Duyên phận là gì?
Hắn và nàng,
Thần tiên và người trần,
Vì cớ gì có thể gặp được nhau?
Sự sắp đặt diệu kì của tạo hóa. Cho dù là cuộc gặp gỡ của một người trần mắt thịt, các quan cai quản nhân gian cũng chẳng có cách nào lý giải.
Tuyết Hồ kinh ngạc trước những gì đang nhìn thấy trước mắt.
Một con vật bốn chân có bộ lông trắng muốt, chỉ đang nằm cuộn tròn cũng tỏa ra vẻ vô cùng uy nghi, cao quý. Nó cũng lặng lẽ nhìn thẳng nàng hồi lâu, dường như cũng hiểu rất rõ một chiến thuật trong binh pháp của con người, rằng địch bất động ta bất động. Tuyết Hồ tuy có chút học thức, điều này không phải nàng không hiểu được, thế nhưng chỉ trách năng lực có hạn, hiểu tới làm là hai chuyện hoàn toàn khác hẳn nhau, không phải chỉ cần có ý là có thể thực hiện được.
Nàng là người trước tiên rời khỏi tình trạng hóa đá bất động. Chẳng biết bằng sức lực và lòng dũng cảm tới từ đâu, hai chân lại không cần tới sự chỉ huy của bộ não để tiến lên phía trước. Cho tới khi mũi giày thêu cánh nhạn đỏ rực của nàng chạm tới một nhánh rễ cây ngay sát mặt lỗ hổng, con vật kì lạ kia vẫn đăm đăm bất động nhìn nàng như cũ.
Tuyết Hồ thậm chí còn ngửi được một mùi hương rất lạ từ không gian nhỏ hẹp kia truyền ra. Mùi hương nhạt, lạnh. Phảng phất như ẩn giấu hương hoa, lại phảng phất như có một mùi vị tươi mát của nước, chen lẫn vị se se của gỗ rừng. Nhất thời đầu óc nàng chưa thể lí giải nổi mùi hương đang lan tràn vào khoang mũi của mình, nhưng có một điều nàng nhận ra rất rõ. Đây nhất định là một con vật sạch sẽ, chăm tắm rửa nhất mà nàng từng biết!
Một tia sáng vừa lóe lên trong đầu, Tuyết Hồ đột nhiên bật cười, vội vã xoay người lại hét lớn:
- Cha ơi… mọi người mau lại đây!
Con vật điềm tĩnh kia dường như bị thanh âm vốn lanh lảnh bởi hét to mà càng trở nên chói tai này dọa tới. Bốn chân hơi co lại rồi từ từ đứng thẳng dậy, cái đầu đầy lông mềm mại thẳng hướng cửa động ló tới. Ánh nhìn trong hai mắt đen sắc hiếm có của một loài động vật càng tỏa ra lạnh lẽo.
Tuyết Hồ có vẻ không nhận ra những sự biến chuyển này, nàng vẫn đang mải miết vẫy tay gọi những bóng người đang dần tới gần. Nhưng trong phút chốc vừa quay lại, toàn thân nàng bị dọa giật nảy lên.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
“Thì ra một con vật cũng có thể có ánh nhìn đáng sợ đến thế!”
Nhưng giống như một sợi dây nào đó trong đầu đã ở vào tình trạng không thể khôi phục, Tuyết Hồ không hề tỏ ra sợ hãi. Hay nói đúng hơn, một kẻ không hiểu biết thì sẽ chẳng sợ gì hết!
Chỉ trong khoảnh khắc đủ để uống vài ngụm trà, toàn bộ những người có mặt trong chuyến đi ngày hôm nay ngoại trừ Tuyết Liên đều xuất hiện. Có điều khác ở chỗ, không giống như Tuyết Hồ, bọn họ đều là người từng trải, đều đủ hiểu biết, vì vậy biểu hiện đầu tiên lúc nhìn thấy con thú này chính là sợ hãi…
Con thú trong hốc cây dường như nhận ra mối đe dọa, nhe hàm răng trắng toát sắc nhọn ra, giữa hai hàm răng đang nghiến chặt phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ. Bởi hiệu ứng âm thanh của hốc cây mà càng trở nên vang vọng, tạo ra một tiếng động rất có sức dọa người.
