Nói đến chuyện Thiết Ngưu cùng Hoàng Phủ Du chuẩn bị rời kinh, trước khi đi một ngày có đến thăm đệ muội đã nửa tháng không gặp, thấy cuộc sống của hai đứa an ổn tốt đẹp lại có người chăm sóc, Thiết Ngưu lúc ấy mới yên tâm lên đường.
Tiểu Du Đầu nghe đại ca muốn cùng đại tẩu rời kinh, chu du thiên hạ, vẻ mặt ngoài sự hâm mộ còn hàm chứa một chút bất an. Ôm cánh tay của tỷ tỷ, nó giật giật cái đuôi sam nho nhỏ chổng lên trời, lầu bầu nói: “Mong đại tẩu không xảy ra việc gì thì tốt.”
Tỷ tỷ nó, Nhiễm Hoa trợn trắng mắt, “Đệ lo lắng cho cái người đó lắm gì! Đã lừa gạt đại ca, cũng không để chúng ta được ở cùng một chỗ với đại ca, không biết trong thâm tâm che giấu cái gì! Đến bây giờ chúng ta còn chưa thấy nữ nhân kia là cái dạng gì.”
“Nhìn đại ca vui vẻ như vậy, đại tẩu chắc sẽ không đến nỗi đáng ghét đâu. Tỷ, đệ vô cùng lo lắng…, cái bệnh kia của ca…”
Vừa nghe Tiểu Du đầu nói như vậy, Nhiễm Hoa nóng nảy: “Đệ nói bừa cái gì đấy! Đại ca có cái bệnh gì chứ! Chỉ là đôi khi ca rời khỏi nhà vài ngày mà thôi. Sau khi trở về không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao.”
“Ai!” Tiểu Du Đầu học người lớn làm ra vẻ thở dài, “Tỷ, tỷ không có biết… Quên đi, việc này không nói rõ với tỷ được! Tỷ không thấy bộ dạng lúc đại ca phát bệnh, mỗi khi ca phát bệnh lại bắt đệ học mấy thứ gì gì đó mệt muốn chết! Còn nói đệ một ngày cũng không được gián đoạn, nếu không thì đánh đệ đó! Nếu như không phải tỷ là nữ nhi… hừ hừ.”
“Lầm bà lầm bầm, đệ nói đã đủ chưa! Ca đã đánh đệ lúc nào chứ? Đúng là nói bừa!” Nhiễm Hoa nâng eo thon, đưa tay định nhéo tai của Tiểu Du Đầu. Nó cười hì hì dễ dàng né tránh.
.
Bỏ qua không đề cập tới hai tỷ đệ đang cười vui vẻ, quay lại nói một chút tới hai phu phu nhà Thiết Ngưu đã ra khỏi đại môn vương phủ.
Này đây, mới ra khỏi cửa đã gặp chuyện.
“Ngươi cưỡi ngựa được không?”
“Hắc hắc.”
“Không được cũng phải học được! Ngươi mau lên cho ta!”
“Yêm biết cưỡi bò. Bình thường yêm vẫn cưỡi con bò già trong nhà chạy lông nhông.” Thiết Ngưu cố gắng để Du an tâm. Tới trước tuấn mã lông mao bảy màu, tứ chi thon dài mạnh mẽ, hắn cũng không cần đến bàn đạp, hai tay nắm lấy yên ngựa, nghiêng người trực tiếp ngồi lên lưng ngựa, cầm lấy dây cương.
“Ngươi xem, yêm cũng… Oa a! A Du…! Oa oa, đừng thế! Đừng thế! Mau dừng lại đi! A Du, cứu mạng a…!”
Hoàng Phủ Du đầu tiên là trố mắt, sau thì kinh ngạc, cuối liền ngửa mặt lên trời cười khằng khặc. Vừa ha hả cười vừa giật cương ngựa đuổi theo phía sau.
“Cái đồ ngốc nhà ngươi, đừng liều chết cầm dây cương không buông như thế!”
Thình thịch! Cát bụi bay mù trời.
“… Ngu ngốc! Ai bảo ngươi thả lỏng tay ra?!” Hoàng Phủ Du bắt đầu hối hận khi đã mang theo cái của nợ này ra ngoài.
Kéo người trên mặt đất đứng dậy, sau khi xác định đối phương da thô thịt dày bị quẳng ngã cũng không có sao, Du liền chuyển sang kỵ mã cùng Thiết Ngưu, ngồi ở phía sau cầm tay dạy hắn non nửa canh giờ. Kinh ngạc thấy Thiết Ngưu rất nhanh nắm được bí quyết, rất nhanh hiểu rõ khống chế ngựa như thế nào, nghĩ thầm Thiết Ngưu cũng không đến mức ngu bất trị, nói không chừng cưỡi bò với cưỡi ngựa cũng không khác nhau là mấy.
Một khi đã học được cách điều khiển ngựa, Thiết Ngưu cũng được thảnh thơi ngắm nghía phong cảnh xung quanh. Nhìn thấy cái điều gì cũng cực kỳ hiếm có lạ lùng. Hỏi đông hỏi tây, hỏi đến mức Hoàng Phủ Du không chịu nổi phát phiền.
