Tuyết Hồ ngồi trên bờ cát, lắng nghe gió biển đem theo hơi lạnh ẩm cùng vị mặn thấm vào tai, nhìn mặt nước dưới ánh trăng tỏa ra những tia sáng lung linh huyền ảo.
Câu chuyện tái ông mất ngựa quả không sai. Nếu như không phải lúc trước hết sạch tiền chẳng dám đi dạo chợ đêm nữa, có lẽ bây giờ nàng đã chẳng thể ngồi đây mà tận hưởng cảm giác thư thái này, để rồi sau này nếu như chẳng may biết được, có thể lại sẽ ân hận cả đời. Thế nhưng làm gì có ai biết được, không phải là tái ông mất ngựa hay sao? Một vòng luân hồi luẩn quẩn, kết cục cuối cùng là phúc hay là họa, chỉ có thời gian mới có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng nhất.
Trong bụng thầm nhủ, nhất định ngày mai sẽ đem theo thật nhiều, thật nhiều tiền. Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua. A, vừa rồi còn nhìn thấy bộ chuông gió bằng ốc biển thật đẹp. Vừa là quà kỉ niệm, vừa để treo ở đại sảnh cho Chân vui tai, thế thì còn gì bằng nữa!
Thật trùng hợp là, hôm nay lại đúng là ngày rằm.
Trăng trên biển tròn hơn, sáng hơn trăng ở đất liền rất nhiều. Bầu trời hôm nay có lẽ rất nhiều mây, bởi vì đêm đen mà không thể nhìn thấy rõ ràng được.
Có những vật tỏa ra ánh sáng quá rực rỡ khiến vạn vật đều lu mờ. Giống như mặt trời, giống như Tuyết Liên – chị gái nàng. Lại có những vật chỉ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mờ nhạt nhưng ấm áp, đủ để tất cả đều tỏa sáng. Giống như mặt trăng, lại chẳng giống như ai cả. Tuyết Hồ yêu chị, nhưng nàng không thích mặt trời. Nàng chỉ thích ánh trăng, cả cuộc đời nàng vẫn luôn muốn tìm được một ánh trăng của lòng mình…
Vầng trăng tròn, vàng nhạt như bánh quế ba đồng nàng vẫn ưa thích ngày bé. Trên mặt bánh giòn vàng rộm lốm đốm những hạt vừng, chấm đầy như những vệt đen dài kì lạ trên vầng trăng cao lơ lửng.
Đường bờ biển thấp thoáng phía xa, mờ ảo trong ánh sáng vàng nhạt của trăng rằm làm đường kẻ ly, phân cách giữa nền trời và mặt biển đều đang nhuộm trong một màu đen tối. Vầng trăng đổ xuống mặt biển thành một nửa trái cầu lung linh, nửa kia chạy thành một vệt dài kéo liền tới bờ cát. Gió đêm trên biển thổi mạnh, mặt nước gờn gợn nhấp nhô thành từng chuỗi. Vầng trăng sáng bị gió thổi cho lay động, trên mặt nước đung đưa thành nhịp như đang nhảy. Theo mỗi gợn sóng lăn tăn, ánh trăng như lại gần thêm một chút, sáng rõ hơn một chút. Ngỡ như chỉ cần chờ đợi, vươn tay ra đỡ là có thể đón được ánh sáng dịu dàng, mềm mại ấy vậy.
Xa xa, nơi rất gần với dải đường chân trời thấp thoáng những ánh đèn của một vài chiếc thuyền lưới. Lắng nghe trong gió, lẫn với những tiếng rì rầm của sóng biển như có tiếng hát đồng dao từ một ngày xa xưa dội về, những tiếng trẻ con trong trẻo cao vút như kéo dài cả một miền kí ức.
Nàng cũng từng thích chơi chuyền như thế…
Cái mốt, cái mai
Con trai, con hến
Con nhện chăng tơ
Quả mơ, quả mận
Cái cận, lên bàn đôi
Đôi chúng tôi
Đôi chúng nó
Đôi con chó
Đôi con mèo
Hai chèo ba
Ba đi xa
Ba về gần
Ba luống cần
Một lên tư
…
()
Đám trẻ con quanh xóm thường tụ lại một chỗ dưới gốc đa ngay cổng đình chơi chuyền. Một đứa chơi, vài đứa đọc. Ríu rít râm ran khắp ngõ xóm. Còn Tuyết Hồ chỉ có thể nấp sau những kẽ hở của bức tường bao quanh đình ngó trộm, trong miệng lẩm bẩm đọc theo từng câu hát.
Nàng xem rất nhiều lần, mỗi lần đều quan sát thật cẩn thận, bài đồng dao nào cũng đều nhớ rất kĩ. Trở về nhà sẽ cẩn thận thửa ra một quả bưởi non nào tròn nhất, đẹp nhất cùng với vơ thêm một nắm đũa lặng lẽ trốn trong phòng chơi. Một mình ngồi trên giường vừa tung vừa hát lên khe khẽ. Nàng còn có một người chị gái, thế nhưng Tuyết Liên là một tiểu thư đài các chỉ biết đọc sách, thêu thùa, học đàn. Sẽ chẳng bao giờ có thể cùng nàng chơi những trò chơi của bọn trẻ con đơn thuần như thế.