Quản gia là người có phản ứng nhanh nhất, lão vội vã lùi lại hai bước, giọng nói vì sợ hãi mà hơi run run, dùng một âm lượng chỉ đủ hai người nghe thốt lên:
- Lão gia, mau tránh xa ra. Đó… đó… hình như là một con sư tử…
Đặng Nguyên trong một thoáng ngẩn người bị tiếng gọi này lay tỉnh. Ông nhanh tay kéo Tuyết Hồ cùng lùi lại, khuôn mặt thoắt cái trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tuyết Nhỏ, con tìm ra thứ gì thế này…
Xét về tương quan lực lượng mà nói, tuy rằng phía bên này người đông nhưng lại yếu sức. Một mình con sư tử trắng kia xem ra cũng có thể chiếm được thế mạnh hơn.
Nhưng không chỉ Tuyết Hồ, mọi người đứng xung quanh đều có thể nhận ra, nó không hề có ý định tấn công. Đó dường như chỉ là một điểm thêm vào vô vàn những điều kì lạ của con sư tử điềm tĩnh trước mắt này mà thôi.
Đặng Nguyên lặng lẽ kéo tay con gái ý định rời khỏi, quản gia cùng hai hộ vệ đã sẵn sàng bám sát theo lưng. Thế nhưng người đáng lẽ phải là kẻ sợ hãi nhất lại vẫn cố chấp đứng lại, cánh tay bị cha kéo đi cương quyết kéo ngược trở lại.
Nàng nói, giọng nài nỉ:
- Cha… đem con sư tử này về nuôi được không?
Đặng Nguyên thoáng trầm ngâm. Lão quản gia run rẩy hỏi khẽ:
- Cô hai… cô… đang nói gì vậy?
Thế nhưng lại thấy người có quyền quyết định lớn nhất ở đó lên tiếng, nhất thời khiến mọi người có mặt đều khó hiểu:
- Mấy cậu nghĩ cách thử. Nếu có thể thì bắt về đi!
Ngay cả Tuyết Hồ vốn là người đầu tiên đề ra ý tưởng cũng giật mình trước thay đổi của cha nàng. Nhưng chỉ trong chốc lát đã kịp thích ứng, hào hứng cười nói:
- Vậy coi như quà sinh nhật tháng sau của con được không ạ?
Mọi người hơi choáng váng, gọi thứ như thế này là quà sinh nhật dường như có chút…
Chỉ thấy Đặng Nguyên thoải mái phất tay áo nói:
- Đã đem về nuôi ở nhà thì dùng riêng làm sao được, con thích thì cứ coi là thế đi!
Thật ra mà nói, Đặng Nguyên vốn là người kinh doanh, tuổi tác hiện tại cũng đã lớn nên suy nghĩ luôn thấu đáo. Thế nhưng xét cho cùng vẫn không thể tránh khỏi căn bệnh dễ mắc của nhà giàu, đó là thích khoe của. Nuôi một con sư tử trong nhà, rõ ràng là gia thế phải tầm cỡ thế nào mới nuôi được? Đừng thấy con sư tử này là bắt không về, để bắt được tất phải dùng tới sức, của không đơn giản. Hơn nữa, một con sư tử cũng đâu giống như một con chó, con mèo mà người ta vẫn thường nuôi? Oai phong như vậy, khiến cho người chủ nuôi nó cũng oai theo.
Con sư tử dường như cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, hai chân trước hơi nhún xuống, hàm răng sắc nhọn cắn chặt nhe ra, lộ ra dáng vẻ săn mồi đích thực. Chẳng qua lúc trước bọn họ cố chấp đứng quây lại quanh hốc cây không để cho nó một đường lui, nếu không cũng chẳng phải chờ tới bây giờ phải chịu cảnh đuổi bắt.
Chỉ có thể trách bản thân nó vốn không phải là một con sư tử tấn công người…
Đã quá giờ thân, ngoài trời chỉ còn lác đác vài tia nắng muộn nhợt nhạt.
