bước qua bậc cửa đại sảnh, trải qua mấy hoa viên đình đài lầu các lớn nhỏ, xuyên qua chính sảnh, hai người Hoàng Phủ Du đi cùng nhạc tế lão tướng quân, ngồi xuống trong nghị sự đường rộng lớn có thể chứa hơn trăm người. (nhạc tế: bố vợ và con rể)
Du không giới thiệu thân phận của Thiết Ngưu với đám người lão tướng quân, đang lúc Âu Dương tướng quân nghĩ rằng Thiết Ngưu chỉ là thị vệ tùy thân của Lịch vương nên chưa sắp xếp chỗ ngồi, Du đã để Thiết Ngưu ngồi vào ghế thái sư ngay bên phải mình, cùng nhau nhìn về phía nhạc tế lão tướng quân ngồi ở ghế dưới.
Âu Dương nhạc tế nhìn nhau một cái, đều nhận thấy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt đối phương, hiển nhiên hai người đều không biết nhân vật có thể cùng đứng cùng ngồi với Lịch vương là ai.
Ngay lúc Âu Dương nhạc tế âm thầm đánh giá Thiết Ngưu, Hoàng Phủ Du cũng đồng thời quan sát biểu cảm của người đi cùng.
Kỳ quái, sao con trâu ngốc không lo lắng thấp thỏm chút nào, cũng không liên mồm hỏi y lung tung? Biểu cảm tò mò thì có nhưng không hề có cái vẻ bất an sợ hãi của đám nông dân được vào thành, mà lại xen lẫn vẻ kinh ngạc hụt hẫng rất phức tạp.
Chẳng lẽ theo bản năng, Thiết Ngưu biết mình từng đến nơi này, cho nên mới biển hiện ra bình thường như thế? Hay là…? Nhất thời lòng Du ngổn ngang trăm điều không lời giải thích.
Thiết Ngưu lúc này, nói thật là, vô cùng thất vọng.
Hắn sờ sờ tay vịn ghế thái sư, thầm nghĩ phủ tướng quân cũng chả khác nhà A Du là bao.
Yêm còn tưởng phủ tướng quân phải ghê gớm lắm, có thật nhiều vàng ngọc huy hoàng.
Trước kia nghe người trong thôn nói trong nhà đại tướng quân đều nuôi sư tử, nuôi hổ hay mấy loại chim thú dũng mãnh, đá lát đều khắc từ cẩm thạch, cửa sổ đều điêu từ bạch ngọc, tất cả bàn ghế cũng đều nạm vàng khắc bạc, trong phủ mỹ nữ như mây, nơi nơi đều là tiếng ca tiếng sáo, mỗi hai bước lại có thể nhìn thấy một quân sĩ mình mặc khôi giáp tay cầm bảo kiếm.
Thế nhưng, phủ tướng quân trước mắt này… giống y nhà A Du, chẳng qua mái hiên lớn hơn cao hơn một chút, gian phòng rộng hơn một chút, dọc đường đi cũng chả thấy tôi tớ nha hoàn nào, càng chẳng nói gì đến dị thú quý hiếm, ghế ngồi dưới mông cũng chỉ làm bằng gỗ, thêm được cái đệm lót bằng lông mà thôi. Trong phòng A Du, cái đệm lông kia còn là nguyên một tấm da bạch hổ, uy phong hơn thế này nhiều!
Mà sau khi biết đại bá thoạt nhìn khá rắn chắc kia chính là đại tướng quân Âu Dương Phụ Thiên danh chấn thiên hạ, ảo tưởng trước đây về đại tướng quân của Thiết Ngưu tức thì bị chấn động đến sụp đổ hoàn toàn.
Thiết Ngưu trộm nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải vị đại bá đang nói với A Du mấy chuyện mà hắn không thể hiểu nổi.
Đại bá này thoạt nhìn chả khác gì đa (cha) Cẩu Đản trong nhà có hai còn lừa với hai con trâu, chẳng qua quần áo mặc trên người đẹp hơn thôi.
Lại nhìn tên thư sinh mặt trắng đứng bên cạnh lão… Thiết Ngưu đột nhiên sầm mặt, mất hứng.
Tên này thoạt nhìn cứ như một trận gió thổi qua cũng có thể đổ, hai con mắt đen thùi lùi, vừa nhìn đã biết một bụng xấu xa. Ngươi xem ánh mắt gã nhìn A Du kìa, đầy mặt đều là ý xấu!
Này! Ngươi nhìn cái gì hả! Ngươi còn dám nhìn!
Yêm trừng! Trừng chết ngươi! Không cho phép ngươi nhìn A Du nhà yêm! Hắn là của yêm!
