Gọi là có duyên mà không phận.
Dù cho tình cảm có sâu sắc thế nào,
Nhưng xin lỗi, kiếp này em không thể đến với anh!
Xe buýt rất đông, tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính rồi trễ nải chiếu lên gương mặt, trái tim tôi cũng cảm thấy ấm áp. Còn một trạm nữa là đến trường, hành khách trên xe đã xuống gần hết. Tôi thấy một anh chàng cao to ngồi hàng ghế trước, mặc áo phông màu đỏ, lưng khoác ba lô, anh ta đứng dậy một cách điệu nghệ rồi vươn tay bám lên dây vịn, sau đó bất ngờ đu lên.
Tôi tròn mắt nhìn hành động quá khích của kẻ chẳng khác nào bị tâm thần ấy. Anh ta đu lên đu xuống một hồi rồi nói vẩn vơ. “Chết treo trên xe sẽ thành tráng sĩ!”.
Anh ta buông tay ra và quay đầu lại nhìn tôi lúc đó đang ngơ ngẩn. Trong tiết trời mùa hè ba mươi mấy độ mà anh ta lại đội chiếc mũ len đỏ trùm kín đầu như thổ phỉ, để lộ mỗi đôi mắt hoa đào đang nheo lại nhìn tôi cười.
Đến bến, tôi xuống xe và đi thẳng tới trường. Anh ta cười ha ha rồi vỗ mạnh vào đầu tôi một cái. “Hi hi. Nhóc đoán xem anh là ai?”
“Cứ tưởng là tên bánh nướng chứ, ai ngờ lại là kẻ bệnh hoạn. Chấm hết!” Tôi lườm anh ta một cái rồi tiếp tục đi.
Thiệu Bỉnh Hàm hấp tấp lột chiếc mũ trùm đầu ra, thở hổn hển vì nóng. “Nhóc đã nhận ra anh, sao không nói sớm? Làm người ra đội mũ mãi, nóng chết đi được. Cái con thỏ này thật xấu xa.”
“Đúng là nghiệp chướng. Ông Trời ơi, hãy mau xuống thu phục tên yêu quái ở chốn trần gian này đi.”
Không biết tại sao mà vừa nhìn thấy Thiệu Bỉnh Hàm, máy nóng trong tôi đã sôi sùng sục, chỉ mong anh ta chết quách đi. Có thể vì đôi mắt hoa đào của anh ta quá đáng ghét, đủ để kích thích khả năng mắng người không tiếc nước bọt của tôi.
Thiệu Bình Hàm không tức giận, cứ theo sau tôi cười hỏi: “Sao nhóc lại nhận ra? Trùm kín thế này đến mẹ anh còn chịu nữa là!”
“May là tôi không phải mẹ anh, nếu sinh ra đứa con nghiệp chướng thế này thì chắc tôi phải treo cổ vào dây vịn trên xe buýt vì quá buồn tủi mất.”
Thiệu Bỉnh Hàm dang hai tay ra, đứng chặn trước mặt rồi vỗ vỗ vào trán tôi. “Nhóc muốn tuyệt giao với anh sao? Nhưng tiếc là đêm đó chúng ta đã nâng chén hỏi trời xanhrồi!”
Vừa nghe anh ta nhắc đến từ đêm đó, đầu óc tôi đã hiện ngay ra một cái bóng dung tục đang thều thào những câu đại loại như “Đêm đó, em đã không từ chối anh. Đêm đó, anh đã hại em…”
Nghĩ thế thôi mà tôi buồn nôn, liền co cẳng chạy. Thiệu Bình Hàm cũng không đuổi theo. Tôi lén lút đi vào lớp từ cửa sau. Màn hình đang chiếu bộ phim Juno. Sự thoải mái của mô học Bình luận điện ảnh chính là chúng tôi được xem phim miễn phí, nhưng khổ một nỗi là về nhà phải viết một bài dài hai nghìn chữ để đánh giá tác phẩm.
Tôi lấy trong ba lô ra một túi bánh gạo, vừa cắn vỏ túi vừa trợn mắt nhìn Tô Na Na. “Nữ vương, sao hôm qua cậu lại đem chuyện của tớ ra kể cho Tiêu Hàn Ý?”
“Giấy xin phép nếu không thông qua lớp trưởng Tiêu thì có thể nộp lên được chắc?” Tô Na Na rút một chiếc bánh gạo trong tay tôi, vừa nhai vừa nói: “Sao? Tiện khách họ Tiêu đã ghé thăm nơi ở cũ à?”
“Ừ, anh ta còn chưa kịp bắt quả tang gian phu dâm phụ thì đã bị Mục Thần Chi dạy cho một bài học.”
“Woa! Đại thần đúng là thiên hạ vô địch!” Mắt Tô Na Na sáng lên đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Chẳng phải nữ vương đã từng dạy bảo tiểu nữ rằng không nên đụng chạm với đại thần là gì? Tiểu nữ đây đã rút dao chặt đứt sợi dây tình nghĩa rồi.” Tôi cắn miếng bánh gạo cứng giòn, phát ra âm thanh rất to, thì thầm: “Mà cậu nói Tiêu Hàn Ý có lạ không? Lúc ly hôn thì cứ như tên trùm diệt chủng, sao giờ lại tốt bụng mang thuốc đến cho tớ nhỉ? Nhưng tớ thấy anh ta cũng rất đáng thương!”.
“Cậu đúng là dễ mềm lòng. Bị người ta làm cho thảm hại như vậy mà còn đòi làm Bồ Tát. Cẩn thận không lại bị người ta đá cho một phát xuống sông thành Bồ Tát bùn đấy!”
“Áaaa, nữ thí chủ cứu bản tôn với!” Tôi đang làm điệu bộ như người chết đuối, ngã vào lòng Tô Na Na thì nghe thấy thầy giáo quát lớn: “Đồ ăn cũng không thể bịt kín miệng cô được sao?”.