Trong xe ngựa lúc này, một khung cảnh cũng có thể coi là yên ả…
Đặng Nguyên nhắm mắt dựa đầu vào thành xe, vẻ mặt tương đối hài lòng. Con gái lớn Tuyết Liên sắc mặt lộ ra chút sợ hãi, ánh mắt liếc nhìn em gái một lát, đoạn lại lo lắng liếc nhìn về chiếc cũi sắt hiện ra trước ô cửa sổ. Có lẽ Tuyết Hồ là người vừa ý nhất, đem rèm cửa buộc hẳn lên, cả đoạn đường đi suốt cả nửa canh giờ chỉ lặng lẽ ngắm nghía con vật nằm trong lồng sắt, mặt đầy hứng thú.
Cuộc săn bắt diễn ra dễ dàng hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Chẳng qua cũng chỉ tốn hơn một tuần hương mà thôi, chưa kể thời gian chính vẫn là lúc đi tìm kiếm cho nó một chiếc lồng sắt để giữ mang về. Người làm phải đánh xe xuống hết cả con dốc mới tìm được về một chiếc lồng sắt nhỏ vốn để làm chuồng chó, trong hoàn cảnh khó khăn hiện thời quả thực cũng chẳng còn cách nào khá hơn.
Chỉ trong nháy mắt sau khi Đặng Nguyên vung tay áo chấp nhận, con sư tử trắng đã trúng phải một mũi tiêu tẩm mê dược của hộ vệ. Nó rít lên một tiếng, song cũng không có phản ứng gì dữ dội, lại qua mấy khắc ngã sụp xuống, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề tỉnh lại.
Vì vậy mới nói, cho dù là đi chơi cũng rất cần thiết phải đem theo hộ vệ…
Chuyện sau một chuyến lên núi dạo chơi lại đem về một con thú nuôi, hơn nữa con thú nuôi ấy lại là sư tử dường như có chút khó chấp nhận.
Sau khi cánh cổng nhà rộng mở, từ người gác cổng cho tới bà Thị Giang từ trong nhà đi ra đón người đều tròn mắt sợ hãi. Tuyết Hồ vui vẻ phấn chấn, cười bám tay mẹ nói nhỏ:
- Mẹ ơi, bây giờ nó còn đang bất tỉnh. Đó là mẹ còn chưa được nhìn thấy lúc oai phong nhất đấy!
Bà Thị Giang mặt khẽ nhăn lại, run lên một cái.
Mấy người làm trong nhà rút cuộc không giúp ích được gì, bởi vì quá sợ hãi nên đừng nói là lại gần, ngay cả đứng cách tới ba bước chân cũng chẳng dám. Vì vậy công việc đổi nhà cho con sư tử trắng đẹp đẽ quý giá lại phải nhờ tới tay mấy hộ vệ trong nhà. Bọn họ tìm được trong nhà kho một cái chuồng sắt rất lớn, theo ý lão gia đặt ở sát với sảnh chính, chỗ sân có mái che rất rộng.
Đợi tới khi con sư tử trắng tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Bên dưới mái hiên, mấy ô đèn đều đã được thắp sáng trưng. Có chút ngoài mong đợi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó lại chính là cô gái phiền phức khi trước.
Nó chán nản nằm im một chỗ, ngay cả một cọng lông cũng chẳng buồn động đậy. Nhưng dáng vẻ thờ ơ như vậy cũng chẳng thể duy trì được lâu, nó muốn nằm yên tĩnh nhưng người kia thì không chịu, cố chấp ở bên cạnh chuồng gọi liên tục mấy lần:
- Chân! Chân!…
Đó là cái tên nàng phải khổ sở suy nghĩ suốt cả buổi tối mới có thể nghĩ ra. Nhìn xem, bộ lông trắng muốt mượt mà, hai mắt sáng rực lấp lánh… Ngoại trừ cái tên Chân này chẳng còn tên nào có thể xứng đáng với nó!
Chân đối với cái tên mới bị người ta đặt cho này, chỉ có thể tóm lại ở một câu. Đó là chán càng thêm chán.
Nó sống không biết đã bao nhiêu năm, thật chưa từng tưởng tượng ra cũng có ngày sa cơ lỡ vận tới bước này. Nhìn cô gái liều lĩnh ngang ngược kia đang luôn miệng gọi người làm mang thức ăn lại cho nó, từ tận sâu trong lồng ngực trào lên tức giận.