Bởi vì trọng trách phụ thân giao phó, Hoàng Phủ Du đi đường hầu như không có trì hoãn, đi một mạch lộ trình cả năm ngày. Trên đường đi cũng nhiều lúc nghỉ đêm lại nơi hoang dã, nhưng thường đến mỗi chỗ, chỉ cần Hoảng Phủ Du muốn nghỉ ngơi, nơi đó chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, từ lều trại đến thức ăn đã nấu đều cũng thế không hề thiếu sót.
Ban đầu Thiết Ngưu còn thấy rằng kỳ quái, hỏi Du tại sao. Hoàng Phủ Du chỉ trả lời đại khái, nói rằng trước đó y đã an bài tốt đẹp. Thiết Ngưu không hiểu được lề lối giang hồ, tin là thật liền không hề hỏi nhiều.
Trên đường cấp tốc đi, Hoàng Phủ Du lúc mới đầu còn lo lắng Thiết Ngưu sẽ không chịu nổi, sau thấy hắn dường như không có việc gì, cũng thôi lo lắng, tranh thủ lên đường. Lại còn âm thầm mắng hắn quả nhiên là đại hoàng ngưu da thô thịt dày giỏi chịu khổ.
Trên đường, Hoàng Phủ Du càng đặc biệt lưu tâm hướng đi và bàn tán của dân chúng lưu lạc do nạn hạn hán ở vùng trung và hạ lưu Trường Giang.
Thiết Ngưu mắt thấy bách tính phải rày đây mai đó, trong lòng dậy lên bao nỗi thương cảm, muốn đi đến giúp đỡ, bị Hoàng Phủ Du sống chết cột hắn vào lưng ngựa mới không làm chậm trễ hành trình.
.
Giữa tháng mười, hai người tới giới địa Nhạc Dương.
“A Du, chúng ta hiện tại đang ở chỗ nào?” Thiết Ngưu nhìn phía trên cửa thành khắc hai chữ “Nhạc Dương” mà hỏi.
“Nhạc Dương.” Du gỡ túi nước trên yên ngựa xuống, ngửa đầu hớp mấy ngụm.
“Ờ, A Du, trên tường thành treo cái gì vậy?”
Đầu cũng không ngẩng lên, Hoàng Phủ Du cất túi nước, “Người chết.”
“Người chết? Không phải chứ, cái kia là bao bố màu trắng mà.”
“Đó là điểm đặc biệt ở Nhạc Dương. Tội nhân sau khi xử tử liền bị đóng vào bao bố treo trên đầu tường ba ngày.”
“Vì sao phải đóng vào bao bố?” Thiết Ngưu không ngại học hỏi.
“Bởi vì Nhạc Dương là danh thành, nơi văn nhân hội tụ.”
“Ờ, A Du, văn nhân hội tụ là cái gì? Việc này cùng việc người chết phải đóng vào bao bố có quan hệ gì? Vì sao Nhạc Dương là danh thanh? Úc sơn thôn của nhà yêm cũng là danh thôn sao?”
Hoàng Phủ Du chẳng muốn để ý đến hắn.
Thiết Ngưu không biết nhìn sắc mặt người khác, hỏi lại lần nữa, thấy Hoàng Phủ Du vẫn lờ tịt hắn, giật cương ngựa sánh bước đi cùng y.
“A Du?” Chìa ngón tay thô to chọt chọt thắt lưng người bên kia.
Hoàng Phủ Du cố tránh mà tránh không được, không khỏi bực bội chính mình đã quá mất cảnh giác đối với con trâu ngốc này. Thấy hắn lại còn đưa tay chọt tiếp, bực đến mức ngồi trên lưng ngựa đạp cho một cước.
“Ha ha, ngươi sợ nhột… Oa a! Đau quá đau quá đau quá!”
“Đáng kiếp, ngươi đau đến chết luôn đi!”
“A Du, nói cho yêm đi, vì sao Nhạc Dương…”
“Bổn vương đã bảo không nói là không nói!”
“A Du…! Buổi tối yêm đấm lưng cho ngươi.”
“Không cần!”
“Yêm rửa chân cho ngươi.”
“Có gì lạ!”
“Vậy… yêm đút cơm cho ngươi!”
“Đi chết đi! Có ngươi mới muốn được đút cơm!”
Hai đại nam nhân cao lớn khác hẳn thường nhân cứ như vậy, chả coi ai ra gì mà cãi nhau ầm ĩ giữa đường vào thành Nhạc Dương.
.
Vừa vào thành Nhạc Dương, hoàn toàn trái ngược với thảm cảnh nạn dân lưu lạc ngoài thành, bên trong thành vẫn như cũ, văn nhân thi sĩ bốn bể, cũng có không ít giang hồ nhân sĩ vác đao đeo kiếm. Thiết Ngưu nhìn thấy thật ngạc nhiên.