“Khụ! Thiết Ngưu?” Hoàng Phủ Du có chút nhịn không được, nào có người nào nhìn người khác như ngươi, không thấy con rể tướng quân nhà người ta đã xấu hổ muốn chết rồi sao?
Không phải là tiểu tử nhìn thấy Trịnh Tường Tắc nhớ tới điều gì chứ? Nếu quả thật như vậy, được lắm.
Yêm trừng thế mà ngươi còn nhìn! Đôi tay nắm tay vịn khẽ siết, trong mắt Thiết Ngưu bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hừ hừ! Đừng tưởng yêm ngốc là có thể bắt nạt yêm! Vợ yêm ai cũng đừng mơ chiếm lấy! Yêm thèm quan tâm ngươi là con rể tướng quân hay là Long vương bốn bể! Cho dù ngươi là ông trời, cũng không thể động đến một cái lông tơ của vợ yêm!
“Thiết Ngưu?” Tay phải của Du phủ lên mu bàn tay trái của Thiết Ngưu.
“Khụ, vương gia, hạ quan đã cho chuẩn bị xong tiệc rượu ở Phượng đình, nếu vương gia không chê, xin dời giá đến Phượng đình.”
Âu Dương lão tướng quân không biết con rể mình đắc tội vị khách quý tên Thiết Ngưu này ở đâu, trước khi mọi chuyện còn chưa đến mức không thể vãn hồi, lão tướng quân định bụng tìm hiểu chút tin tức từ Lịch vương trong tiệc rượu.
Đối với việc Lịch vương đột nhiên tới chơi lần này, trong lòng Âu Dương Phụ Thiên không phải là bất an bình thường. Dựa theo kinh nghiệm làm quan nhiều năm của lão, lão biết có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa rất có thể là đại sự gây bất lợi cho Âu Dương Phụ Thiên lão!
Suy nghĩ một lát, Lịch vương nhận lời mời của lão tướng quân. Y muốn nhìn xem tình thế này đến cũng sẽ phát triển như thế nào, huống chi y cũng có một số việc cần thăm dò từ Âu Dương nhạc tế.
Âu Dương nhạc tế cùng Hoàng Phủ Du, hai bên đều mang tâm tư riêng đi về phía Phượng đình.
Trên đường đến Phượng đình, Thiết Ngưu luôn một mực dính chặt bên người Hoàng Phủ Du, thật sự không chịu cách rời nửa bước.
“Ngươi sao vậy?” Du nghiêng người thì thầm.
“Không sao!” Thiết Ngưu hận không thể dán cả người lên lưng A Du, hắn luôn có cảm giác phía sau có hai ánh mắt gian tà đang nhìn bọn hắn.
“Ngươi cảm thấy Trịnh Tường Tắc là người thế nào?” Lịch vương hiển nhiên không quan tâm Âu Dương nhạc tế có thể nghe được bọn hắn thì thầm, biết rõ bọn họ ở ngay phía sau cách không đến năm thước, vẫn dò hỏi Thiết Ngưu.
“Ai?”
Du khẽ cười ra tiếng, “Chính là cái kẻ bị ngươi nhìn chằm chằm đến mức không dám nhìn lại đó!”
“Úc, ngươi nói tên thư sinh già mặt trắng kia?” Giọng Thiết Ngưu cũng chẳng nhỏ gì, tuyệt đối có thể làm cho người ở phía sau nghe được rõ ràng từng chữ.
“Ha ha, hắn chọc giận ngươi lúc nào, làm ngươi khó chịu với hắn như thế?” Du nghiêng đầu suy đoán chút chua ngoa trong câu nói của Thiết Ngưu đến từ đâu.
Quay đầu lại liếc liếc, thuận tiện lại hung hăng trừng mắt một cái với Trịnh Tường Tắc đang yên lặng đi đường, Thiết Ngưu lặng lẽ giữ chặt bàn tay phải Du giấu trong ống tay áo, kề sát tai Du nói nhỏ: “Yêm sẽ bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm!”
Lịch vương Hoàng Phủ Du quay đầu đối mặt với tên hán tử ngốc nghếch, nhìn thật sự nghiêm túc một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu cười rộ.
“Hảo hảo hảo! Có thiên hạ đệ nhất cao thủ bảo vệ ta, Hoàng Phủ Du ta lo gì không thể sống lâu trăm tuổi!”
Thiết Ngưu nghe được những lời này, biết A Du lại như mọi khi, cố ý châm chọc hắn, cũng không thèm để ý, chỉ cười ngây ngô, thầm nghĩ mặc kệ ngươi có tin hay không, cả đời này yêm nhất định bảo vệ ngươi!