Phải, đã lâu như vậy rồi chưa từng trải qua nhiều cảm xúc mãnh liệt tới vậy…
Tuyết Hồ ngồi nhích sang một bên, hào hứng nhìn hộ vệ trong nhà đưa vào trong chuồng sắt cả một con gà được vặt lông nhẵn nhụi béo mầm, hai mắt chăm chú theo dõi phản ứng của Chân. Thế nhưng con sư tử nuôi của nàng không những không tỏ vẻ muốn ăn, mà còn nhắm hai mắt lại không phát ra một tiếng, dửng dưng quay đầu vào góc tường phía trong.
Nàng bần thần nhìn biểu hiện của nó, trong lòng băn khoăn suy nghĩ rất nhiều điều. Chẳng lẽ Chân của nàng lại không thích thịt gà?
Tuyết Hồ nghiêng đầu mím môi, một lát sau nhoẻn miệng cười gọi nhỏ:
- Em gái ơi, mau ăn đi!
Người làm còn đang đứng bên cạnh nghe vậy cũng choáng váng nghiêng ngả.
Chân gục đầu vào giữa hai chân. Lúc này ngay cả đường nét trên khuôn mặt của nó cũng chẳng thể nhìn rõ được nữa.
Tuyết Hồ ngơ ngác, chẳng lẽ cách nói chuyện của nàng khó nghe tới vậy?
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền chạy ra xem thử, con gà béo mập thế nhưng vẫn còn nguyên! Chân của nàng hình như ngay cả tư thế còn chưa hề thay đổi…
Tuyết Hồ tức tốc sai hộ vệ đem tới thịt lợn nạc tươi sống, lại đổi qua thịt bò thăn đỏ ngon miệng, lại đổi tới ngan, ngỗng,… Thế nhưng Chân vẫn chẳng buồn động đậy.
Nàng tá hỏa, đã ba ngày rồi thú nuôi của nàng chẳng ăn gì, như vậy không phải sẽ chết hay sao…
Đặng Nguyên cũng đầy lo lắng muốn mời một thầy lang về xem bệnh cho Chân. Người làm trong nhà chạy cả dọc trấn, trả tiền cao tới đâu người ta cũng vừa bước qua cửa nhà đều hoảng hốt trả tiền bỏ chạy. Rốt cuộc phải lận đận chạy lên tới đạo trên mới tìm được một người có ít hiểu biết về động vật chịu giúp, người này vốn ngày trước sống bằng nghề hoạn chó…
Tuy bị Tuyết Hồ phản đối kịch liệt, song vì an toàn tính mạng cho người tới khám bệnh gan dạ và mọi người, Chân vẫn bị hạ thuốc mê.
Nàng ngồi bên cạnh vươn tay vuốt nhẹ lớp lông trên đầu thú cưng, hai mắt chằm chằm quan sát động tĩnh của người mới vừa tới. Khám chữa cả nửa ngày, hầu như chẳng thu được tí kết quả nào, điểm nổi bật đáng để nói nhất chính là, ông ta khẳng định Chân kỳ thực là một con sư tử đực!
Trước ánh mắt không tin tưởng của Tuyết Hồ và lời lẽ lý luận hùng hồn của lão quản gia, ông ta phải đặt cược cả kinh nghiệm hai mươi năm hoạn chó để làm bằng chứng cho lời nói của mình.
Cuối cùng, thì ra Chân lại là đực?
Tuyết Hồ có chút trì trệ đối với tin tức vừa nhận được. Thói quen mới được hình thành ba ngày đã phải bỏ rồi, Chân không còn là em gái được nữa…
Nàng vẫn cố chấp kiên trì hỏi lại một lần:
- Ông chắc chắn nó là đực?
Lão ưỡn ngực ngẩng đầu giọng chắc nịch:
- Chắc chắn!
- Thế nhưng quản gia nhà tôi nói, sư tử đực thì phải có bờm. Vì sao Chân không có?
Băn khoăn mất một lúc, nàng lại thấp giọng tự hỏi:
- Là sư tử đực nhưng không có bờm. Nói như vậy thì cũng giống như nam mà không có…
- Cô chủ!