Đi cả một chặng đường cũng đã đến trưa, Hoàng Phủ Du tùy tiện tìm một tửu lâu thoạt nhìn nhà cửa cũng sạch sẽ, đang chuẩn bị nhấc chân đi vào.
“A Du.” Thiết Ngưu kéo ống tao áo giữ hắn lại.
“Lại còn sao nữa?” Hoàng Phủ Du không đủ kiên nhẫn.
“Chỗ này nhìn qua thấy rất mắc đó…”
Không chờ Thiết Ngưu nói xong, Hoàng Phủ Du đã kéo tuột cả người hắn vào bên trong.
“Tiểu nhị, cho một gian nhã phòng!”
“Ai, đại gia, mời tới đây!”
Mời hai người vào một căn phòng trang nhã, tiểu nhị dâng trà, lập tức liến liến thoắng thoắng giới thiệu ngay những đặc sản hồ Động Đình, món ăn nổi danh ở Nhạc Dương. Trước mặt Hoàng Phủ Du y phục hoa lệ quý phái, tiểu nhị nóng lòng điểm qua toàn bộ rượu và món ăn ngon ở tửu lâu một lần mới thấy thỏa mãn.
Du gật đầu, để tiểu nhị tự quyết đưa lên bốn món khai vị, sáu món ăn chính cộng thêm một bát canh và hai đĩa hoa quả tráng miệng, cũng sai tiểu nhị chẳng cần phân biệt trước sau dọn toàn bộ ra bàn hết.
Tiểu nhị lanh lẹ, nhìn tráng hán thân thể cường kiện đang ngồi ngẩn người bên kia, đoán chừng là một người ăn nhiều, liền cúi đầu khom lưng đi xuống gọi món.
.
Bởi vì đã qua giờ ngọ (11h-13h), trong tửu lâu chỉ còn lại có mấy khách nhân tụm năm tụm ba. Không phải chờ đợi, rượu và đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn.
Hoàng Phủ Du cầm đũa lên, thấy Thiết Ngưu mặt mũi xanh xanh đờ đẫn, đảo đầu đũa chọt chọt vào tay hắn, “Nhìn cái gì mà đờ ra vậy, chưa đủ lại gọi thêm. Mau ăn! Ăn xong chúng ta đi dạo quanh hồ Động Đình.”
“A Du, ngươi đúng là phá gia chi tử! Lúc nào mà ngươi làm thế này chứ. Bữa cơm trưa thì mấy cái bánh màn thầu với một đĩa dưa cải là được rồi, ngươi xem mọi người còn không có cơm ăn, ngươi làm gì mà gọi nhiều như vây? Đây tính ra tốn không ít tiền[1] đó…” Thiết Ngưu thấy đầy đủ mọi màu sắc hương vị, nhăn mặt đau lòng tiếc rẻ. Trong lễ mừng năm mới nhà bọn hắn cũng không có được một món ngon như vậy.
Phá gia chi tử? Hoàng Phủ Du trên trán nổi gân xanh. Đánh giá như thế nào y đều đã từng nghe qua, thật sự là chưa bao giờ nghe người ta chửi hắn là phá gia chi tử.
“Thiết Ngưu! Thứ nhất, ngươi nhớ cho kỹ ta rốt cuộc là ai. Thứ hai, chính là ta trả tiền chứ không có phải ngươi, ngươi đau lòng cái X[2]! Thứ ba, ta xuất môn chưa bao giờ mang theo đồng tiền!”
“Ngươi không mang theo tiền?!” Thiết Ngưu cực kỳ hoảng sợ. “Vậy giờ làm thế nào mới được? Mau! Mau ngừng ăn! Xem có thể trả lại hay không!” Nói xong liền vươn người đoạt lấy đôi đũa.
“Rầm!” Đập tay xuống bàn, Hoàng Phủ Du rốt cục phát hỏa! “Bổn vương không mang theo tiền, mang bạc không được! Con trâu đần nhà ngươi ngồi xuống cho ta. Ta gọi nhiều như vậy còn không phải để ngươi có thể ăn! Cái đồ nhà nghèo! Mạt rệp! Thật tức chết bổn vương mất!” Y tức giận đến khẩu bất trạch ngôn (nói không chọn lời) quên cả che giấu thân phận. May mắn là hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, trong căn phòng ngoại trừ bọn họ thì gần đấy không có người khác.
Mấy ngày nay Thiết Ngưu đại khái bị Hoàng Phủ Du chửi quen rồi, cũng không tức giận mà gãi gãi đầu, “hắc hắc”, cười ngây ngô rồi ngồi xuống. Khi hắn nghe được A Du vì mình mà mới gọi nhiều đồ ăn như vậy, lập tức thẹn thùng. Ngượng nghịu bẻ bẻ ngón tay, dọn bàn bê ghế, dịch dần đến trước mặt Hoàng Phủ Du, chụp lấy bàn tay y đang đặt ở trên bàn cầm lên đặt ở trong lòng bàn tay mình, cẩn thận xoa nhẹ.
