Mà nhiều người vô tình bị cuốn vào.
Tôi đối diện với hôn nhân của mình,
Phát hiện rằng, hóa ra nó chẳng là gì cả.
Năm mười tám tuổi, Tần Niệm rời xa tôi, tôi cảm thấy tình yêu chẳng là gì, cố mãi cũng chỉ có vậy.
Sau năm mười tám tuổi, tôi vẫn thấy tình yêu thật vô vị, cứ tưởng mỗi lần đều giống nhau nhưng thực ra lại hoàn toàn khác.
Mãi đến năm hai mươi mốt tuổi, tôi mới bỗng nhiên ngộ rằng, tình yêu chính là thứ rác rưởi, xả nước rồi là sẽ không bao giờ thấy nữa, nhưng mùi hôi lưu lại vẫn ám lấy người ta.
Đừng trách tôi dùng lời bất nhã. Ngay cả Chopin sau khi tan vỡ cuộc tình cũng không viết những bản nhạc vui nữa. Huống hồ là Phó Tiểu Mật tôi. Bây giờ tôi chính là một chiếc violon hỏng bị mất nhạc điệu.
“Tiêu Hàn Ý cũng chả ra thể thống gì! Lúc đầu hai người đùng đùng làm đám cưới, chuyện này cả trường đều biết. Bây giờ mới ly hôn cậu một ngày mà đã phát thiệp cưới khác mời mọi người rồi. Nghe nói là kết hôn với nhỏ khoa Âm nhạc thì phải.” Tô Na Na nhai miếng khoai tây một cách bặm trợn, giống như có mối thù truyền kiếp với loại thực phẩm này vậy.
Tôi chỉ biết cúi mặt vào cơm, ngay cả vợ mới của Tiêu Hàn Ý là ai, tôi cũng không dám hỏi.
“Phó Tiểu Mật, sao cậu cứ cúi gằm mặt xuống mà ăn cơm thế?”, Tô Na Na gõ đũa vào bát của tôi rồi hỏi.
“Cả thế giới đều biết tớ bị đá, chẳng cần ngẩng đầu lên tớ cũng cảm nhận được có vô số ánh mắt đang nhìn mình, như kiểu họ sắp đưa tớ đi lăng trì ấy.” Tôi cúi đầu ủ rũ, cảm giác miếng củ cải trong miệng giống hệt sáp nến, “Cậu có biết lăng trì là như thế nào không? Như kiểu người ta trói con lừa vào cột rồi dùng dao xẻo dần từng miếng thịt ấy!”.
“Thế bị trói giống như Chúa Jesus có được không?”
“Đừng có nhắc đến Chúa Jesus. Vái Xuân Ca[1] thì cũng ích gì. Tình cảm không giữ được thì có liên quan gì đến ông Trời đâu. Tớ chỉ thấy mình ngốc quá. Đăng ký kết hôn mất chín tệ, coi như tớ đã bán thân chỉ bằng ngần ấy tiền.”
[1] Niềm tin vào Xuân Ca là một hiện tượng phổ biến những năm gần đây trong cộng đồng mạng Trung Quốc. Họ cho rằng Xuân Ca là vị thần quyền năng khởi tạo ra vũ trụ.
“Để tớ đền cho cậu. Cười lên cái nào!” Tô Na Na rút trong túi ra chín tệ.
“Không cười nổi, tớ không phải Đức Mẹ!”
Tô Na Na tức mình túm lấy tóc tôi mà nói:
“Xem tóc cậu như bị chó gặm ấy. Cậu đúng là chả ra sao cả, sau khi ly hôn thì chỉ biết cắt tóc mình. Nếu đã không phải là Đức Mẹ thì cậu cắt béng tóc của Tiêu Hàn Ý đi.”
“Tiêu Hàn Ý thuộc dạng công tử có máu mặt. Động vào là chết ngay. Tớ mà có gan cắt tóc anh ta sao? Làm thế có khi chính tớ cũng bị mưu sát chứ chẳng chơi.”
“Vậy cũng phải có gan mắng cho anh ta một trận chứ?”
Thấy tôi chun mũi sụt sịt, Tô Na Na thở dài.
“Tớ hiểu, tớ biết lúc ấy cậu chỉ có khóc thôi.”
Hy sinh vì nghĩa thì có gì phải khóc, nhưng một thân một mình như tôi thì lấy đâu ra sự tương trợ cơ chứ?