Tuyết Hồ bị dọa giật nảy mình.
- Cô đang nói gì vậy?
Nàng chớp chớp mắt, mơ hồ trả lời:
- Không phải sao, cũng giống như đàn ông mà không có râu. Chẳng phải cũng là chuyện không quá khó hiểu hay sao?
Quản gia, người khám bệnh cho Chân cùng toàn bộ hộ vệ có mặt tại hiện trường đều nghẹn họng im bặt. Tuyết Hồ nhìn vẻ mặt quẫn bách của quản gia, khó hiểu hỏi nhỏ:
- Ấy quản gia, sao mặt ông đột nhiên đỏ vậy?
- …
- A, xin lỗi, xin lỗi. Tôi quả thực không nhớ ra ông cũng không có râu mà!
Xung quanh đồng loạt vang lên những tiếng hít thở ai oán. Tuyết Hồ buồn rầu phát hiện, ngoại trừ người khám bệnh cho Chân đang vuốt râu cười ha hả, toàn bộ những người còn lại hình như đều không có râu…
Sự kiện Chân đột nhiên chuyển thành sư tử đực không quá sức gây chấn động. Chẳng qua bây giờ không thể gọi là em gái được nữa, đành phải chuyển thành gọi tên vậy thôi.
Lúc Tuyết Hồ ngồi ở cổng chuồng vui vẻ gọi gọi vào trong chuồng mấy tiếng Chân, Chân liên tục cũng là lúc cả nhà ba người đang đi qua. Đặng Nguyên tò mò hỏi nhỏ:
- Con gọi nó là Chân sao? To như vậy, chẳng có điểm nào giống bàn chân cả!
Nàng ngẩng đầu, giận dỗi kêu lên:
- Cha ơi, không phải là bàn chân!
- Vậy là chân thực sao?
Tuyết Liên ở bên cạnh lên tiếng khiến nàng gật đầu như giã tỏi, miệng toét ra cười:
- Đúng rồi đúng rồi! Nó chính là báu vật chân thực nhất trên đời!
Đặng Nguyên nghe thấy vậy thì chẹp chẹp lắc đầu, bà Thị Giang hờ hững không đáp, chỉ có Tuyết Liên vui vẻ cười với em gái.
Vấn đề hiện tại vẫn là Chân còn chưa chịu ăn uống.
Tuyết Hồ suốt cả một buổi chiều ngày thứ tư ngồi lì trước cửa chuồng sư tử, hai mắt mở to suy nghĩ. Còn phía bên trong, dường như Chân cũng đang thực sự mệt mỏi, cả người cuộn tròn thành một cục bông trắng muốt, ngay cả mí mắt cũng đang khép chặt. Nếu không phải vẫn nhìn thấy thân hình nó khe khẽ rung động, Tuyết Hồ có lẽ sẽ tưởng rằng nó đã chết đói mất rồi.
Tuyết Hồ lặng lẽ trở về phòng ăn, lại lặng lẽ nhấc đũa gắp vài gắp. Đặng Nguyên thấy vậy cũng chỉ thở dài, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng nói:
- Xem ra con vật kỳ lạ này khó mà nuôi nổi. Đã như vậy, ngày mai chắc phải đem trả lại chỗ cũ thôi.
Hứng thú nhất thời lại không lường trước được hậu quả. Đặng Nguyên hơi hối hận, một con dã thú làm sao có thể dễ dàng nuôi ở nhà được cơ chứ? Ông đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Tuyết Hồ cầm đũa xoay tròn trong bát cơm, chẳng phải quản gia nói sư tử thích ăn những thứ thịt sống tươi ngon sao? Chân của nàng chẳng lẽ phải chịu chết đói?
Cô độc như vậy, ngay cả một con vật cũng chẳng muốn sống cùng nàng…
Tuyết Hồ vươn tay gắp một miếng rau, đôi đũa trên không trung bất chợt dừng lại. Nàng ngẩn người như nhớ ra điều gì, hai mắt vụt sáng gọi người làm đem tới một bát tô đựng cơm, sau lại tự tay gắp vào rất nhiều loại rau, trên bàn có gì gắp vào thứ đó. Chỉ sau một thoáng im lặng, bát tô cơm đã đầy ngập đồ ăn.