“Xem này, dụng sức mạnh như vậy làm cái gì. Đỏ hết lên rồi. A Du, yêm biết ngươi đối yêm tốt. Yêm chỉ là cảm thấy được ngươi kiếm sống không dễ dàng, yêm muốn kiếm tiền nuôi cả nhà ngươi cũng không cho. Chẳng qua là yêm đau lòng vì ngươi thôi, đừng tức giận, ngoan nha!” Thiết Ngưu giống như lúc xót thương tiểu đệ tiểu muội, vừa thương vừa dỗ. Bởi vì hắn không có suy tư sâu xa, quan tâm đến mọi người cũng nói ra thật tự nhiên.
“Ngươi, cái này…” Miệng mở ra rồi lại khép vào, Hoàng Phủ Du vẫn không mắng được ra một lời ác ý. Hắn đối con trâu ngốc này đã ngày càng không có cách. Đánh hắn, sợ chính mình thu tay không kịp sẽ không cẩn thận lấy luôn mạng của hắn, đến lúc đó lại cho tên Hoàng Phủ Trí lý do “nhường ngai cho người hiền”. Chửi hắn, đối phương cũng không phản ứng lại, chửi văn nhã thì nghe không hiểu, chửi thô tục thì mất thân phận của mình. Đánh cũng không nỡ mà mắng cũng không thành, liền làm cho con trâu ngốc này bây giờ đối với y bộ dáng chẳng sợ hãi chỉ làm bừa làm càn. Ngoại trừ con trâu ngốc này, trong thiên hạ có ai dám đối với y như vậy? Đến ngay cả đương kim thiên hạ đệ nhất nhân là phụ hoàng còn đối với y có ba phần kiêng nể!
“Đừng xoa nữa, ăn!” Du tức giận rút tay về, hung ác giận dữ ra lệnh.
Động đũa được một hồi, thấy hắn ăn cá tôm ba ba giống như là đánh trận, lại đành phải cam chịu số phận giúp hắn bóc vỏ nhặt xương, dạy hắn ăn thứ thế nào. Hỏi hắn chưa từng ăn cá tôm bao giờ sao, Thiết Ngưu trả lời y, trong sông trên núi sau nhà hắn cá thì có đầy nhưng tôm thì không.
“Cá ở núi phía sau nhà ngươi thật sự không làm ngươi thất vọng” Du châm chọc hắn.
Thiết Ngưu nghe không hiểu được người khác đang mắng hắn đần, còn ngốc ngếch gật gật đầu, trong lòng xúc động mà nói: “Đúng thế, xuất môn rồi mới cảm thấy được vẫn là người cùng mọi thứ trong thôn mới tốt. Ở nhà ngươi, trừ ngươi ra, bọn họ đều chê cười yêm.”
“Ngươi còn có thể biết được người khác đang chê cười mình sao?” Du ngạc nhiên.
“Yêm thật sự cũng không phải thằng ngốc.” Gắp lên con tôm vợ vừa bóc giúp hắn cho thẳng vào miệng.
“Thiết Ngưu, ngươi có biết mấy người say rượu thường thích nói là mình không hề say.” Hoàng Phủ Du cười, gắp một miếng cá chép hấp vào trong bát cho hắn, dĩ nhiên là đã nhặt xương.
“Hả?” Thiết Ngưu nghe không có hiểu.
~o.o~
[1] Tiền mà bạn Ngưu và bạn Du được đề cập ở đây là tiền đồng.
2] X (hoàn toàn là nguyên văn): giản lược từ ngữ khiếm nhã để đảm bảo ngôn ngữ của anh Du phù hợp với thân phận.
Ngoài phòng mưa bắt đầu rơi, từ nhỏ dần chuyển lớn.
Giọt mưa rơi xuống mái hiên, phiến đá trên mặt đất, thanh âm “sàn sạt” như thúc giục lòng người thêm lạnh lẽo.
Thiết Ngưu không ngủ, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi lạnh buốt bên ngoài. Người bên cạnh dường như đã ngủ say, hô hấp vững vàng, đều đặn.
Hắn nhớ rõ vào cái đêm phụ mẫu ra đi, thời tiết cũng như thế này, đêm đó trời cũng mưa rất to. Lạnh quá, hắn mở mắt. Lẫn trong tiếng mưa rơi sàn sạt tựa như có tiếng ai đang khóc. Nhẹ nhàng điểm mũi chân trần, cẩn thận mở cửa phòng, Thiết Ngưu từng bước từng bước hướng đến nơi tiếng khóc phát ra.
Là đa (cha), đa đang khóc. Vị phụ thân đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời, chân đạp đất) trong suy nghĩ của hắn đang che mặt đè thấp thanh âm, khóc rất bi thương.
Đa…? Hắn nhỏ giọng gọi.
Phụ thân ngẩng đầu, trên gương mặt trung hậu hiền lành kia đã khắc sâu bao nét tiều tụy. Nhưng hắn còn nhỏ, không hiểu được gương mặt đau thương ấy của phụ thân biểu hiện điều gì.
Đa…Nương đâu? Trong phòng không có bóng dáng xinh đẹp của mẫu thân.