Người đứng đầu trong Tứ đại danh bổ[1] quả nhiên là ánh mắt nhanh nhạy, khẩu khí hung ác.
[1] Tứ đại danh bổ: Tên một cuốn truyện, nói về bốn bổ đầu nổi tiếng thiên hạ, dưới trướng của Gia Cát tiên sinh, được coi là hộ vệ của hoàng đế. Bốn người bọn họ có bốn sở trường, bốn tính cách nhưng đều là cao thủ trong việc truy bắt tội phạm.
Juno là một bộ phim kinh phí thấp nhưng rất hay. Nhân vật nữ chính Juno rất có dũng khí và đảm đang. Tính cách chân thành của cô trong tình yêu quả thật khiến tôi xúc động. Trong con mắt cô ấy, dù mai là ngày tận thế thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Đã yêu thì phải dũng cảm đương đầu; bị bỏ rơi khi đang mang thai, cô vẫn bình thản vẫy tay nói lời tạm biệt và một mình sinh con. Tuổi vị thành niên thì đã sao? Chỉ cần tìm cho con một chốn yên ấm là được.
Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện cảnh Juno ôm người yêu. Cô ấy đứng trước ống kính và nói: “Tôi sẽ đi theo con đường mình đã chọn!”.
Xem đến đây, tôi rất muốn ngồi xuống đất mà khóc. Tô Na Na cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cậu sao thế? Khóc à?”
“Tớ chỉ thấy Juno rất bản lĩnh!”
“Đó là ở Mỹ, chứ nếu mà ở trường tụi mình thì nữ sinh nào gặp phải tình huống như vậy chắc sẽ bị nhốt vào chuồng heo ấy! Thật mất mặt!” Tô Na Na tức giận bẻ miếng bánh gạo gãy đôi phát ra tiếng kêu răng rắc.
Tim tôi bỗng run lên khe khẽ như người vừa bị bẻ đôi chính là tôi vậy. Tôi ôm ba lô chạy ra ngoài theo lối cửa sau, sau đó ngồi thụp trong nhà vệ sinh ở cuối hành lang để châm thuốc hút. Châm mấy lần mà vẫn không được. Ngọn lửa vừa nhen lên từ hộp quẹt đã bị ai đó thổi tắt.
“Sinh viên khoa Diễn xuất đúng là có hành vi mạt hạng. Lại còn trốn trong nhà vệ sinh để hút thuốc cơ đấy!” Lê Tiếu San cười chế giễu.
Cánh cửa nhà vệ sinh bị đóng sầm lại. Nghe tiếng động bất thường, tôi bất giác nheo mày. Bốn nữ sinh, đi đầu là Lê Tiểu Sơn, quây tròn tôi lại, y hệt một băng đảng đang uy hiếp dân lành.
“Có phải hôm qua chồng tao tới nhà mày không? Đồ hồ ly tinh không biết liêm sỉ!” Lê Tiếu San xỉa xói tới tấp.
Tôi vẫn dửng dưng châm thuốc. Hít một hơi sâu rồi nhả khói xám vào mặt cô ta: “Thì đã sao, tình cũ không rủ cũng tới mà. Cô phàn nàn cái gì chứ?”.
Ngón tay của Lê Tiếu San gần như gí sát vào mũi tôi. “Phó Tiểu Mật, bà bô đặt tên mày hay thật, Tiểu Mật, Tiểu Mật. Đúng là loại gái bao! Mang bộ mặt hồ ly tinh đê tiện rồi sủa toàn lời bẩn thỉu.”
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, cười nhạt đáp: “Lời lẽ thô tục hả? Với người bình thường như tôi thì chúng cũng như là trợ từ ngữ khí mà thôi. Trong Sử ký có câu: Chim kêu ai oán, mỗi lúc một khác. Nếu để tôi nói thì sẽ thành: Cô em bực bội, mỗi lúc một khác! Tự dưng gặp phải bốn con chó. Thực ra, ý nghĩa biểu đạt đều như nhau như nhau cả thôi”.
Nói xong, trước khi chúng kịp ra tuyệt chiêu, tôi lẳng mạnh chiếc túi trong tay đập thẳng lên gương mặt xinh xắn của Lê Tiếu San. Cô ta loạng choạng vịn vào tường. Nhũng đứa khác cũng bị dọa cho mất vía, đứng yên tại chỗ. Tôi thừa thắng xông lên, giở tuyệt đỉnh công phu ra. “Đứa nào muốn chết thì xông vào? Bố tao là xã hội đen, mẹ tao là tay chém. Chị đây là con nhà tông đích thực đấy.”
Nguyên tắc đối phó với kẻ khác là ta mạnh thì nó yếu, lấy độc trị độc đúng là phương pháp hiệu quả nhất. Mấy đứa con gái muốn ăn tươi nuốt sống tôi giờ lại hậm hực mở cửa nhà vệ sinh rồi chuồn thẳng. Lúc Lê Tiếu San đi qua tôi, ánh mắt cô ta lóe lên tia nhìn độc ác. Thấy cô ta thò tay vào ba lô lần mò gì đó một lúc, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là máy ghi âm. Nhưng thích ghi thì cứ ghi! Cùng lắm là lại đi mách lẻo với Tiêu Hàn Ý rằng tôi bắt nạt cô ta. Dù cho bọn họ có hợp lực với nhau giở phu thê kiếm pháp ra đối phó với tôi thì tôi cũng chẳng sợ.
Nhưng lúc ra ngoài hành lang, tôi lại gặp Tiêu Hàn Ý. Lê Tiếu San vừa đi khỏi nhưng anh ta không hề mở miệng chất vấn, thái độ như mặt nước khiến tôi có phần lo sợ. Nếu căn cứ theo tính cách độc địa của Lê Tiếu San mà suy đoán thì chuyện này thật kỳ lạ, có cảm giác tĩnh lặng như trước khi giông bão nổi lên vậy.