Tuyết Hồ vui vẻ cầm bát chạy ra ngoài, để lại một bàn ba người sửng sốt khó hiểu.
Đặng Nguyên nhìn mấy đĩa rau vơi hết quá nửa trên bàn, hừ một tiếng:
- Con bé này thật không biết nghĩ cái gì.
- Thôi cứ để kệ nó. Ông dùng cơm đi. Tuyết Lớn, con cũng ăn đi!
Bà Thị Giang nhẹ giọng khuyên nhủ, một bàn ba người lại lặng lẽ dùng cơm, giống như mấy chuyện kì quặc vừa rồi của Tuyết Hồ còn chưa từng xảy ra.
Tuyết Hồ chạy ra ngoài tìm một hộ vệ, nhờ người đó đem đồ ăn vào trong chuồng cho Chân. Sau lại nấp ở một góc tối trong sảnh đỏ mắt nhìn ra chờ đợi. Chân trong suốt lúc hộ vệ mang cơm tới đều không có phản ứng gì. Đã qua cả tuần hương, tảng đá trong lòng nàng càng lúc càng nặng trĩu, rốt cuộc lại thấy cơ thể nó động đậy.
Dưới ánh sáng vàng vàng đỏ đỏ của mấy ngọn đèn treo trước sân, nàng nhìn thấy cục bông trắng tròn trĩnh đang từ từ được kéo dãn ra. Từ phía này Tuyết Hồ đã có thể nhìn thấy cái đầu mượt mà của nó, hai mắt sáng rực cùng cánh mũi đang khe khẽ hít vào.
Khoảnh khắc dài tựa cả ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy Chân chịu ăn cơm!
Chân của nàng, hoá ra lại là một con sư tử thích chay tịnh.
Sự kiện Chân chịu ăn uống đem lại một luồng gió mới cho nhà họ Đặng.
Ngoại trừ Đặng Nguyên và Tuyết Hồ là hai người vui vẻ nhất, những người còn lại trong nhà cũng nhẹ nhõm vì không phải hằng ngày trống thấy vẻ mặt cáu kỉnh của hai vị chủ lớn trong nhà, càng không phải tiếp tục chịu đựng tính khí khó chịu lại đang bực bội của cô hai nữa.
Tuyết Hồ mỗi ngày đều ngồi bên cửa chuồng ngắm Chân ăn cơm. Theo như nàng thấy, hình như Chân hơi gầy, vì vậy trong bát cơm ngày hôm nay nàng đã lén cho vào một ít thịt. Mẹ nàng chẳng phải vẫn nói phải ăn nhiều thịt thì mới béo được hay sao?
Mỗi bữa lượng thịt lại nhiều dần, nàng rốt cuộc phát hiện ra Chân kì thực không phải ăn uống chay tịnh, mà nó là một con sư tử chỉ ăn đồ chín. Hơn nữa còn là một con sư tử chỉ ăn đồ chín có dáng ăn tuyệt đẹp!
Cho tới ngày thứ ba Chân chịu ăn cơm, cũng là ngày thứ bảy Chân tới nhà họ Đặng, toàn bộ cả gia đình, quản gia cho tới đám người làm, nha hoàn đều chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ. Bọn họ thế nhưng lại nhìn thấy, cô hai nhà bọn họ chạy vào trong chuồng sắt!
Dáng vẻ Chân vẫn mệt mỏi ủ rũ như thường ngày, chỉ nằm im lìm một góc không động đậy. Tuyết Hồ ngồi ngoài cửa chuồng gọi mãi không được, ngắm nghía bộ lông mềm mịn của nó càng sinh ra ngứa ngáy khó tả. Vì vậy bây giờ mới có thể xuất hiện cảnh tượng nàng ngồi xổm trong chuồng sắt, một tay vuốt ve đám lông trên người Chân, từ đầu dọc xuống cổ rồi xuống thân, gần như chẳng chịu bỏ sót một chỗ nào.