Ngày bé cũng từng khao khát được chơi những trò trẻ con ấy, rất khao khát! Bây giờ nghĩ lại thấy chẳng còn phức tạp đến vậy nữa…
Tiếng trẻ con nô đùa cười ầm ĩ khiến nàng giật mình trở lại với thực tại.
Tuyết Hồ nheo mắt nhìn. Trên bờ cát trắng về đêm, dưới ánh trằng nhàn nhạt như mờ như tỏ có rất nhiều người đang chơi đùa. Đặc biệt ở một góc xa có một đám trẻ con chừng hơn mười đứa đang đứng quây thành một vòng tròn rầm rì bàn bạc. Tuyết Hồ chú tai lắng nghe, lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng. Một đám đông từ từ chuyển xếp thành hàng dài, đứa sau bám lấy đuôi áo đứa trước, chỉ chừa lại duy nhất một đứa trẻ đứng đối diện với người xếp đầu hàng.
Tuyết Hồ bừng tỉnh, trong đầu vừa vang lên một tiếng thì đã thấy bọn chúng bắt đầu hát.
Rồng rắn lên mây
Có cây lúc lắc
Có nhà điểm danh
Hỏi thăm thầy thuốc
Có nhà hay không…
()
Tiếng lanh lảnh đồng loạt vừa chấm dứt, tức thời cả đám như náo loạn, hô vang rầm cả một góc trời. Đứa trẻ đứng đầu hàng cố chấp vươn hai tay tìm cách ngăn lại kẻ đứng đối diện, nhưng phía sau dài quá, chạy lung tung quá, lại cố tình bám chặt nhau như vậy. Chẳng mấy chốc hàng dài tắp đã ngắn củn, ngắn củn, cho tới khi chỉ còn lại duy nhất một người. Bọn chúng lại bắt đầu quây lại thành vòng tròn rì rầm bàn bạc, lại xếp hàng, lại chơi… Cứ như thế suốt mấy lần mà không biết mệt. Còn Tuyết Hồ ngồi bên này chăm chú xem cũng không biết chán, chẳng để ý được thời gian trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc trời đã tối lắm rồi. Phải tới khi lũ trẻ con dần dần giải tán, túm lại thành từng nhóm men theo bãi cát dài trở về nhà nàng mới choàng tỉnh nhận ra điều này.
Cả bãi cát rộng gần như chỉ còn lại một mình nàng. Vốn dĩ trời đêm muộn đã chẳng có mấy ai ở ngoài, nữa lại là thân con gái như Tuyết Hồ. Nhưng nàng dường như không biết sợ, cứ như vậy nấn ná ở bãi cát hồi lâu vẫn chưa có ý định trở về.
Trời càng tối gió càng trở lạnh. Sóng biển ầm ầm nhô cao, sóng trước đuổi sóng sau, trên đầu lấp lánh những lớp bọt, dưới ánh trăng hiện lên một màu trắng xóa, đuổi tới bờ cát vỡ ra thành muôn ngàn mảnh vụn, soải theo sườn cát dốc trôi xuống, vang lên những tiếng xèo xèo như nhả bọt.
Một màu đen tuyền pha lẫn ánh trăng vàng nhạt mỏng manh vụn vãi, phủ kín lên đất, biển, trời một vẻ tĩnh lặng tới rợn ngợp. Dường như muốn nuốt trọn tâm trí người ta vào một lốc đen vô tận chỉ nghe được tiếng gió cùng tiếng sóng nước vỗ vào nhau rì rào.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay thở dài. Dùng ngón trỏ tay trái vẽ vẽ lên lòng bàn tay phải dọc theo những đường kẻ chỉ chằng chịt nhưng mờ nhạt, Tuyết Hồ nhớ lại những lời thầy tướng số nói với nàng ngày trước. Chẳng qua chỉ gặp phải chút trắc trở mà thôi, tuổi thọ dài lắm, chẳng có gì để lo lắng. Thế nhưng ông ấy chẳng nói cho nàng, rút cuộc sống lâu như vậy nhưng có hạnh phúc hay không, có bình yên hay không? Thà rằng bớt đi chút tuổi để đổi lấy ấm áp, cái giá ấy cũng chẳng có gì là không đáng cả.
Gió rít lên thành cơn thổi qua người, Tuyết Hồ rùng mình một cái, kéo lại vạt áo quyết định trở về. Để lại biển đêm phía sau lưng, mặc cho tiếng sóng nước khuất xa dần, nàng đem theo tâm trạng chẳng mấy vui vẻ trở lại quán trọ.
Chợ đêm đã gần tan. Trên đường phố chỉ còn thưa thớt vài bóng người. Tuyết Hồ vòng tay ôm chặt người, cúi đầu đi về phía trước. Vốn dĩ lúc trước đã cố tình tới ngay bãi biển đối diện quán trọ, bây giờ cũng chỉ cần băng qua một lối sang nữa là đã tới nơi. Thế nhưng thình lình trước mắt lại xuất hiện bóng người.