***
Tiết học thứ hai là môn Diễn xuất. Vừa bước vào phòng tập đã thấy một tốp nữ sinh đang xì xèo bàn tán. Tôi nhón chân lên nhìn khắp lượt để nghe ngóng.
Thiệu Bỉnh Hàm đứng giữa các nữ sinh, đang ba hoa khoác lác gì đó. Đôi mắt hoa đào híp lại, cười đùa để lộ hàm răng trắng đều. Tôi khó khắn lắm mới chen được vào, kéo anh ta ra ngoài hành lang. Anh ta khoái trá cười: “Hi, cuối cùng nhóc cũng đồng ý chơi trò cò cưa kéo xẻ với anh rồi à?”.
“Ai thèm chơi cò cưa kéo xẻ với anh chứ! Thiệu công tử có phải là dân du canh du cư không đấy? Mà anh không phải đi học sao?” Đúng là một tên du thú du thực điển hình.
“Anh đã học năm thứ tư rồi, ông già sắp xếp cho anh thực tập ở bệnh viện. Ngày nào cũng khoác cái áo trắng dài lượt thượt chán muốn chết.”
“Vậy thì cởi hết cúc áo ra, dù sao thì mặt anh cũng đủ lưu manh rồi, nếu làm thế thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ. Thế anh học khoa nào?”
“Khoa Thần Kinh! Nếu sau này nhóc muốn làm phẫu thuật thì anh sẽ giảm giá cho.” Thiệu Bình Hàm cười ha ha rồi túm đầu tôi lắc qua lắc lại.
“Thiệu Bình Hàm. Anh cút ngay cho tôi! Cút mau!”
“Chuyện có cút hay không thì anh phải viết báo cáo cho trường nhóc xong mới tính được. Bây giờ anh là sinh viên dự thính. Hiệu trưởng trường nhóc là chiến hữu của bố anh. Ông già muốn anh đến đây soi sáng một chút cho loại vi khuẩn nghệ thuật.
“Mà sao nhóc lại tàn ác, làm tổn thương tâm hồn phóng khoáng của người già vậy!” Anh ta nhướn mày, xoa xoa lên hình kem ly in trên vai áo tôi. “Nhóc thích ăn kem ly hả? Đi, anh đưa nhóc đi ăn!”
Đi ở hành lang, chúng tôi gặp một nữ sinh đeo kính cận của khoa Đạo diễn, vừa nhìn thấy Thiệu Bỉnh Hàm, hai mắt cô ta sáng lên.
Có thể thấy rõ đôi lúm đồng tiền khi anh ta cười. Anh ta vẫy tay chào lại: “Hi!”. Cô gái đem kính cận đỏ mặt rồi chạy thẳng một mạch.
“Anh quen à?”
“Không.”
“Anh vừa chào hỏi người ta mà!”
Thiệu Bỉnh Hàm được thể cất cao giọng nói:
“Anh là người rất lịch sự!”
“Các nam sinh mau đi bê đạo cụ đi!” Tô Na Na hét toáng lên. Khi chúng tôi quay đầu lại đã thấy Tô Na Na chạy vào trường luyện tập. Tôi thay trang phục diễn. “Na Na, giúp tớ kéo khóa phía sau lên với. Tớ với không tới. Hi hi.”
“Nhờ hoàng đế ca ca Thiệu Bỉnh Hàm của cậu kéo cho.” Tô Na Na buông thõng một câu. Thấy Thiệu Bỉnh Hàm ngu si đần độn bày sai hết vị trí đạo cụ, cô ấy chẳng nói chẳng rằng lao thẳng đến với ánh mắt tức giận, hận một nỗi là không thể xé Thiệu Bỉnh Hàm thành trăm mảnh.
Tôi shock nặng. Không phải Tô Na Na thích Thiệu Bỉnh Hàm đấy chứ? Nhất định là như vậy, con gái hay có những biểu hiện bất thường khi đứng trước người mình thích. Chẳng trách lúc đầu cô ấy phản đối tôi với Mục Thần Chi, sau đó lại ủng hộ nhiệt tình. Nhưng cô ấy thích Thiệu Bỉnh Hàm thì cứ thích, việc gì phải trút giận lên tôi chứ?
Tôi gọi Tô Na Na không biết bao lần mà cô ấy không thèm quay lại nhìn tôi một cái. Tôi bỗng cảm thấy thật vô vị. Lúc tập diễn, diễn đi diễn lại mấy lần vẫn không nhớ được lời thoại. Lại thêm việc phải đóng cặp tình nhân cùng Tiêu Hàn Ý khiến tôi càng trở nên lúng túng. Cuối cùng cô giáo không thể chịu nổi, liền đổi nội dung bài học thành rèn luyện cách giải phóng bản tính tự nhiên.
Tiết học rèn luyện cách giải phóng bản tính tự nhiên khi áp dụng trong lớp tôi đã có muôn hình vạn trạng. Lần nào cô giáo cũng bắt chúng tôi chơi trò diễn tập thể với điệu bộ ngây ngô như những đứa trẻ ở mẫu giáo. Cô nói trạng thái như thế mới gần nhất với bản tính tự nhiên của mỗi người.
Nam nữ trong lớp xếp thành hai hàng đối diện. Trước đây tôi và Tô Na Na lúc nào cũng như hình với bóng. Hôm nay cô ấy lại đứng cách tôi xa tít tắp, lại còn khoác vai cười nói với nữ sinh khác.
Chỉ nghe thấy các nữ sinh đồng thanh hớn hở gọi lớn: “Ông sói, ông sói, mấy giờ rồi?”.
Đám con trai tay trong tay nhất loạt lùi phía sau một bước. “Một giờ rồi.”