Thoạt đầu Chân hình như tỏ ý phản đối, cái đầu động đậy trốn tránh bàn tay nàng. Thế nhưng phản ứng ấy của nó rốt cuộc chỉ đổi lại trạng thái càng phấn khích của Tuyết Hồ. “Nó rốt cuộc cũng chịu động đậy!”
Bà Thị Giang hoảng sợ nhìn con gái, vì sợ kinh động tới con mãnh thú mà chỉ dám gọi nho nhỏ:
- Tuyết Nhỏ, mau ra đây! Con làm cái gì vậy?
- Mẹ ơi, Chân rất hiền mà!
Tuyết Hồ thản nhiên nhoẻn miệng cười, cố chấp ngồi trong chuồng vuốt ve quả cầu lông trắng.
Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện đáng sợ nhất, chỉ có chuyện đáng sợ hơn mà thôi!
Ngày thứ mười, người làm trong nhà càng vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng cô hai nhà bọn họ lôi lôi kéo kéo con sư tử trắng ra khỏi chuồng, trong miệng còn vừa thở dốc vừa lẩm bẩm:
- Chân ra ngoài chơi nào! Em cứ nằm ì như vậy nhất định sẽ có ngày chảy xệ, chảy xệ rồi dáng người sẽ không cân đối, không cân đối thì làm sao mà đẹp như trước được?
Con sư tử to như vậy, bằng một mình sức lực vốn vẫn yếu ớt của nàng thì quả thực chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Tuyết Hồ hơi mệt, tạm dừng tay lau mồ hôi, khuôn mặt trắng xanh càng nhợt nhạt như thiếu máu, mồ hôi lấm tấm trên trán, làm ướt nhẹp cả mấy sợi tóc mai. Nàng liếm liếm khóe môi khô khốc, ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời, cố chấp níu kéo:
- Chân, em nhìn xem trời nắng đẹp như vậy còn không chịu theo chị ra ngoài sưởi nắng, không phải quá lãng phí hay sao?
Nói xong lại thở hồng hộc vòng cả hay tay ôm chặt phần cổ của con sư tử trắng, lấy hết sức bình sinh kéo nó ra ngoài.
Bà Thị Giang chỉ dám từ xa đứng nhìn, khuôn mặt chán nản lắc đầu bỏ đi. Đứa con gái này dũng cảm hay là chẳng biết sợ là gì, bà cũng chẳng thể hiểu rõ. Đúng vậy, ngay từ lúc mới sinh ra ngay cả một người làm mẹ như bà đã chẳng thể hiểu rõ suy nghĩ, tính tình của nó.
Tuyết Hồ lôi lôi kéo kéo hết nửa ngày. Sức lực chỉ có càng lúc càng yếu, thế nhưng cuối cùng Chân cũng chịu ra ngoài, có lẽ chủ yếu là bởi vì phiền mà không chịu nổi.
Tuyết Hồ vui vẻ vì thực hiện được mục đích, nắm một đám lông trên cổ của Chân dẫn nó đi dọc theo vườn hoa trong nhà. Lớp lông trắng mịn của nó dưới ánh nắng mặt trời càng giống như tỏa ra những tia sáng dị ảo, lấp lánh như bạch ngọc. Nàng nhìn không rời mắt, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Có lẽ cô hai nhà họ Đặng chưa bao giờ tươi tắn như vậy!
Cảnh tượng một người một sư tử kéo dài như vậy suốt mấy ngày. Cho tới ngày thứ mười lăm, nửa tháng sau khi Chân tới nhà, tất cả mọi người đều đã quen với sự xuất hiện của một con sư tử lông trắng đẹp đẽ hiền lành. Cái lồng sắt to lớn khi trước cũng đã bị cất vào kho từ khi nào. Bây giờ, ngay cả người vốn rụt rè e lệ như con gái lớn cũng đã hoàn toàn quen với sự xuất hiện của Chân, thậm chí còn có lúc người làm trong nhà nhìn thấy nàng cũng vuốt ve nó giống như một con vật nuôi thông thường.
Chân dường như đang dần thích nghi với cuộc sống mới. Ban đêm nằm trong sảnh chính hai mắt lim dim ngủ, ban ngày đi dạo trong vườn hoa, ăn những món ăn giống như của con người, đi lại tự do trong nhà giống như một con người bình thường.