Phụ thân nhìn hắn, nhìn thật lâu.
Ngưu Ngưu, đáp ứng đa, sau này phải chăm sóc thật tốt cho đệ muội, biết không?
Dạ.
Phụ thân đứng lên, đi tới xoa xoa đầu hắn. Hắn thấy tay phải phụ thân cầm một cây trâm, hình như là cây trâm ngọc mà mẫu thân thích nhất.
Đa, đa đi đâu thế?
Phụ thân dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn. Nếu lúc ấy hắn hiểu chuyện như bây giờ, hắn nhất định có thể nhìn ra phụ thân đã chẳng còn hồn phách.
Đa, đa chờ yêm…! Hắn đuổi theo bóng dáng cao lớn ấy, mặc cho cái lạnh thấu xương của màn mưa dày đặc nhanh chóng thấm vào người.
Phụ thân trèo lên đỉnh núi cao nhất sau nhà, hắn cũng theo sau, một hồi ngã ngã bò bò cũng lên được đỉnh núi nhỏ.
Đa… Thiết Ngưu vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo phụ thân.
Ngưu Ngưu, đa phải đi cùng với nương con, đa xin lỗi…
Đa, đa với nương đi đâu? Nương đâu rồi?
Phụ thân chỉ im lặng, bình thường người cũng chẳng nói nhiều, những lúc ở nhà cũng luôn thấy người mỉm cười nhìn mẫu thân, dù có buồn người cũng chẳng lên tiếng, mải miết làm lụng, rất ít khi nói ra ý kiến của mình.
Thiết Ngưu trơ mắt nhìn phụ thân dùng tay đào đất đá trên đỉnh núi, đất đá từng chút một bị đào lên, dần tạo thành một cái hố.
Đa… Đa đang làm gì vậy?
Cái hố càng đào càng lớn, mưa rơi cũng càng lúc càng dày.
Đa… Thiết Ngưu khóc, hắn không biết tại sao mình khóc, chỉ cảm thấy sợ hãi không sao hiểu nổi.
Đừng khóc, Ngưu Ngưu ngoan, đa ở nơi này làm một cái phòng, một cái phòng cho nương con và đa, cái phòng này xây tốt lắm, nương con sẽ không bao giờ lại rời khỏi đa nữa. Phụ thân quay đầu lại cười với hắn, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, nói rồi lại quay đi, tiếp tục làm cái phòng của người.
Cái phòng đọng rất nhiều nước mưa, đa nhẹ giọng gọi tên nương, một tiếng lại một tiếng.
Phụ thân nằm vào nơi ấy, tay nắm chặt cây trâm ngọc.
Đa…? Đa, đứng lên đi, yêm…yêm sợ lắm, chúng ta về nhà được không? Ô ô ô…
Phụ thân nhìn hắn một lần cuối cùng…
Buổi sáng hôm sau, Lí bá tìm thấy hắn, cũng tìm được đa hai mắt mở trừng, cây trâm ngọc xuyên vào tim, nằm thật sâu trong hốc nước mưa.
Thiết Ngưu vĩnh viễn cũng không quên được khuôn mặt hiền hòa ngay thẳng của phụ thân trong buổi sớm mai mưa lạnh sao mà bi thương, sao mà…tịch mịch. Trong hai mắt trợn trắng kia, toàn bộ là thâm tình sâu đậm mãi không tan biến. Thời khắc vươn tay nhẹ khép đôi mắt phụ thân, Thiết Ngưu lại thấy được trong đôi mắt tro tàn kia một tia khát vọng và khẩn cầu sâu sắc.
Trộm lau lau khóe mắt, hắn trở mình, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của người nọ lúc ngủ.
Người này chính là thê tử của hắn. Cũng có dung nhan xinh đẹp giống như nương, chỉ khác ở chỗ nương là nữ nhân, y là nam nhân.
Là nam nhân cũng chẳng liên quan, không phải sao. Không ai nói cho hắn biết thú lão bà thì nhất định phải là nữ nhân, cũng chẳng ai nói cho hắn biết là nam nhân không thể làm phu phụ.
Hắn thích người này. Lúc cứu ý từ dưới sông lên, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy y hắn đã thích y rồi. Nhất là trải qua khoảng thời gian này, sau đó hiểu được thân thế y.
Thiết Ngưu cho tới hôm nay vẫn không biết nương ngày đó đã đi đâu, cũng không muốn biết. Trong lòng hắn, mẫu thân xinh đẹp ôn nhu nhưng luôn trông ngóng về vòm trời bao la ấy đã ra đi cùng phụ thân rồi, hắn cũng nói cho đệ muội còn nhỏ nghe như thế.
Hiện tại hắn chỉ hiểu rõ một việc, đó chính là hắn phải giữ chặt lấy y, có chết cũng không để y rời khỏi hắn. Nếu y dám tặng hắn trâm ngọc, hắn liền một cước giẫm nát nó. Y dám không cần hắn, hắn liền đào một cái hố, đem hai người chôn chung với nhau.