Bên kia, Du vừa mới dứt lời, đã có ngươi ngẩng phắt đầu nhìn thẳng bóng lưng Thiết Ngưu. Bởi hoàn toàn không ngờ người nọ sẽ xuất hiện bên người Lịch vương, nên ngay từ đầu không hề liên tưởng tráng hán trước mặt với người nọ, nhưng giờ vừa nhìn, quả nhiên càng nhìn càng giống!
Khuôn mặt một người có thể che giấu, nhưng thân hình hắn không thể thay đổi được chỉ trong ngày một ngày hai.
Việc này là thế nào? Sao bọn họ lại liên hợp với nhau? Không phải Bắc Nhạc cuồng nhân luôn luôn đơn đao độc mã sao, không đầu quân cho bất cứ kẻ nào sao, sao hắn lại bắt quan hệ với người trong hoàng tộc?
Chẳng lẽ triều đình đã biết điều gì, cho nên hoàng tử Hoàng Phủ Du – thân là người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất mới mời Cuồng nhân làm bảo tiêu? Rút cuộc hôm nay bọn họ đến đây vì chuyện gì?
Chẳng lẽ có người để lộ phong thanh? Cho nên lúc này đây bọn họ mới đột nhiên vào phủ tướng quân, hơn nữa đúng thời điểm hơn phân nửa kiến trúc trong phủ bị hủy vẫn chưa kịp xây lại?
Nhớ tới vị trí bị Cuồng nhân dùng pháo chấn thiên làm nổ ngày đó, lưng nam nhân dần dần toát ra hàn khí.
Trong tiệc rượu, không để ý lão tướng quân ám chỉ hay trực tiếp dò hỏi thân phận chân thật của Thiết Ngưu, Hoàng Phủ Du một mực kéo đề tài nói chuyện ra khỏi người Thiết Ngưu.
Ly chén khẽ chạm, môi miệng khẽ mím, không ai nhìn ra được đến cùng Lịch vương có thật sự uống rượu ăn điểm tâm hay không. Thế nhưng Thiết Ngưu lại ăn miếng to uống ngụm lớn, có người đưa đĩa rau cho hắn, hắn liền tống vào miệng không hề khách sáo.
Làm một hành động che mắt, tùy tay thả một viên thuốc giải độc vào bát trà của Thiết Ngưu, nhìn hắn một hơi uống hết, Du ngẩng đầu dò hỏi lão tướng quân: “Bản vương nghe nói cách đây không lâu phủ lão tướng quân bị người làm nổ bằng hỏa dược, hiện giờ nhanh chóng tu sửa tựa như đã gần xong. Nếu có chỗ nào cần tiểu vương giúp, cứ nói ra, đừng khách khí.”
“Không dám. Làm phiền vương gia hỏi đến, thật sự làm cho hạ quan xấu hổ. Những chỗ bị hủy hôm đó chẳng qua chỉ là vài phòng ốc lầu các không quan trọng và một khu hoa viên. Hiện giờ trừ hoa viên nhất thời chưa thể khôi phục lại cảnh sắc ngày xưa, những nơi khác tạm thời đều không nhìn ra vẻ khói súng lúc trước.” Lão tướng quân ở bên kia vội vàng cúi đầu trả lời.
“Hừm? Lão tướng quân có biết người chạy đến phủ tướng quân gây sự không? Hơn nữa vì chuyện gì?” Du tựa như hờ hững mở miệng hỏi.
“Này…” Âu Dương Phụ Thiên khó xử liếc nhìn con rể mình.
“Khụ, bẩm báo vương gia, là hạ quan không tốt, làm liên lụy đến nhạc phụ đại nhân.” Trịnh Tường Tắc chủ động mở miệng chịu tội thay.
“Nếu không ngại, không biết Trịnh đại nhân có thể nói cho bản vương rút cuộc là vì chuyện gì không? Nếu như việc này liên quan đến chuyện lớn, biết đâu không chừng bản vương có thể giúp đỡ một phần.”
“Đa tạ vương gia quan tâm.” Trịnh Tường Tắc ôm quyền thi lễ, dừng một chút, vẻ mặt thống khổ thuật lại: “Vương gia đã hỏi, hạ quan không dám không nói. Việc này hạ quan thật không rõ nguyên do, hạ quan cũng không rõ đã đắc tội lãng khách giang hồ như thế nào, làm hắn nhiều lần tìm hạ quan gây sự, lần này lại tìm được phủ tướng quân làm ra chuyện lớn mất đầu như thế!
Theo hạ quan biết, lãng khách giang hồ này hình như có một ngoại hiệu là Bắc Nhạc cuồng nhân gì đó, cũng có người xem hắn là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, không biết vương gia có từng nghe qua về người này?”