Theo luật của trò chơi này, nếu bên nam trả lời đến mười hai giờ thì bên nữ sẽ chạy tán loạn. Nhưng khi các nữ sinh lập tức “ầm” lên tán loạn, tôi vẫn còn đờ đần đứng tại chỗ. Đến lúc thấy bọn nam sinh ánh mắt hung dữ, nụ cười xảo quyệt như những con sói đói túa đi khắp hướng đuổi bắt các nữ sinh, tôi mới nhớ ra mình phải chạy, nhưng vừa nhấc được một bước thì đã bị bắt lại.
Thiệu Bỉnh Hàm và Tiêu Hàn Ý mỗi người giữ chặt một cánh tay của tôi. Hai người gườm mắt nhìn nhau, chỉ thiếu mỗi một câu như trong phim hành động: “Rút cũ khí của ngươi ra mau!”.
Số sinh viên nam và nữ trong lớp ngang nhau, đủ cho mỗi sinh viên nam đuổi bắt một sinh viên nữ. Thế là chỉ còn mỗi Tô Na Na là chưa bị ai bắt, đứng lạc lõng một góc. Cô ấy ném về phía tôi ánh nhìn giận dữ, hận một nỗi là không chặt tôi ra thành hai mảnh. Nhưng tôi không cố ý mà!
“Buông tay ra!” Tôi giống sợi mỳ tôm bị mỗi người kéo một đầu. Cứ mỗi lần hai người dùng lực mạnh hơn thì tôi lại như nghe thấy tiếng kêu răng rắc. “Này, nhìn tay tôi xem có phải bị trật khớp rồi không?’
“Để anh xem!” Tiêu Hàn Ý lo lắng nói, tay cũng nới lỏng ra đôi chút. Thiệu Bỉnh Hàm thừa cơ kéo mạnh khiến cả người tôi nằm gọn vào lòng anh ta. “Tiêu tiện khách! Vợ anh đang gọi anh về nhà ăn cơm đấy!” Thiệu Bỉnh Hàm ôm chặt lấy tôi, đắc chí khiêu khích Tiêu Hàn Ý. Đôi mày nhướn cao chưa kịp hạ xuống đã thấy một nắm đấm hùng dũng đâm thẳng vào mặt, nắm đấm suýt nữa thì khiến Thiệu Bỉnh Hàm ngã lăn ra sàn. Tôi chui tọt ra khỏi vòng tay anh ta như một quả bóng. Thiệu Bỉnh Hàm và Tiêu Hàn Ý lao vào nhau, kẻ đấm người đá. Lớp học bỗng chốc biến thành mớ lộn xộn.
Tiêu Hàn Ý là lớp trưởng, bẩn tính, hằng ngày cũng hay đắc tội với không ít sinh viên khác. Lúc này có rất nhiều nam sinh nhân cơ hội báo thù, đạp đá tới tấp vào người Tiêu Hàn Ý. Cuối cùng, không biết ai đạp trúng ai, từ vụ đánh lộn giữa hai người trở thành một trận ẩu đả tập thể.
“Tránh ra tránh ra!” Tôi chen vào chiến trường chính thì bất chợt bị một vật thể phi thẳng vào đầu, “ầm” một tiếng, tôi ngã lăn quay ra nền.
Tới đây xả thân hành động vì chính nghĩa, thế mà kẻ nào vô đạo đức lại muốn ám sát tôi? Hu hu. Đau thì không đau nhưng tôi thấy trời đất quay cuồng. Mặt tôi như kiểu có con côn trùng bò từ trên đỉnh đầu xuống tận mắt. Tôi nhắm mắt lại, lấy tay ô đầu thì bàn tay dính đầy máu.
“Phó Tiểu Mật!” Sau ba tiếng gọi thất thanh đồng loạt kêu lên, tôi chỉ nghe thấy những tiếng ong ong. Từ nhỏ tôi đã mắc chứng sợ máu. Tôi cảm giác mình bị người ta vội vã khiêng ra ngoài như chú mực vướng lưới không thể cựa quậy được.
Tô Na Na đi khỏi thì tôi chưa tỉnh lại. Tôi ngồi một mình trên giường trong phòng Y tế. Đầu bị băng bó như chiếc bánh chưng. Khóa áo sau lưng của bộ trang phục diễn vẫn chưa được kéo hết. Gió ngoài ô cửa lùa vào làm lạnh, tôi co ro ôm hai vai khiến khóa áo càng tuột xuống sâu hơn.
Tiêu Hàn Ý và Thiệu Bỉnh Hàm cùng nhìn về phía tôi. Ánh mắt chạm nhau lại như phát ra sấm chớp. Trước khi thảm kịch tái diễn, tôi trợn mắt hét lên với Tiêu Hàn Ý: “Nói với kẻ đã gây ra tội ác rằng, trước khi bổn cung ra tay thì hãy cuốn xéo càng xa càng tốt!”. Thực ra tôi cũng không biết kẻ nào đã hại mình.
Tiêu Hàn Ý sa sầm mặt. “Được. Anh cút. Em cứ tha hồ mà tiết hormone ở khắp nơi, để mấy con sói đến lôi em vào hang.”
“Mày nói vậy có ý gì?” Thiệu Bỉnh Hàm tiến lên phía trước túm lấy cổ áo Tiêu Hàn Ý.
“Có ý gì, mày và Mục Thần Chi còn không rõ sao?” Tiêu Hàn Ý muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, lúc ra đến cửa, hai mắt đã đỏ ngầu.
“Phải phẫu thuật cắt não cho hắn ta!” Thiệu Bỉnh Hàm châm biến. Anh ta vừa giúp tôi kéo khóa áo vừa trêu chọc: “Cái hành tây bị gió sấy khô này sao giống bạn gái tương lai của mình thế chứ!”
“Biến ngay!” Tôi hét to đến mức chính tôi cũng giật mình.
Tay Thiệu Bình Hàm hơi run nhưng vẫn giúp tôi kéo khóa lên hết, nụ cười có chút gượng gạo. “Nhóc uống nhầm thuốc à?”