Quyết định như vậy rồi, Thiết Ngưu cũng chẳng để tâm đến tiếng mưa rơi ngoài kia nữa. Nhẹ nhàng vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy hình dáng xinh đẹp kia vào lòng, dùng áo ngủ bằng gấm bao bọc cả hai người. Lặng lẽ ngửi mùi hương dịu nhẹ từ người kia mà dần dần chìm vào mộng đẹp.
Hoàng Phủ Du vẫn chưa ngủ, chỉ nhẹ nhàng hô hấp. Nội công y tu luyện luôn chú ý vận hành hơi thở, bất luận đứng lên ngồi xuống bước đi, chỉ cần vẫn còn hơi thể thì còn có thể tục mệnh cường thân(kéo dài tuổi thọ, rèn luyện thân thể).
Khi Thiết Ngưu ôm y vào lòng, y không hề cự tuyệt.
Thiết Ngưu, một hán tử nông dân bình thường nơi sơn dã, nếu không gặp y, có thể hắn sẽ thú một nữ tử nông gia, sinh hai oa nhi khỏe mạnh, cứ sống cả đời như thế ở Úc sơn thôn kia. Vậy mà hiện giờ, hắn lại trở thành đệ nhất chính thê do chính thiên tử tứ hôn, được cưới hỏi đàng hoàng của y – Lịch vương vương phi.
Một người nam nhân, một nam nhân cường tráng dung mạo chẳng chạm đến biên của cái gọi là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, hiện tại lại là thê tử của y, nằm ngủ cạnh y. Nếu không có ván cược hoang đường kia thì thì đây là chuyện vĩnh viễn không có khả năng xảy ra.
Y ngay từ đầu chẳng đem thê tử này đặt ở trong lòng, đánh cược là đánh cược, y là y. Người này chẳng qua chỉ là một phần trong kế hoạch, chỉ là một quân cờ sớm muộn cũng sẽ bị giải quyết, chỉ là một chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi, có lẽ y chính là một người xem thường sinh mạng. Chỉ cần Hoàng Phủ Du y muốn, y khắc có cách làm người ta hướng tử lộ mà đi.
Nhưng y lại phát hiện, y ở trước mặt người này dị thường thoải mái, không cần che dấu, không cần đề phòng, không cần căng thẳng tinh thần ứng phó. Cho dù là tâm phúc như Tiểu Vi, Ngô Trịnh Thiên, y vẫn phải lưu lại ba phần tâm tính dụng thủ đoạn vừa nhu vừa cương mà khống chế bọn họ. Cho dù là huynh đệ, phụ hoàng, mẫu hậu, với y mà nói cũng là một loại địch nhân (kẻ thù), luôn phải lưu tâm khi ở gần.
Nhưng Thiết Ngưu không giống với những người khác, hắn làm cho y cảm thấy… an tâm.
Tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc kia, Du thầm nghĩ: sỏa ngưu (con trâu ngốc) này liệu có hiểu cái ý tứ khi cùng bổn vương giao bôi không đây… Hừ, tám phần là không hiểu!
Cái chân thon dài gác lên thân người kia, ôm lấy thắt lưng người kia, tìm một tư thế thoải mái, Du chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
Hô, tiểu tử ngốc nghếch Thiết Ngưu này tuy ở trên giường không thể phát huy công dụng gì nhưng có điều làm gối ôm thì cảm giác chẳng tồi chút nào! Xoa xoa bóp bóp, thực sự rất rắn chắc, lại rất ấm áp.
Lịch vương vừa cảm giác được điều này đã thiếp đi cực kỳ thoải mái.
Lúc mở mắt ra, Du vốn chẳng nghĩ là sẽ ngồi dậy. Dụi dụi vào ngực người kia, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Đáng tiếc thay, vốn theo nếp nhà nông thức khuya dậy sớm, Thiết Ngưu tự nhiên không cho phép lão bà nằm trên giường, vỗ vỗ đùi y, tinh thần mười phần phấn chấn kêu lên: “Dậy đi, A Du.”
“…, không muốn. Bên ngoài trời vẫn đang mưa.”
“Trời mưa cũng phải dậy, hành lí của yêm còn chưa thu xếp xong mà! Còn nữa, ngươi đã nói sẽ dẫn yêm đi tìm đệ muội, mau dậy đi!”
Hoàng Phủ Du còn muốn ngủ, chân dài vươn ra, gạt cho người kia ngã xuống, ôm cứng cái “chăn bông” không chịu buông tay.
“Vương gia, chúng nô tỳ đến thỉnh an. Thành vương gia đang đợi ở tiền sảnh.” Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nha hoàn nhẹ nhàng vấn an.
Thiết Ngưu liếc mắt nhìn vợ mình một cái. Vương gia? Cái cách gọi này sao nghe quen quen?
“Này, còn không chịu dậy, người ta đã đến gọi rồi kìa. Hình như còn có người chờ ngươi nữa.” Thiết Ngưu dùng chân đạp đạp cẳng chân người nọ. Biết vợ hắn là nam nhân nên cũng chẳng đối xử khách khí với y nữa.