“Đương nhiên, bản vương chẳng những từng nghe nói về người này, còn biết Cuồng nhân này từng ở hồ Động Đình làm Trịnh đại nhân mất mặt ngay trước mặt dân chúng Nhạc Dương mà phải không?” Một câu nhanh trí của Hoàng Phủ Du không những tránh được trả lời thẳng câu hỏi của Trịnh, đồng thời còn ném trả lại Trịnh một vấn đề lợi hại trí mạng.
Trịnh Tường Tắc hiển nhiên không phải hạng người dễ sơ hở, không hề luống cuống tay chân vì câu hỏi bất ngờ của Lịch vương, sắc mặt chỉ càng thêm đau khổ hồi đáp: “Không giấu giếm vương gia, quả thật Cuồng nhân kia làm cho hạ quan vô cùng mất mặt ở hồ Động Đình.”
“Vương gia, hạ quan cũng từng hỏi khuyển tế nhiều lần, hỏi hắn rút cuộc đắc tội lãng khách giang hồ này lúc nào, nhưng khuyển tế cũng nói không được nguyên do, vẫn xin vương gia minh xét.” Lão tướng quân mắt thấy lời lẽ của Lịch vương với con rể có phần sắc bén, ở bên cạnh vội vàng hòa giải. (khuyển tế: con rể, với cách nói khiêm tốn thường thấy ở người Trung Quốc, tương tử như khuyển tử là con trai, khuyển nữ là con gái)
“Ha ha, lão tướng quân xin cứ yên tâm, lần này tiểu vương đến đây chỉ là đến xem rút cuộc phủ tướng quân bị tổn hại có nhiều không, xem có chỗ nào không sửa được chăng, không phải đến vấn tội. À, đúng rồi, Trịnh đại nhân, ngài đi qua Nhạc Dương, có từng tiếp kiến thái thú Nhạc Dương không?”
“Thái thú Nhạc Dương? Không, không có. Hạ quan chưa từng gặp thái thú đại nhân. Lúc ấy chỉ là đi ngang qua Nhạc Dương, nhạc phụ đại nhân có ý không muốn kinh động quan phủ các nơi, tức là miễn lễ cho bọn họ, cũng không làm phiền quan phủ các nơi.” Không hề có chút do dự nào, Trịnh Tường Tắc trả lời ngay.
Âu Dương lão tướng quân ở bên cạnh phụ họa, biểu hiện tuyệt nhiên chưa từng gặp thái thú Nhạc Dương.
“A? Thật sao, thế này hơi lạ. Thiết Ngưu, lúc nãy ở trên đường, có phải ngươi thấy phu nhân thái thú Nhạc Dương xuống kiệu trước phủ tướng quân, còn vào trong phủ tướng quân không?” Biểu cảm trên mặt Du hoàn toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Thiết Ngưu đã ăn xong đang lau miệng.
“Đúng vậy, yêm không nhìn nhầm đâu! Phu nhân thái thú kia thật sự đi vào phủ tướng quân.”
“Thiết đại nhân biết vị phu nhân kia? Thật sự không nhìn nhầm?” Âu Dương lão tướng quân dò hỏi thật cẩn thận.
“Không, yêm sẽ không nhìn nhầm. Lúc ở Nhạc Dương, nàng còn chiêu đãi bọn yêm ăn cơm, yêm sẽ không nhận lầm nàng!” Thiết Ngưu vô tâm chỉ biết kể lại sự thật, một mực chắc chắn nữ nhân hắn nhìn thấy chính là phu nhân thái thú.
“Lúc ấy Thiết đại nhân đang ở Nhạc Dương?” Trịnh Tường Tắc ánh mắt lộ vẻ hồ nghi, mở miệng xác nhận.
“Ừ.” Thiết Ngưu không muốn để ý Trịnh Tường Tắc, lười biếng ừ đại một tiếng.
Du mắt đậm ý cười, vẻ mặt bí hiểm nhìn hai người nhạc tế lão tướng quân, nhìn lão tướng quân từ trên xuống dưới tâm lý bất an.
“A! Hạ quan nhớ ra rồi. Đúng thật là phu nhân thái thú Nhạc Dương có liên quan đến phủ tướng quân, nhạc phụ đại nhân, ngài nhớ Như Hồng không?”
“Như Hồng?” Trời rét căm căm, lão tướng quân lấy khăn tay lau trán.
Du thấy lão tướng quân như thế, không khỏi than nhỏ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ, ăn cơm thái bình nhiều quá, nam nhân dũng mãnh gan góc phi thường năm đó giờ đây đã biến thành một lão nhân tham sống sợ chết, chỉ một lòng cầu bình an.