Đúng thế! Đúng là tôi uống nhầm thuốc, không phải nhầm một viên mà là cả một lọ. Những viên thuốc đắng đầy ứ trong miệng mà không tìm được chỗ nào để nhổ ra. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có một câu hỏi, tôi với Tô Na Na sẽ không thể làm bạn bè qua lại sao? Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ rơi tôi thì tôi cũng không biết mình còn đủ mạnh mẽ để mỉn cười nữa không.
“Thiệu Bỉnh Hàm!” Tôi bỗng ngẩng đầu, gọi với ngữ khí chân thành nhất. Nhưng khi nhìn thấy đôi lúm đồng tiền của anh ta thì lưỡi tôi như cứng lại. “Khoảng cách giữa sự chiến đấu đến cùng và cái chết chỉ là một sợi chỉ. Anh ôm tôi như cái thân cây khô khốc chiến đấu đến cùng thì chẳng bằng tìm một bông hoa đẹp mà gắn bó!”
Thiệu Bỉnh Hàm chậm chạp cúi đầu xuống rồi lại từ từ ngẩng lên. Đôi mắt hoa đào đã rưng rưng nước. “Bây giờ, đi đâu cũng gặp các cô gái xinh đẹp. Giống như một biển hoa, mỗi đóa hoa đều có nét đẹp riêng của mình. Nhưng khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những cánh hoa lạnh giá. Những người qua đường, họ chỉ nhìn thấy những bông hoa luân phiên qua tay anh, chứ chẳng ai để ý đến những ngón tay người cầm hoa đang ngày càng đau buốt. Càng không có ai biết rằng, cô gái anh thích thật ra phải giống như cái cây, không chỉ đẹp mà còn có sức sống mãnh liệt.”
Nhìn ánh mắt vô tội như mắt nai của anh ta, những quyết tâm trong lòng tôi đã tan ra thành nước một cách đáng thương. Thật không ngờ Thiệu Bỉnh Hàm luôn rong chơi trong biển hoa mà cũng có những nỗi niềm khó xử như thế. Thật tội nghiệp!
Tôi vỗ vai anh ta, thành tâm nói: “Xin lỗi, không phải em cố ý làm tổn thương anh!”.
Nhưng cái câu: “Nhưng khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những cánh hoa lạnh giá” sao mà nghe quen thế nhỉ? Hình như là câu mà Kawabata Yasunari[2] đã từng nói.”
[2] Kawabata Yasunari (14/06/1899-16/04/1972) là tiểu thuyết gia đầu tiên của Nhật Bản.
“Bộp” một tiếng, gáy tôi bỗng bị cú vỗ rõ mạnh. Thiệu Bỉnh Hàm cười đến mức chảy cả nước mắt. “Ha ha ha. Nhóc đáng để anh để mắt tới, đúng không? Nhóc hãy ngoan ngoãn làm cái cây chứ sao phải coi mình là cọng hành chứ, nhóc đừng tưởng rằng ai cũng thích lấy nhóc chấm tương ăn nhé!”
Tôi không phải là cọng hành, mà là củ hành tây. Đến nước mắt cũng phải tự lau, còn bị người ta chế giễu nữa!
Nhìn nét mặt “Tại cô đa tình” của anh ta, tôi nghiến răng hét lớn: “Thiệu Bỉnh Hàm! Sao lúc đi ngoài anh không mang theo thuốc bại não?”.
“Bác sĩ bảo không cần uống nữa!”, anh ta nhún vai đáp.
“Y tá, cô có thấy tên bệnh nhân này đáng thương không? Sao có thể tùy tiện cắt thuốc của người ta thế được?”
“Thuốc thang khan hiếm. Thuốc của anh đều để dành cho nhóc uống rồi!” Thiệu Bỉnh Hàm lôi tôi ra ngoài. Chiếc Maybach của anh ta đầy kiêu hãnh đậu sẵn ở cổng trường. Bác tài vừa nhìn thấy tôi đã tươi cười mở cửa.
“Làm gì thế?” Tôi không buồn hất tay anh ta ra.
Thiệu Bỉnh Hàm đút tay vào túi áo, tựa vào cửa xe. “Anh đây đã hy sinh sức khỏe vì nhóc. Nhóc cũng nên đi ăn cùng anh chứ? Muốn đi cùng nhiều người nữa hay là hai chúng ta đi riêng nào?”
Đi ăn cùng mọi người cũng tốt. Tốt nhất là gọi thêm Tô Na Na. “Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút.” Tôi ngửa bàn tay, ngoắc ngoắc ngón cái. Điện thoại của tôi đã hết sạch pin rồi.
“Cho em mượn cả anh còn được nữa là.” Thiệu Bỉnh Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào.
Tôi đi ra xa một chút. Tay còn chưa bấm nút gọi thì đã nghe thấy tiếng chuông. “A lô!” Lúc nghe điện, tôi mới sực nhớ đây không phải điện thoại của mình.
Đầu dây bên kia chắc sửng sốt lắm. Ba giây sau mới nghe thấy giọng nói buồn bã của một cô gái: “Đưa điện thoại cho Bính Bính”.
“…” Lại còn Bính Bính[3] nữa sao? Tôi nhét điện thoại vào tay Thiệu Bỉnh Hàm. “Nghe đi. Có hot girl đang muốn ăn bánh kìa.”
[3] Bính nghĩ là bánh, có cùng âm đọc (bỉnh) với từ Bính trong tên gọi Thiệu Bỉnh Hàm.
Thiệu Bỉnh Hàm sững sờ một chút rồi nheo máy, bực bội trả lời điện thoại: “Em gọi có việc gì?”.
“Bính Bính, đã lâu lắm rồi anh không tới tìm người ta, người ta nhớ anh mà…” Giọng hot girl chuyển biến một trăm tám mươi độ, vô cùng nũng nịu.