“Phó Tiểu Mật, từ sau cậu có gặp chó trên đường thì cũng đừng kinh hãi. Cậu phải chiến đấu với nó. Tiêu Hàn Ý chính là một con chó có bộ lông vàng lấp lánh!”, Tô Na Na thành tâm vỗ vai tôi khuyên nhủ.
“Đấu với nó thì có ba kết quả: Thứ nhất, tớ thắng, tớ lợi hại hơn một con chó; thứ hai, tớ thua, tớ không bằng con chó; thứ ba, hai bên hòa, tớ với chó như nhau. Cho nên, thôi vậy!” Tôi thảm hại đến mức không còn ý chí, đành tự an ủi mình.
Bây giờ nghĩ lại, từ lúc sáu giờ đến tám giờ bốn mươi lăm phút tối qua, tôi thật rất thê thảm.
Lúc Tiêu Hàn Ý rút chìa khóa tra vào ổ, cũng vừa hay nồi cơm nhảy sang đèn hâm nóng “cạch” một tiếng rất nhẹ. Vậy mà giống như một khúc gỗ nặng năm kilogram đâm thẳng vào tim tôi. Tôi do dự đôi chút nhưng cuối cùng vẫn cười tươi chạy ra, còn lấy dép lê đặt ngay ngắn trước mặt cho anh ta nữa chứ.
“Anh về rồi!” Chắc lúc đó tôi cười dù đã ngửi thấy mùi nước hoa rất ngọt ngào của phụ nữ phả ra từ cơ thể anh ta.
Tiêu Hàn Ý ậm ừ một tiếng rồi xỏ chân vào dép.
“Đã ký chưa?”, anh ta quay lưng về phía tôi, hỏi.
“Để em đi lấy cơm cho anh.”
Tôi cười rồi quay người đi vào bếp. Móng tay cấu vào lòng bàn tay mạnh đến mức lúc xới cơm cho anh ta, tôi vẫn còn đau.
“Anh ăn rồi.” Anh ta chẳng thèm động đến đũa rồi bổ sung thêm, “Cùng bạn học”.
Tôi không đáp, chỉ cúi mặt và những hạt cơm vào miệng, quên cả gắp thức ăn.
Anh ta liếc những cây nến đặt trên bàn, nửa đùa nửa thật: “Em còn chuẩn bị dạ tiệc cơ à?”.
“Lúc nãy mất điện.” Mà đúng là mất điện thật. Cơm còn chưa chín hẳn. Hạt gạo sống sượng trong miệng như đang nhai cả nắm cát, vậy mà tôi vẫn cố nuốt, rất khó chịu.
“Ký chưa?”
Anh ta rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Ánh lửa xanh nhảy nhót trong lòng bàn tay rồi dần soi đến gương mặt tưởng chừng như rất ấm áp.
Những cây nến trên bàn đã tắt từ lâu, sáp nến tan chảy tích lại trên bàn dày cộm. Chỉ nhìn những tàn tích ấy thôi mà mắt tôi đã cay cay. Lúc đứng lên, tôi còn làm đổ cả ghế rồi mụ mị đi lấy tờ Đơn xin ly hôn để đưa cho anh ta.
Nếu là trước đây, khi tôi ngã, anh ta sẽ vội vàng chạy đến đỡ dậy, xoa xoa đầu tôi, rồi nói bằng một giọng còn hay hơn cả tiếng đàn: “Em lúc nào cũng vụng về thế”.
Nhưng hôm nay, anh ta chỉ đón lấy Đơn xin ly hôn, còn tôi, cũng giống như cái ghế đang sõng soài nằm đó, anh ta không thèm bận tâm đến. Tôi như con chim bại liệt đau đớn ngước nhìn bầu trời, có chân mà không thể tự đứng lên được.
Tiêu Hàn Ý nhìn tờ Đơn xin ly hôn, không nở nụ cười, lời nói thì bạc đến đau lòng: “Chữ rất đẹp!”.
Chữ tất nhiên là đẹp, vì từng nét chữ, từng dấu chấm đều do tôi viết ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng viết tên mình lại là việc làm đau đớn đến vậy. Anh ta có biết rằng, mỗi lần đặt bút xuống là mỗi lần tay tôi run rẩy?
Nhất định là mặt tôi lúc đó rất đỏ, vì máu của toàn cơ thể đều dồn về đó.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được liền chỉ tay về phía anh ta. Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, kim chỉ đúng tám giờ bốn mươi lăm phút.