“…, chỉ có ngươi mới có gan dám ‘này’ với bổn vương, còn dám đạp bổn vương…”
“Ngươi nói gì? Yêm nghe không rõ.” Thiết Ngưu đưa lỗ tai đến trước mặt Du.
Ngoằm! Du liền há miệng hung hăng cắn lấy tai Thiết Ngưu một phát.
“Ôi, A Du… Ngươi ngươi ngươi…” Thiết Ngưu bịt lỗ tai đáng thương, đau đến nhăn nhúm cả mặt.
Đưa tay đẩy một cái, đẩy ngã người kia, kéo chăn bông qua trùm kín hắn, “Thiết Ngưu, nằm xuống đi.”
“A, yêm không buồn ngủ, không muốn ngủ nữa!”
Hoàng Phủ Du nhìu mày, nhỏ giọng quát: “Bảo ngươi nằm thì nằm đi! Nói nhiều như vậy làm gì! Chẳng lẽ hôm nay ngươi cũng muốn mặc váy nữa?”
“Không muốn! Yêm không muốn mặc váy! Yêm cũng không phải vợ…” Thiết Ngưu kéo lại chăn bông, ngoan ngoãn nằm xuống, phi thường nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Ngươi thật lắm chuyện!” Liếc mắt trừng Thiết Ngưu một cái, Du quát vọng ra ngoài: “Tiến vào thị hầu!”
“Dạ” Bốn nha hoàn vén rèm ở phòng ngoài, đi vào buồng trong.
“A Du, A Du!” Thiết Ngưu xoay người, gấp đến mức đưa ngón tay chọc chọc vào lưng y.
“Gì?” Du không vui quay đầu lại.
“Ngươi…ngươi không mặc quần áo! Ngươi mau nói mấy tiểu cô nương kia ra ngoài đi! Ngươi… Ngươi… cái kia của ngươi còn lộ ra ngoài!” Thiết Ngưu vừa nói vừa vội vàng đem chăn che ngay nửa người dưới của Du.
Nhíu nhíu lông mày, Hoàng Phủ Du nghĩ muốn nói cho hắn biết Lịch vương y trước nhỏ đến giờ vẫn được hầu hạ như thế, nhưng lại thấy đi giải thích cho con trâu ngốc này chỉ tổ tốn nước bọt nên cũng lười nói. Xốc chăn lên, từ giường đứng dậy, thuận tay thả sàng trướng (màn giường) xuống, đường hoàng bước xuống giường để nha hoàn giúp thay y phục.
Thiết Ngưu ở phía sau màn sốt ruột gần chết, thấy A Du thần sắc chỉ có vẻ không sao cả, đoán già đoán non liệu có phải ở trong thành với ở nông thôn không giống nhau, nam nhân trần như nhộng trước mặt nữ nhân cũng không sao. Cứ nghĩ như thế, Thiết ngưu sẽ không sốt ruột nữa. Dù sao thì từ hôm qua đến giờ, hắn cũng đã thấy được rất nhiều phong tục kì quái của người trong thành rồi.
“Du đệ, tuy nói ‘đêm xuân khổ đoản’ (đêm xuân ngắn ngủi) nhưng chắc ngươi vẫn chưa quên giao ước của chúng ta chứ?” Trong phòng khách, Thành vương mặt tươi cười hí hửng, bắt chéo hai chân, đang ngồi ở ghế thái sư[] uống trà sáng.
“Trí, ngươi xem ra cũng nhàn hạ quá nhỉ? Có cần bổn vương tìm chút việc cho ngươi làm không?” Vừa bước vào phòng, bầu không khí quanh người Du liền thay đổi.
“Ha ha! Không dám, không dám. Không dám nhọc công Lịch vương ngài, trong tay tiểu vương vẫn còn không ít chuyện phiền toái chưa giải quyết…, khụ khụ! Du, ngươi không quên việc kiểm tra chuyện phòng the một tháng một lần chứ, do chính ngươi đưa ra mà?” Hoàng Phủ Trí giảo hoạt cười cười.
“Hử? Ý của ngươi là ngươi muốn kiểm tra xem bổn vương cùng vương phi có làm chuyện vợ chồng không chứ gì?” Du phất tay bảo hạ nhân lui xuống toàn bộ, vén vạt áo ngồi trên chủ vị, nâng trà thơm lên uống.
“Ha ha ha…” Trí cười gượng, “Không làm như vậy làm sao biết được liệu Lịch vương có chân chính thực hiện giao ước ngày đó không.”
“Bổn vương đương nhiên sẽ không bội ước.” Du ngẩng đầu, lộ ra nụ cười uể oải như trước, nói: “Chỉ là bổn vương muốn nói với ngươi, người đang ở buồng trong mà ngươi muốn kiểm tra kia là thê tử do Hoàng Phủ Du ta cưới hỏi đàng hoàng, là vương phi Lịch vương phủ, là nhất phẩm phu nhân do chính phụ hoàng tứ hôn! Ngươi muốn kiểm tra như thế nào? Không lẽ muốn vương phi của bổn vương ở trước mặt vương huynh không mảnh vải che thân, đem chỗ chỉ có thể để trượng phu của hắn thấy cho vương huynh xem kỹ sao?”