“Hai người cứ thoải mái nói chuyện nhé. Bye bye.”
Tôi vừa đi được hai bước đã bị Thiệu Bỉnh Hàm túm tay giật lại. Anh ta nhún vai, giơ chiếc điện thoại ra trước mặt tôi nhấn nút tắt cuộc gọi. “Ghen rồi hả? Anh cắt đứt quan hệ với cô ta từ lâu rồi. Đi ăn cơm thôi.”
“Tôi sẽ tận tâm tận lực để làm cái cây. Anh đừng hòng biến cái cây thành cọng hành lần nữa nhé. Còn nữa, anh muốn lấy cọng hành nào chấm tương ăn thì cứ tự nhiên.” Tôi vẫy tay rồi đi về trạm xe buýt.
Tôi vốn là người thiếu quyết đoán, cũng chẳng giỏi cự tuyệt người khác nhưng lại là người cởi mở. Tô Na Na có một danh ngôn: “Phụ nữ như quần áo. Bọn đàn ông thấy có chút hứng thú là tìm mọi cách để mua cho bằng được. Nhưng mặc vào chẳng được bao lâu lại thay cái khác. Cũng chẳng quan trọng thời gian mặc nó dài hay ngắn bởi kết cục của chúng đều như nhau”. Tiêu Hàn Ý là một ví dụ. Tôi quen anh ta từ năm bốn tuổi. Tình cảm mười mấy năm cũng có thể thay đổi, huống hồ tôi và Thiệu Bỉnh Hàm quen nhau chưa được bao lâu.
Nửa tiếng sau đã xảy ra một chuyện khiến tôi tin chắc rằng câu: Từ trước tới nay, người anh hùng đã được rèn luyện qua bao thử thách, còn những kẻ được nuông chiều từ bé luôn thiếu bản lĩnh thì khó có thể làm nên nghiệp lớn chính xác là một câu nói răn đời.
Xuống xe, tôi vào một siêu thị nhỏ mua đủ lượng sữa chua trong một tuần. Tôi bóc một hộp ra, vừa ăn vừa đi về nhà.
“Đợi chút đã!” Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi vội đưa tay ra chắn, túi đồ trong tay va vào cửa phát ra những tiếng kêu sột soạt.
Mắt tôi mở to trong ba giây, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ xem mình nên bước vào hay lùi lại để đợi lượt thang máy khác.
Cô người mẫu ở tầng dưới hệt như một con rắn đang quấn lấy cơ thể người đàn ông. Người đàn ông có gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ, đặc biệt là bàn tay đang đặt trên vòng eo của cô gái. Những ngón tay thon dài mạnh mẽ. Bàn tay như thế xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có trên thế giới.
Người đàn ông ấy chính là Mục Thần Chi, anh ta đang hôn say đắm một cô gái.
Cô gái tỏ ra bực bội trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, đôi mắt nhỏ dài trừng lên tức giận. “Không vào thì đi ra!”
Cô tưởng tôi muốn nhìn lắm sao? Tôi cũng trừng mắt, lùi lại phía sau một bước.
“Phó tiểu thư! Thật trùng hợp quá!” Mục Thần Chi tranh thủ nhìn tôi một cái, vui vẻ chào hỏi.
“Ừm. Đúng là trùng hợp thật!” Người ta đã chào hỏi như thế, hay là tôi cứ vào nhỉ?
Cửa thang máy vừa đóng lại, tôi đã bắt đầu hối hận với quyết định của mình. Vì anh ta chỉ lịch sự chào tôi một tiếng rồi lại tiếp tục hoàn thành nốt những việc còn dang dở với cô người mẫu kia. Chắc kỹ thuật hôn của anh ta phải “Đỉnh” lắm thì cô gái kia mới phát ra những tiếng rên khe khẽ như thế. Tôi nghe rõ tiếng lưỡi họ quấn lấy nhau.
Không nhất thiết phải quyết liệt đến thế chứ, hau người coi tôi là không khí sao? Tôi cúi đầu, tập trung vào việc ăn nốt hộp sữa chua. Vị chua của sữa lan đến tận tim tôi. Hình như Mục Thần Chi cũng từng hôn tôi nhưng không phải như thế này, đối tượng của nụ hôn cũng bị thay đổi.
Thang máy chậm chạp đi lên. Không gian chật chội trở nên bức bối.
Tinh… Thang máy dừng lại rồi tiếp tục đi lên. Cảm giác mất trọng lực khiến người ta mệt mỏi, đó là cảm giác bất an khi đi lên không được mà đi xuống cũng chẳng xong, bị treo lơ lửng mà không tìm được chốn về.
May mà đến tầng thứ mười lăm thì họ đi ra. Mục Thần Chi vẫn ôm cô gái, trông hai người cứ như bị dính keo ấy. Cảnh tượng cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại là Mục Thần Chi cúi đầu hôn cổ cô gái để lại những vệt đỏ.
Về đến nhà tắm táp xong, toàn thân rã rời, miệng nhạt thếch, tôi mở máy tính đăng nhập trò chơi.
“Nhận được quà chưa?”, giọng Mục Thần Chi đủng đỉnh cất lên như mọi khi.
“Gì?” Tôi xỏ dép, lạch bạch ra mở cửa.
“Xin chào.” Tiểu Hàn – tài xế của Mục Thần Chi – đứng trước cửa, cầm một hộp quà trên tay.
“Phó tiểu thư. Đây là quà ông chủ tặng cô.” Tiểu Hàm mỉm cười máy móc sặc mùi nghiệp vụ.
Tôi nói với Mục Thần Chi qua điện thoại: “Nhận được rồi!”.
“Em mở ra xem có thích không?”
Chiếc hộp giấy màu hồng phấn, bên trên thắt nơ hình con bướm. Trong lớp lót lụa trắng là một đôi giày vải rất đẹp. Đôi giày được làm thủ công, những đường viền trên nền vải trắng hệt như tranh màu nước. Đi vào chân thật vừa vặn và thoải mái.