Tôi giống như người điên, không nghĩ được gì, cũng chẳng dám túm cổ áo anh ta. Không thốt lên được dù chỉ một câu nói, chỉ biết cứ thế òa khóc.
Anh ta bị tôi làm cho phát chán liền hất tôi ra một cách tàn nhẫn.
“Phó Tiểu Mật, cô đừng làm bản thân mất mặt thêm nữa!”
“Mất mặt ư? Tôi vì lấy anh mà cãi nhau với cả bố cả mẹ. Bây giờ anh lại nói rằng tất cả những gì tôi đã làm chỉ là trò đùa thôi sao?”
Kết hôn là trò đùa sao?
“Không cần lo lắng, căn nhà này tôi để lại cho cô.”
Tiêu Hàn Ý lộ rõ vẻ mặt Tôi như thế là đã hết tình hết nghĩa với cô rồi.
Cái gì mà không cần lo lắng? Câu nói của anh ta như tàn nhẫn hắt cả một chậu nước vào người tôi vậy, anh ta nói tiếp:
“Còn đòi hỏi gì thì cứ nói.”
Tôi thật hèn nhát, cứ thế ngồi bệt dưới đất. Tiêu Hàn Ý mặc áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài. Trước khi cánh cửa nặng nề khép lại, anh ta còn không quên bỏ lại câu nói mà tôi không bao giờ quên: “Từ nay trở đi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa”.
Những đóa hoa hồng trong bình vẫn còn đó, các cánh hoa đỏ cuộn lại với nhau như dưa muối.
Trước đây, khi cắm hoa, anh ta dùng kéo cắt phần thân dưới một đoạn, vừa cười vừa cho thêm chút muối vào lọ hoa và nói rằng làm như vậy hoa sẽ lâu tàn.
“Lừa đảo! Tiêu Hàn Ý đúng là một tên đại lừa đảo!”, tôi hét lên trong căn phòng trống rỗng, âm thanh vọng lại như tiếng ma quỷ làm trái tim tôi đau nhói. Chắc hẳn nhúm muối ấy của anh ta vốn là để rắc lên vết thương của tôi.
Ánh điện sáng trắng rọi khắp căn phòng. Tia sáng khiến đôi mắt vốn đã sưng của tôi lúc bấy giờ không mở ra được. Tôi cũng không nhớ rõ mình đã đi ra ngoài như thế nào nữa, chỉ biết chạy tới một hiệu thuốc. Hai nhân viên mặc áo blouse trắng đang tán chuyện, còn có cả tiếng cắn hạt dưa tí ta tí tách nữa. Vừa trông thấy tôi thì họ liền dừng mọi động tác.
“Cô gái trẻ, cô muốn mua gì?”, anh chàng tầm hơn ba mươi tuổi, nét mặt hiền từ, lên tiếng hỏi.
Cô gái trẻ ư? Tôi là phụ nữ đã qua một lần đò rồi đấy – dù rằng tôi mới chỉ đôi mươi.
Nhìn những hộp thuốc bày ngăn nắp qua lớp kính, đôi môi mấp máy nhưng tôi không biết phải nói thế nào.
Anh ta tủm tỉm rồi cúi người xuống ngăn thuốc bên trái lấy ra hai hộp. “Loại phổ thông mười tệ, hai viên, uống theo chỉ dẫn bên trong, chú ý thời gian uống nhé. Còn đây là loại mười hai tệ, chỉ một viên duy nhất.”
Tôi tròn xoe mắt nhìn dòng chữ thuốc ngừa thai cấp tốctrên vỏ hộp.
Tôi cần thuốc tránh thai làm gì? Chín mươi chín ngày sống chung với Tiêu Hàn Ý, tôi vẫn trinh nguyên kia mà!
“Tôi không cần thứ này. Anh có thuốc ngủ không?”
Anh chàng dược sĩ nhăn mày, giọng ôn tồn: “Bán hết rồi”.
Tôi cúi mặt bước ra ngoài, anh ta không quên nói với theo: “Cô gái, hay qua chỗ này thử xem sao?”.
Tôi cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn của anh ta. Sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc trên các con phố, cuối cùng tôi cũng đến được địa điểm anh ta nói. Hóa ra là một tiệm ăn nhỏ, đèn điện sáng trưng. Lúc đó, tôi mới biết mình bị lừa.