Có lẽ, vị trí đại tướng quân này nên đổi người.
“Đúng vậy, Như Hồng. Chính là nha hoàn bên người Nguyệt Cầm trước kia, sau đó được gả ra ngoài.” Trịnh nhắc nhở nhạc phụ.
“A, là nàng ta, ta nhớ ra rồi. Sao vậy?”
“Bẩm báo vương gia, không phải hạ quan cố ý giấu giếm, thật sự là nhất thời không đến. Hạ quan cũng không biết Như Hồng này gả cho người nào, chỉ nghe tiện nội ngẫu nhiên nhắc qua, nói Như Hồng có phúc khí, gả cho một thư sinh trúng cử nhân lại còn làm quan. (tiện nội: vợ, cách gọi khiêm tốn)
Bởi vì Như Hồng kia cùng tiện nội lớn lên, tình cảm sâu đậm, sau khi lập gia đình vẫn xem phủ tướng quân như nhà mẹ, thường xuyên quay về thăm tiện nội. Nhưng hạ quan thực sự không biết người Như Hồng gả cho là người phương nào, cũng không biết hôm nay nàng ta vào phủ tướng quân.”
Trịnh Tường Tắc nghĩ nghĩ, sợ Hoàng Phủ Du không tin, lại bỏ thêm một câu: “Chuyện của nữ nhân các nàng, hạ quan cũng không hỏi đến.”
Âu Dương lão tướng quân ngồi bên nghe con rể giải thích một phen, nhịn không được thở ra một hơi.
“Vương gia, ngài có muốn khuyển nữ cùng nha hoàn Như Hồng kia ra diện kiến không ạ?”
“Không cần. Lão tướng quân, tối nay làm phiền ngài đã lâu, tiểu vương…” Mục đích đã đạt được, Du muốn cáo từ rời đi, đang định mở lời, lại phát hiện dưới gầm bàn Thiết Ngưu không ngừng giật tay áo y.
Liếc về phía tên ngốc to đầu, dùng ánh mắt hỏi: chuyện gì?
“Hoa quỳnh, A Du, hoa quỳnh!” Thiết Ngưu chưa từng thấy hoa quỳnh, đương nhiên không muốn đánh mất cơ hội tốt như thế, từ lúc bước qua đại môn phủ tướng quân, chỉ cần đi qua một hoa viên, hắn ngay lập tức rướn cổ tìm xem hoa quỳnh trông như thế nào.
“Ha ha, có phải Thiết đại nhân muốn ngắm hoa quỳnh trong tiểu phủ? Đáng tiếc hoa viên có trồng loại hoa quỳnh này đã bị lãng khách giang hồ kia làm nổ tung hơn phân nửa, hoa quỳnh còn lại hiện giờ chẳng được bao cây, hơn nữa còn không biết năm nay có thể nở hoa hay không.” Lão tướng quân thở dài mang chút tiếc hận.
“Không sao, yêm chỉ muốn nhìn một chút xem hoa quỳnh trông như thế nào, chỉ cần có một cây là được. A Du, bọn yêm đi xem được không?” Thiết Ngưu dùng ánh mắt cầu xin.
Chịu không nổi cặp mắt to trong suốt như bé gấu của hắn, Lịch vương cười khổ một tiếng, có lỗi nhìn về phía Âu Dương lão tướng quân.
“Lão tướng quân, không biết có thể làm phiền hay không?”
“Không! Đương nhiên không. Chỉ cần vương gia và Thiết đại nhân không chê, hạ quan lập tức cho người thắp đèn trong hoa viên. Người tới!”
“Nhạc phụ đại nhân!”
Âu Dương lão tướng quân vừa mở miệng gọi người, Trịnh Tường Tắc bỗng đứng bật dậy.
“Có chuyện gì?” Mặt Âu Dương Phụ Thiên thoáng hiện nét không vui, hỏi con rể.
“Nhạc phụ đại nhân, hiện giờ đại hoa viên vẫn còn rất lộn xộn, đám thợ thủ công vẫn chưa sửa sang lại đàng hoàng, con nghĩ chỉ sợ tối nay không thích hợp để vương gia thưởng thức…”
“Vẫn chưa sửa xong? Việc sửa sang đại hoa viên không phải do con toàn quyền phụ trách sao? Lần trước ta hỏi con, không phải con nói đã tu sửa gần xong, chỉ cần trồng lại hoa cỏ nữa thôi sao.” Đại tướng quân mất hứng rõ ràng.