“Sao anh biết size giày của tôi?”
“Đoán thôi.”
“Món quà này tôi không nhận đâu.” Bây giờ chắc anh ta đang vui vẻ cùng cô người mẫu ở tầng dưới, thế mà có thời gian gọi điện thoại cho tôi sao? Còn tặng tôi quà là ý gì chứ?
“Thần Chi. Nước tắm em chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn tắm chung không?” Tôi nghe thấy rõ giọng nói nũng nịu của cô gái.
“Cạch!” Mục Thần Chi không thèm nói lời tạm biệt mà cúp máy luôn. Tôi nắm chặt điện thoại, bực bội đặt đôi giày vào trong hộp rồi ném vào tay Tiểu Hàn.
“Cầm lấy! Mang xuống tầng dưới mà tặng.”
Tôi đóng cửa “rầm” một tiếng, hận một nỗi không thể xới tung nền nhà lên được. Nhìn tôi giống đồ chơi lắm sao? Tại sao ai cũng đem tôi ra bỡn cợt? Các người đi chết hết đi!
Đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn không sao chợp nổi mắt. Đầu như bị một bàn tay bóp chặt trong khi điện thoại thì không ngừng đổ chuông. Là Mục Thần Chi! Tôi dứt khoát tháo pin ra, nhét điện thoại xuống dưới gối.
“Ting ting ting!” Chuông cửa reo lên ba hồi. Đồng hồ treo tường điểm đúng ba giờ mười bốn phút.
Tôi dụi mắt đi bật đèn. Vừa nhìn qua lỗ cửa đã thấy Mục Thần Chi hiên ngang đứng bên ngoài.
“Sao lại tắt điện thoại? Mở cửa mau! Anh biết em đang đứng ở bên trong.” Trong giọng nói trầm khàn của anh ta có chút mất kiên nhẫn.
Úi! Anh ta có thể nhìn xuyên cửa sao?
“Tôi đang ngủ.” Anh là ai chứ? Chúng ta quen nhau sao? Tại sao tôi phải mở cửa cho anh?
“Em ngủ ở ngoài nhà à?” Mục Thần Chi cười cười, “Ngoan nào. Mở cửa ra”.
Anh ta đúng là con sói già đóng bà lão già. Nhưng tôi cũng chẳng phải là dê con ngu ngốc.
“Mục tiên sinh phải chăng bị mộng du? Anh đến nhầm nơi rồi!” Nếu anh không xuống thì người đẹp ở tầng dưới lại sốt ruột cho mà xem.
Một khoảng im lặng kéo dài sau đó. Ánh đèn tự động ngoài lối đi cũng tắt. Chắc anh ta bỏ đi rồi. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đứng tựa lưng vào cánh cửa. Mặc dù hơi lạnh nhưng tôi không muốn trở vào nhà.
Không biết bao lâu sau, giọng nói trầm ấm của Mục Thần Chi mới lại cất lên: “Anh nhớ em!”. Giọng nói ấy còn có cả sự mỏi mệt, chán chường. Bên ngoài không có ai. Có lẽ là tôi đã thật sự hoảng hốt mà sinh ra ảo giác.
Tôi kéo tấm rèm cửa màu hồng đậm tạo một thứ âm thanh ngân dài. Từ tầng thứ mười sáu có thể nhìn xuống chỗ để xe. Trong tĩnh mịch, từng hàng xe vẫn ngay ngắn. Dù chúng có màu sắc gì thì trong đêm cũng chỉ còn là một chấm đen nhỏ, giống như những chú kiến đang ngủ say sưa.
Chỉ có một chiếc xe vẫn sáng đèn mà tôi cứ dõi theo mãi. Đến tận khi tôi kéo rèm cửa lại mà nó vẫn không rời đi.
Hôm sau là Chủ nhật. Tôi ngủ đến tận trưa mới dậy. Vừa lắp pin điện thoại thì chuông đã reo.
“Chào em!”
“Ừm.”
“Phó tiểu thư! Quà lần trước em hứa với tôi đến bao giờ thì tặng đây?”
Hôm qua chắc chắn là tôi mộng du! Cái người này vừa mới tối qua thôi còn hôn hít say đắm một cô gái khác trước mặt tôi, rồi nửa đêm nửa hôm lại đứng ngoài cửa nói nhớ nhung gì đó, sáng nay đã xưng hô với tôi đầy xa cách, “Phó tiểu thư”. Nếu không phải tôi mộng du thì cũng là não anh ta có vấn đề.
“Mục tiên sinh muốn nhận quà gì?” Hôm đó quả thực là tôi đã thất lễ với anh ta, nhưng ai mà ngờ anh ta đòi quà thật chứ.
“Anh muốn gì thì em sẽ tặng anh thứ đó chứ?”
“Trong khả năng cho phép.”
“Ồ, vậy thì tặng em cho anh đi.” Mục Thần Chi hình như đang mỉm cười, nhưng giọng nói không hề cợt nhả.
Tim tôi đập mạnh, mặt cũng ửng hồng. Tôi vội áp tay lên má. “Xin lỗi. Hàng đã bán rồi.”
Mục Thần Chi lại cười, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Hả, thế phải làm sao giờ? Những thứ khác anh đều không cần”.
Anh coi tôi là cái gì chứ? Bỗng chốc tình cảm, bỗng chốc lạnh nhạt. Bỡn cợt tôi, anh thấy vui lắm sao?
“Thôi được rồi! Không trêu em nữa. Đến số 6 đường Tĩnh An, tiệm bánh Ngô Ái mua hai cái quẩy mang đến công ty cho anh.”
“Hả?” Món quà đơn giản thế thôi sao? “Hai cái quẩy sao? Lại trêu tôi nữa à?”