Thật đáng ghét. Anh có biết tôi phải đấu tranh tư tưởng trong bao lâu mới quyết định chọn cái chết bằng thuốc ngủ không hả?
Tôi từng nghĩ đến nhảy lầu, nhưng tư thế chết xấu quá. Nghĩ đến cắt mạch máu, một lưỡi lam chỉ mất một tệ, vừa kinh tế vừa hiệu quả, nhưng lại nghe người ta nói nếu cắt đúng mạch, máu có thể phun cao tới tận hai mét. Bình thường chảy máu cam tôi đã choáng váng đến nỗi xây xẩm mặt mày rồi, nên nghĩ đến thế thì kinh hãi vô cùng.
Suy đi xét lại thì thuốc ngủ vẫn là cách thức hay nhất. Có thể được chết một cách yên tĩnh và quan trọng là chết trong tư thế đẹp.
Vậy mà tại sao đến cả tự sát mà tôi cũng bị người ta đùa giỡn? Tôi ôm cục tức đang hoành hành trong lồng ngực, chắc chắn anh ta biết tôi định tự sát nên lừa tôi đi một quãng dài như vậy để bình tâm lại. Nhưng sao anh ta có thể đoán được ý định của tôi nhỉ?
Ánh đèn chiếu trên những tấm cửa kính của các hiệu ven đường, phản chiếu một bộ dạng rất giống bóng ma, sắc mặt nhợt nhạt gần như dữ tợn. Tôi nhìn mình trong gương mà phát hoảng, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, sắc mặt xanh xao, hai mắt sưng húp. Một cô gái đi trên đường trong bộ dạng như thế, chắc chắn ai nhìn thấy cũng nghĩ người này vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần.
Tiêu Hàn Ý nói có lý, Phó Tiểu Mật tôi quả thật rất mất mặt.
Đúng lúc tôi đang tức tối thì di động trong túi rung lên.
Hỡi kẻ không sợ chết, hãy tiến thêm một bước và nhảy một mình thôi!
Nhạc chuông là lời bài hát có tên là Công phu mà tôi đã để từ mấy năm nay. Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói the thé của Tô Na Na lập tức vang lên.
“Cả lũ đang đợi cậu đến đánh Boss đây! Chết ở đâu rồi hả?”
“Đang trên đường đi chết đây!”
“Thế anh Tiêu nhà cậu dương mắt nhìn vợ đi chết thế à?”, Tô Na Na chưa biết tôi đã ly hôn nên khoái trá đùa.
“Chính anh ta đẩy tớ đến con đường này, còn tâm trạng đâu mà dương mắt ra xem nữa chứ.”
“Vậy sao đại hiệp? Nhưng trước khi chết cũng phải đến đánh Boss với bọn này đã chứ. Đang thiếu một chân đây.”
Tên tài khoản của tôi là Xin đại hiệp dừng bước. Ai ngờ nó lại trở thành lời tiên tri như vậy. Giờ đây Tiêu Hàn Ý giống như chàng hiệp sĩ dứt áo ra đi, còn tôi như thiếu phụ tội nghiệp bị bỏ rơi. Thế nên nói Xin đại hiệp dừng bước là rất đúng người đúng cảnh.
“Boss cái con khỉ. Tiêu Hàn Ý đang giết chết tớ đây này. Bây giờ tớ đang rất bi thảm đây.”
“Bi thảm nếu được rửa ráy một chút thì sẽ trở thành hoan hỉ. Phó Tiểu Mật, cậu nhất định phải quý trọng cuộc sống. Thượng Đế cho cậu sống thì chắc chắn là có sự sắp đặt khác rồi.”
“Thượng Đế gì mà giống hệt mẹ kế. Khó khăn lắm mới cho người ta quả táo, ai dè lại là táo độc.”
Tôi hậm hực tắt điện thoại. Có thực là Thượng Đế còn có sắp đặt khác không?
Tiền điện nước, tiền mua sắm đồ đạc, tiền học, tiền ăn… Mới nghĩ thế thôi mà đầu óc đã mụ mị lên rồi. Còn cả khoản tiền đã vay để mua căn nhà bốn mươi mét vuông nữa chứ. Có bán tôi đi cũng không trả hết nợ!
Tiêu Hàn Ý, là anh cố ý làm vậy! Đã chia tay rồi mà còn lợi dụng chuyện nhà cửa ép chết người ta!