“Vâng, là do con thấy trách. Nhưng mà nhạc phụ đại nhân, ngoài cây cối hoa cỏ, trong vườn còn có hòn non bộ, cát đá các loại vẫn chưa đắp xong, bùn bẩn trong hồ nước cũng chưa lọc, theo như con thấy thật sự không thích hợp để vương gia bước vào làm bẩn chân người.” Trịnh Tường Tắc khom lưng đến mức không thể khom hơn được.
“Đã vậy… vương gia, ngài thấy đấy, hay là để hôm khác…” Âu Dương lão tướng quân do dự nhìn về phía Lịch vương, thầm nghĩ con rể đã nói đến mức này, Lịch vương hẳn sẽ không còn thấy hứng thú.
“Đành vậy. Chỉ là đi ngắm vài bông hoa quỳnh mà thôi, không cần làm to chuyện, xem xong chúng ta đi ngay.” Trong nụ cười của Du dường như thấp thoáng ẩn giấu điều gì.
Ngươi càng không cho ta vào, ta lại càng muốn vào. Bây giờ nghĩ lại, Cuồng nhân không phá nổ chỗ nào, cố tình muốn làm nổ hoa viên của ngươi đã là chuyện vô cùng kỳ lạ! Hơn như nữa thái độ của Trịnh Tường Tắc ngươi, nếu hoa viên này không có vấn đề mới là lạ ấy!
“Vương gia, như vầy đi, hôm sau hạ quan cho người đưa mấy gốc quỳnh còn lại kia đến vương phủ, người làm vườn chăm sóc hoa quỳnh thường ngày cũng đưa theo luôn, ngài thấy thế nào?” Trịnh Tường Tắc vẫn cố giãy giụa. Cho dù làm thế sẽ khiến Lịch vương đa nghi kia hoài nghi nhưng cũng chỉ đành vậy.
Gã không muốn thất bại trong gang tấc. Trời biết trong lúc đèn tắt lửa tối thế này Lịch vương đa mưu túc trí kia sẽ nhìn ra dấu vết gì trong hoa viên. Phương pháp phòng thủ tốt nhất lúc này là không để cho y bước vào, chờ gã chuyển hết mấy thứ bên trong đi, đến lúc đó cho dù y phái người đến soát phủ điều tra, gã cũng sẽ không lo bại lộ điều gì.
“Trịnh đại nhân không muốn cho bản vương vào hoa viên du ngoạn một lần như thế, phải chăng trong hoa viên kia dấu cái gì không thể cho người khác thấy? Tỷ như…” Hoàng Phủ Du chậm rãi đứng lên.
“Vương gia mời! Ngươi đâu, thắp đèn hoa viên!” Âu Dương lão tướng quân bị một câu của Hoàng Phủ Du dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đẩy con rể qua một bên, sai người thắp đèn, chủ động dẫn đường đến đại hoa viên.
Tuy lão lớn tuổi nhưng chưa đến nỗi muốn tự hủy tương lai, nói chi đến bị soát nhà tịch biên diệt tộc!
Thiết Ngưu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ sao A Du lại cười âm trầm như vậy, trên đường đến hoa viên cứ nhìn theo y mãi.
“Sao?” Du quay đầu nhìn hắn.
“A Du, ngươi cười thật sự âm hiểm!” Thiết Ngưu lắc đầu thở dài. Vợ nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ôm một bụng âm mưu.
Không khách khí đưa ngón tay búng trán con trâu ngốc, Du gằn giọng nói: “Người khác đều có thể nói, riêng ngươi không được!”
“Sao không!” Thiết Ngưu bất chấp có người ngoài ở đây, che trán lớn tiếng kháng nghị.
“Sao không? Khi nào về ta cho ngươi biết!” Thiên hạ Lịch vương ngang ngược nói.
Trịnh Tường Tắc chậm rãi đi theo phía sau vừa suy đoán quan hệ của hai vị đi trước, vừa âm thầm tính toán xem phải xử lý tình hình đột phát này làm sao, cũng như dọn dẹp tàn cục thế nào.
Ngay lúc lão tướng quân nhiệt tình giới thiệu loài hoa hiếm có trong thiên hạ với Thiết Ngưu, Lịch vương tách khỏi hai người, một mình dạo bước trong hoa viên tối mờ.
Trịnh Tường Tắc đứng cạnh lão tướng quân, thời thời khắc khắc chú ý hành động của Lịch vương.
Thấy y dừng bước bên cạnh tòa núi giả nào đó, tim Trịnh đập thình thịch; thấy y rời núi giả đến bên hồ nước chú tâm quan sát, trong lòng Trịnh lại âm thầm cười lạnh; thấy y đột nhiên giẫm lên hòn đá cuội trên đường, trái tim Trịnh lại đập vang.