“Vương huynh nếu muốn kiểm tra, vi đệ đương nhiên không dám cản trở, huống chi còn có giao ước trước đây. Nhưng mà căn cứ vào lễ pháp, vương huynh xem kĩ xong, vi đệ đanh phải ban cho tiện nhân kia ba thước bạch lăng[] để bảo toàn lễ tiết! Hoàng Phủ Du ta thèm vào cái loại bại nhân đã bị người hoen ố!”
Ngữ khí thản nhiên, động tác tao nhã, hoàn toàn tỏ vẻ không hề để ý đến người kia.
Hoàng Phủ Trí thay đổi xoành xoạch các loại biểu cảm, sắc mặt không thể khó coi hơn được nữa.
“Du, ngươi có thể đừng gọi ta vương huynh có được không? Mỗi lần ngươi gọi như vậy, hôm đó ta liền không có chuyện gì tốt.”
“Ha ha, vi đệ chỉ là muốn biểu đạt lòng tôn trọng với huynh trưởng ngài thôi. vương huynh qua lo rồi.” Du vẫn ngoài cười nhưng trong không cười.
Trí toàn thân run lên, cẩn thận buông chén trà, phủi áo đứng dậy. “A, ta tự nhiên nhớ ra có vài việc phải làm. Du đệ tân hôn, chắc hẳn không muốn bị người làm phiền, vi huynh xin cáo từ.”
“Vương huynh phải về sao? Thế giao ước kia thì sao? vương huynh không kiểm tra sao?”
“Không cần, không cần! Lịch vương nhất ngôn cửu đỉnh (biết giữ lời) khắp thiên hạ đếu biết. Ngươi nói có tức là có, ha ha ha ha a.” Trí liên tục xua tay, bước nhanh ra ngoài, lúc vừa đi qua cửa lớn, như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Du, theo lễ nghi cung đình, ba ngày sau đừng quên mang Vương phi đến yết kiến phụ hoàng mẫu hậu.” Nói xong liền chuồn mất.
Nhìn theo bóng đáng Trí, Du dẫn ra ý cười, cao giọng nói: “Đa tạ đã nhắc nhở. Trí, cảm tạ ngươi hôm qua giúp ta chu toàn, xin nhận phần tình ý này. A, đúng rồi, trời mưa đi đường cẩn thận! Ha ha ha!”
“Tiểu Vi, ngươi vào đi!” Du nhàn nhã hướng ngoài cửa gọi.
“Thuộc hạ khấu kiến vương gia! Chúc mừng vương gia đại hôn.” Ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh nhanh chóng tiến vào, quỳ xuống trước mặt Lịch vương.
Tựa như lơ đễnh nhìn lướt qua biểu tình của thuộc hạ tâm phúc, Du gật gật đầu, ý bảo nàng đứng lên nói chuyện.
“Vương gia,”
“Nói.”
“Thuộc hạ đã tra rõ sự tình người giao.”
“Ừm, nói chi tiết đi.”
“Vâng, sau khi tiếp lệnh, thuộc hạ lập tức điều động nhân thủ của Trích Tinh các đi điều tra việc này, sự tình phát sinh ở…” Trích Tinh các Các chủ Thái Tiểu Vi phụ trách thu thập tình báo cho Đặng Tiêu lâu đem tin tức đã điều tra nhiều ngày bẩm rõ từ nhỏ đến lớn không dám sót một chỗ.
Nghe xong, Du không nói một lời, cân nhắc lại một lần nữa kế hoạch đã hình thành trong đầu.
“Ngươi và Ngô Trịnh Thiên đều là người thường xuyên xuất nhập vương phủ, chắc hẳn đã biết ít nhiều chuyện về vương phi của bổn vương. Ngô Trịnh Thiên đã gặp rồi, tối nay, ngươi tìm thời gian mà lại đây.”
“Dạ…”
“Tiểu Vi,”
“Có thuộc hạ.”
“Vất vả cho ngươi rồi.”
Thái Tiểu Vi hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc mênh mang trong lòng, “Vì Lịch vương, vì lâu chủ, thuộc hạ muôn lần chết cũng không từ! Thuộc hạ cáo lui.”
Hoàng Phủ Du khóe miệng mỉm cười nhìn theo thân ảnh yểu điệu của Thái Tiểu Vi xa dần, đưa tay gọi nha hoàn phân phó mọi việc.
~o.o~
[] Theo hiểu biết nông cạn của bạn Hồng, ghế thái sư là ghế chỉ vị thứ của người ngồi trong phòng. Chủ vị là ghế ở giữa, cho người có địa vị cao nhất; ghế thái sư là ghế bên cạnh (hình như thường ở bên tay phải), cho người có vai vế cao thứ hai.
[] Ba thước = một mét; bạch lăng: lụa trắng. Ban cho ba thước bạch lăng ý nói để treo cổ tự vẫn vì vi phạm lễ tiết.