“Được rồi! Anh thừa nhận là anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng nói đầy mê hoặc, giống như một tia sáng chiếu thẳng vào tim. Không lóa mắt nhưng cũng đủ để người ta ngây dại trong chốc lát. Loại ánh sáng này cũng rất kì lạ. Lúc lạnh lẽo thì có thể khiến người ta chết không toàn thây, khi ấm áp lại khiến họ giống như quả khinh khí cầu được bơm đầy hơi, phiêu du bay thẳng lên trời.
Giây phút này thật đẹp! Nhưng sẽ kéo dài được bao lâu? Ai biết được Mục Thần Chi lúc nắng lúc mưa thế nào? Nhưng tâm trạng tôi giờ không tốt. Ở nhà chịu không nổi nên tôi vẫn quyết định đi. Đây sẽ là lần gặp cuối, đưa quà xong thì sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Đây là mùa oi ả nhất trong năm. Giữa trưa nắng, mặt đường nóng bỏng như có lớp sóng ngầm đang sôi trào bên dưới. Hàng cây ngô đồng hai bên đường với những tản lá xanh cũng không ngăn nổii biết bao tia sáng mặt trời soi rọi. Tôi cầm trên tay hộp quà nhỏ đứng bên đường. Tiếng ve đầu hè râm ran khiến lòng tôi bỗng dưng se sắt.
Ngẩng đầu lên, dù đứng ở giữa biển người, dù thời gian thay đổi như thế nào, nhưng bạn vẫn có thể nhận ra trong nháy mắt. Bởi trái tim bạn chưa bao giờ rời xa người ấy. Trong cuộc đời tôi, chỉ có một người như thế - Tần Niệm.
Tôi bất giác lay mạnh huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ. Trước mặt người xe tấp nập, thật giống như một con sông, bờ bên kia rất gần, tôi có thể nhìn rõ anh ấy nhưng luôn có một khoảng cách. Tôi biết rõ nguy hiểm mà vẫn ngốc nghếch băng qua đường. Có thể khi thấy Tần Niệm đi cùng với người khác, tôi đã mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ.
Tiếng ve vẫn râm ran bên tai như càng lúc càng gấp gáp. Tôi cảm thấy có điều gì khác thường nhưng đã quá muộn. Định thần lại, tôi mới nhận ra mình đang đứng giữa lòng đường, trên tay cầm hộp quà nhỏ. Đèn xanh đã chuyển sang đỏ mà cũng không hề hay biết.
Bánh quẩy trong hộp vẫn còn nóng, hơi ấm truyền đến cả bàn tay tôi, rất ấm! Nhưng trong mùa nóng nực thế này thì cũng chẳng cần hơi ấm đó. Khi những giọt lệ tuôn rơi, tôi nghe thấy tiếng bánh xe ma sát mạnh với mặt đường đến đinh tai nhức óc. Tôi cảm giác mặt trời tạo thành luồng sáng trắng phía trước, vô cùng chói mắt. Mồ hôi cũng thấm ướt chiếc áo phông mà tôi đang mặc.
Cơn đau thắt từ lồng ngực lan rộng ra. Chiếc hộp màu phấn hồng trong tay tôi bị hất tung lên không trung, biến thành một đốm nhỏ trong màn trời xanh ngắt. Bánh quẩy văng ra khỏi hộp rồi rơi xuống. Tôi hoang mang đưa tay ra đỡ nhưng trời đất như bỗng tối sầm lại, tôi không nhìn thấy gì hết.
Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, tay thì đang truyền nước. May mà chiếc xe ấy phanh lại kịp thời nên tôi mới thoát chết. Nhưng xương tôi bị gãy, lại còn bị trầy da nữa.
Những người bạn cùng lớp lũ lượt đến hỏi thăm. Tô Na Na lo lắng nhất, gần như ngày nào cũng ở bên tôi. Tôi gặp nạn, ngay cã Thiệu Bỉnh Hàm và Tiêu Hàn Ý cũng tới thăm. Chỉ không thấy ai trong gia đình tôi tới. Mục Thần Chi cũng không thấy đâu. Đối với những người trong gia đình, tôi đã mất đi cảm giác gắn bó từ lâu rồi. Nhiều khi tôi cảm thấy mình thật giống với loài cỏ dại, bị quăng ra bất cứ nơi đâu. Sống hay là chết thì cũng chẳng có ai bận tâm.
Ngay cả tên bánh nướng cũng tới thăm, vậy tại sao Mục Thần Chi không biết tôi bị tai nạn?
Anh ta từng hôn tôi, nói nhớ tôi, vô cùng dịu dàng. Do anh ta bảo tôi đi mua quà nên tôi mới ra nông nổi này. Một tháng trời, có biết bao người đến thăm tôi rồi lại đi. Chỉ có anh ta là không một lần xuất hiện, cũng chẳng gọi điện hỏi han. Tôi thật sự rất buồn, buồn cho bản thân luôn bị đem ra đùa giỡn, buồn cho sự ứng xử giữa con người với nhau, bên ngoài tỏ ra tử tế nhưng một khi lộ bản chất thì luôn khiến người khác đau lòng, bởi nó quá giả dối và đớn hèn. Có lẽ trên thế gian này, thực sự là không còn ai thật lòng với nhau nữa.
Những ngày nằm trong bệnh viện tôi luôn nghĩ, nếu không phải Mục Thần Chi muốn tôi tặng quà, nếu tôi không đồng ý yêu cầu đó của anh ta thì buổi chiều hôm đó tôi đã ở nhà đánh một giấc dài, cũng sẽ không nhìn thấy Tần Niệm. Tôi thật ngốc, rõ ràng chỉ là một bóng người, rõ ràng biết đó là con đường có thể dẫn đến cái chết, vậy mà vẫn lao vào. Trên đời này, những ai tin rằng vẫn còn những điều đáng tin và đáng trân trọng thì đều là kẻ ngốc nghếch.