Rừng trúc, núi mai, thủy tạ, đình đài bị hủy phân nửa, Du dạo quanh một vòng xong, không nói không rằng trở về bên cạnh Thiết Ngưu. (thủy tạ: đình hóng gió xây trên mặt nước)
Biết Lịch vương đang quan sát hoa viên của lão, lại không dám dò hỏi y thấy được cái gì, khi Âu Dương lão tướng quân nghe đến Lịch vương mở lời cáo từ muốn rời đi, quả thực cảm động đến rơi nước mắt, tự mình tiễn hai người về phủ Lịch vương cách đó hai dãy phố.
Lúc đi qua bên người Trịnh Tường Tắc, Lịch vương cố ý mỉm cười mang hàm ý với gã.
.
Vừa về đến vương phủ, Du lập tức gọi Phi Long song vệ đến, lệnh bọn họ không ngừng chú ý động thái của phủ tướng quân.
Cho dù là nhập vào xuất ra một con gia súc cũng phải xẻ ra xem kỹ, gỗ đá vật liệu càng không phải nói, tất cả đều chặn xem.
“Lâu chủ, có phải ngài nhìn thấu điều gì không?” Phi Long song vệ thấy Thiết Ngưu ở bên, không hề kinh ngạc khó hiểu, song song khom người thi lễ với Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu vội vàng đáp lễ, không thấy nha hoàn bưng trà lên, nhanh chân bịch bịch bịch đi đến trước bàn, rót cho song vệ mỗi người một chén trà. Thấy lâu chủ dùng mắt ra hiệu, song vệ vốn mang quan niệm trên dưới cực kỳ nghiêm cẩn mới dám nâng chén trà lên, một hơi uống cạn.
Thiết Ngưu thấy bọn họ uống xong, còn định rót thêm chén nữa, bị A Du gọi về.
“Thiết Ngưu, ngươi lại đây.”
Thiết Ngưu không hiểu đầu đuôi, quay đầu xem A Du, nghĩ rằng y tìm hắn có chuyện gì, buông ấm trà trong tay, trở về bên người A Du.
Vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Thiết Ngưu ngồi xuống, chờ Thiết Ngưu ngồi xuống xong, không giải thích gì cho hắn, Du một lần nữa đối mặt với song vệ tâm phúc.
“Không có. Ta không nhìn ra điều gì.”
Ánh mắt song vệ lọ vẻ kinh ngạc.
“Trịnh Tường Tắc kia chắc chắn là người hiểu Ngũ hành bát quái, mặc dù ta có thể nhận ra hoa viên kia có bài trí Âm dương ngũ hành, nhưng không cách nào nhìn ra điều kỳ lạ gì trong đếm tối.
Thế nhưng, qua một đêm này, Trịnh Tường Tắc lo lắng sợ hãi ta phát hiện ra, chắc chắn sẽ có hành động. Cho nên các ngươi lập tức sắp xếp người luôn luôn giám thị phủ Âu Dương, bất luận là biến hóa nhỏ đến đâu đi chăng nữa cũng phải kịp thời báo cáo lại cho ta.”
“Rõ.”
Khép hờ đôi mắt, Du khẽ nhếch khóe môi.
“Giả như trong đại hoa viên phủ tướng quân có giấu thứ chúng ta muốn đó, mà Trịnh lại lo lắng bị chúng ta phát hiện, như vậy phương pháp tốt nhất cũng ít bị người chú ý nhất, chính là lợi dụng lý do hoa viên bị hủy, lợi dụng đất cát gỗ đá hoa chậu các thứ để di chuyển hành tung.
“Việc này không nên chậm trễ, sợ là tối nay Trịnh Tường Tắc kia sẽ hành động. Hai người các ngươi lập tức đi sắp xếp!”
“Rõ!”
Ở bên cạnh nhìn đôi môi hồng nhuận của A Du, nhớ tới cảm giác mềm mại kia, Thiết Ngưu liếm liếm môi, than nhẹ trong lòng: A Du nhà yêm quả thật đẹp chết đi được!
Sau khi nhận được một vài chỉ thị chi tiết tỉ mỉ, Phi Long song vệ tựa như lúc đến, lặng yên rời khỏi phòng ngủ của Lịch vương.
Ngay lúc song vệ rời đi, Thiết Ngưu thấy Hữu vệ quay đầu về phía hắn, nở một nụ cười pha lẫn hàm ý.
Không biết người ta cười gì, nhưng hiểu được vẻ tươi cười kia không có ý xấu, Thiết Ngưu cũng đáp lại một nụ cười ngây ngô.