Các dây thần kinh của tôi như tụ lại một điểm, đầu óc mơ màng mà trái tim đau nhói. Tôi hét to cho hả giận: “Tiêu Hàn Ý, sẽ có ngày tôi giết chết anh! Giết! Giết! Giết!”.
Tôi vừa hét vừa vung chân đá văng cục đá trước mặt.
“Bụp” một tiếng. Tôi ngơ ra. Cục đá đã biến đâu mất, còn chiếc dép lê của tôi lại đậu trên mặt một gã thanh niên với tư thế vô cùng đẹp mắt rồi rơi xuống đất.
Mặt anh ta nghiêm lại. Rút khăn mùi soa màu xanh thẫm trong túi ra phủi bụi trên mặt, sau đó nhặt chiếc dép của tôi tiến đến. “Của cô?”
Tôi cúi đầu nhìn, một bên chân tôi còn đang xỏ chiếc dép lê hồng giống hệt cái anh ta đang cầm. Nhân chứng vật chứng rõ rành rành, chạy đâu cho thoát?
Tôi cố nặn nụ cười và đưa tay ra đón lấy.
“Khéo thật đấy, tôi cũng đang tìm nó.”
“Cô tìm nó vội như thế, phải chăng viện trưởng đang kêu cô về ăn cơm?”
Anh ta nheo mắt, giấu chiếc dép ra sau lưng.
“Viện trưởng?” Tại sao anh ta lại biết tôi học ở Học viện Điện ảnh?
“Bệnh viện tâm thần.”
Anh ta đáp lời rồi buông chiếc dép rơi xuống đất. Anh ta cao tầm một mét tám mươi, lạnh lùng đứng trước mặt tôi như bức tường sắt. Thật ra, anh ta nhìn rất được, nhất là đôi mắt rất tươi vui. Chỉ có điều khi nhìn tôi thì ánh lên vẻ dữ tợn.
Tim tôi vốn dĩ đã âm ỉ đau từ nãy, giờ lại bị anh ta mắng thì bừng bừng tức giận:
“Anh mới là đồ thần kinh, đồ chết tiệt!”
“Cô mới là loại chết tiệt!”, anh ta vừa quay ra xe vừa hét lớn.
“Con bé chết tiệt này bị điên rồi, Thần Chi, mau mang dây trói nó lại.”
“Cả nhà anh là đồ chết tiệt!”
…
Anh ta rất mất phong độ khi đôi co với tôi về vấn đề “Ai mất phong độ”, thiếu chút nữa thì chỉ thẳng tay vào mũi tôi mà giẫm chân bình bịch. Đúng lúc ấy, giọng nói dịu dàng từ chiếc xe đậu bên cạnh vọng đến:
“Thiệu Nhị? Cậu phí thời gian ở đó làm gì?”
Sỏa[2] Nhị? Bố mẹ anh ta quả là có đầu óc nhìn xa trông rộng nên mới đặt được cái tên khéo vậy!
[2] Trong tiếng Trung Quốc, từ “Thiệu” (邵) và “Sỏa” (傻) có âm đọc gần giống nhau, 邵 (nghĩa là họ “Thiệu”) được phiên là “shao” còn傻 (nghĩa là ngu ngốc) được phiên là “sha”.
Cửa xe từ từ được kéo xuống. Qua ánh sáng lờ mờ bên trong khoang xe, tôi chỉ nhìn thấy hai viên kim cương màu đen như hai ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm. Tia sáng bỗng chốc lóe lên, chỉ là một vệt sáng bất ngờ nhưng khiến cho tôi có ảo giác. Tôi muốn nhắm mắt lại để tránh ánh sáng mạnh ấy.
Ảo giác. Đúng là đầu óc choáng váng nên đã sinh ra ảo giác. Chẳng có hai viên kim cương màu đen nào cả, mà là đôi mắt của một chàng trai.
Tôi định thần lại, gã thanh niên có đôi mắt tươi vui đã đi vào trong xe. Tôi nheo mắt, đó chẳng phải là chiếc Maybach Landaulet sao?
Liếc nhìn biểu tượng ba ngọn núi kề nhau, dạ dày tôi quặn lại, Tiêu đại công tử cũng có một con xế cưng như vậy!
Bọn công tử này chẳng có tên nào tốt đẹp!
Tôi nhặt chiếc dép dưới đất lên, chửi với theo gã đó một trận rồi chạy thẳng.