“Cười cái gì đó? Cười ngu ngốc như thế.” Du kéo mặt Thiết Ngưu lại, khịt mũi hỏi.
“Không có gì. Này, ngươi làm gì vậy!”
“Từ nãy ngươi cứ chăm chăm nhìn ta, nói ta nghe lúc nhìn ta ngươi đang nghĩ gì? Hửm? Đại bổn ngưu dâm đãng nhà ngươi, cái cứng cứng này là cái gì hả?” =))
“A Du, buông tay! Yêm…”
“Vương gia, Vương Thục Trinh khấu kiến.”
Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của nữ tử, cắt ngang lời Thiết Ngưu muốn nói.
Mấy lời kia, hắn thật sự ngượng ngùng không dám tiếp tục nói trước mặt đại cô nương nhà người ta.
“Việc gì?” Nghe thấy Tiểu Vi dùng tên trong phủ, Du biết đó cũng không phải truyện quan trọng, đứng lên, kéo Thiết Ngưu đi đến trước giường, dùng sức đẩy một cái, đẩy mạnh Thiết Ngưu đang không thực tình nguyện vào trong sa trướng. (sa trướng: lớp màn mỏng rủ quanh giường)
Sau đó, y tự mình cởi giày lên giường, cũng thuận tay buông xuống tầng tầng sa trướng.
“Bẩm báo vương gia, gồm có hai việc.”
“Nói.”
Lịch vương ở trên giường cùng lão bà đọ sức. Một kẻ muốn cởi, một kẻ không cho cởi, lăn qua lăn lại, quấn tới quấn lui, làm cái người đường đường là vương gia vui vẻ đến mức mặt mày hớn hở.
“Ngay ở ngoài cửa…” Thái Tiểu Vi không thể tin được vành tai của mình.
“Ngươi mang ai đến?”
Nghe thấy Thiết Ngưu nhỏ giọng cùng y chơi xấu, nói hắn muốn tắm rửa, làm Du thiếu chút nữa nhịn không được phì cười.
“Tên quỷ bẩn nhà ngươi cũng biết phải tắm rửa?” Cắn vành tai vợ, Du nhẹ giọng cười nhạo.
“Là hai vị mỹ nhân Thành vương đưa tới đêm nay. Thành vương nói, vương gia vì hoàng triều lo lắng rất nhiều, thân là huynh trưởng cũng nên quan tâm. Chỉ vài mỹ nhân, làm ấm chăn đông.” Thái Tiểu Vi nghe được thanh âm mơ hồ truyền đến qua cánh cửa, nhưng nàng vẫn thật sự không muốn tin Hoàng Phủ Du sẽ bị hán tử ngốc kia hấp dẫn.
“Việc còn lại là gì?”
Chỉnh đốn lại cảm xúc một chút, Tiểu Vi trả lời: “Thành vương bảo nô tỳ chuyển lời tới vương gia, rằng Hoàng tượng, hoàng hậu và cả quý phi nương nương muốn nhìn xem… vương phi, sau buổi lâm triều ngày mai, đến điện Thiên Hòa tấn kiến.”
Y liếc mắt xem thường, tiện tay véo con trâu ngốc một cái, biết đây nhất định là mấy chuyện xấu Hoàng Phủ Trí âm thầm bày ra.
Thiết Ngưu vị véo đau, nổi giận, nhấc chân đạp một phát.
Cả hai lại bắt đầu “đánh”.
Sau một lúc lâu, Du ngẩng đầu khỏi lồng ngực Thiết Ngưu, chợt quay mặt ra phía cửa lười biếng truyền thanh[]: “Tiểu Vi, đối với ta, ngươi là một thuộc hạ rất đắc lực…” ngừng một chút lại tiếp, “nhưng nếu có một ngày ngươi muốn rời đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Thái Tiểu Vi ngẩng đầu, hơi mấp máy môi.
“Nhưng nếu một ngày nào đó, một tên ngốc nào đó muốn rời khỏi ta, ta sẽ băm sống hắn.”
Y lại chuyển đề, “Tiểu Vi, đưa các nàng lui xuống đi. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi cho tốt một chút, suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ta chờ câu trả lời của ngươi.”
“Vâng, Tiểu Vi hiểu được…”
~~
[] truyền thanh: tớ nghĩ ở đây ý tác giả là nói chỉ cho một người nhất định nghe, vì hẳn A Du sẽ không tùy làm lộ thân phận Thái Tiểu Vi của Vương Trinh Thục.
Câu mà “một tên ngốc nào đó..” có lẽ là nói với Thiết Ngưu, mọi người đều nghe được. Câu sau đó lại nói với Tiểu Vi. (Chắc thế :P)