Tuyết Hồ giật mình ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một người dáng vẻ không mấy hòa nhã đã đang đứng chắn ở bên vệ đường đợi mình từ bao giờ.
Hắn nhếch mép cười, mấy ngón tay vuốt vuốt mấy sợi ria bên mép dùng giọng nói lưu manh dẫn chuyện:
- Cô bé, đi đâu về muộn thế?
Tuyết Hồ nhíu mày, mặt lạnh dửng dưng định xoay người tránh ra một phía khác. Nhưng chân vừa bước một bước thì người đối diện cũng bước sang một bước, tiếp tục đứng chặn trước mặt. Nàng thầm nghĩ không ổn. Khi thường chỉ quanh quẩn ở một góc nhỏ trấn Đông Hồ, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện xảy ra ngày hôm nay. Bây giờ đất lạ người thưa lại giữa đêm hôm thanh vắng, ngộ nhỡ hắn định giết người cướp tiền thì biết làm thế nào bây giờ?
Tuyết Hồ khẳng khái ngẩng đầu nhìn thẳng khuôn mặt ngăm đen do cháy nắng của kẻ đứng đối diện, giọng cứng cỏi:
- Tôi hiện tại không mang theo tiền. Nếu muốn, theo tôi về quán trọ cha tôi sẽ đưa tiền cho ông.
Hắn phì cười, giọng cợt nhả:
- Con thỏ non này cũng mạnh miệng nhỉ. Cái thói xưng hô hống hách như vậy chắc là con cái nhà giàu hả? Nhưng cô bé ơi nhầm rồi, một chút tiền có là cái gì. Ông đây muốn nhiều thứ hơn kia.
Tuyết Hồ ngơ ngác không hiểu hắn muốn nói tới điều gì, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước. Trong nháy mắt xoay người bỏ chạy.
Nhưng dẫu sao thì cũng là thân gái sức yếu, chỉ tới bước thứ ba đã bị giữ lại. Tuyết Hồ gắng gượng vùng vẫy, không phát hiện ra hắn thậm chí còn gọi thêm mấy người khác nữa tới gần. Mỗi người đều có nước da ngăm đen cháy nắng cố hữu của một người miền biển.
Có một giọng nói lớn hô lên:
- Đại ca mau buông ra, nó chính là con yêu quái nhà họ Đặng đấy!
Tên béo đang giữ chặt cánh tay Tuyết Hồ này giật mình một cái, vội vã buông ra.
- Sao mày biết?
- Hôm trước vô tình nhìn thấy, quên làm sao được. Với lại…
Vừa nói vừa vươn tay chỉ về hướng quán trọ ở rất gần:
- Nhà họ Đặng bọn họ đang nghỉ ở kia kìa.
Tên được gọi là đại ca khoanh tay trước ngực quan sát Tuyết Hồ thật kĩ, trong miệng lẩm bẩm:
- Vốn tưởng hôm nay có món mới, ai dè lại là đứa chẳng ra gì…
Một lát quay lại phía mấy người vừa tới gần, giọng dữ tợn:
- Vậy thì xử nó luôn đi. Không phải tại con ranh này năm xưa nhà tao cũng không mất trắng với chết đói mấy mạng người. Còn chúng mày nữa, nhân cơ hội này mà trả thù luôn một thể đi!
Cả đám người dùng một ánh mắt đỏ rực dữ tợn nhìn thẳng Tuyết Hồ.
Nàng toàn thân đều run rẩy. Trên mặt, hai chân, hai tay lạnh toát đông cứng không cách nào cử động, trơ mắt nhìn bọn họ càng lúc càng lại gần. Bộ dạng như vậy, ánh mắt như vậy, chỉ cần vừa nhìn qua đều biết ý định đánh chết nàng.
…
Một khoảnh khắc mà dài tựa cả ngàn thu, trái tim Tuyết Hồ cũng dường như muốn chết lặng.
Một bóng người chớp nhoáng xuất hiện trước mặt nàng, tấm lưng dài rộng che chắn toàn bộ những gì đang diễn ra phía trước. Nàng ngây ngẩn nhìn hắn đánh ngã cả đám người, lại ngây ngẩn nhìn lính quan không biết từ khi nào, bằng cách nào thì xuất hiện đem bắt hết chúng lại giải đi. Cho tới khi đường phố sạch trơn không một bóng người, một khung cảnh phố biển về đêm lạnh lẽo, vắng lặng tới rợn người.
Có tiếng nói vang lên bên tai nàng, hòa vào với gió cùng hơi lạnh:
- Có sợ không?
Nhưng nàng không nghe thấy.
Trong đầu Tuyết Hồ lúc này chỉ văng vẳng câu nói lúc trước, thứ đem vết đen vẫn cất giấu rất sâu trong lòng nàng kéo rách ra để mặc cho ánh sáng chói chang chiếu vào, lần nữa đem tâm trí nàng kéo xuống địa ngục đen tối, vùng vẫy không lối thoát.
“Không phải tại con ranh này năm xưa nhà tao cũng không mất trắng với chết đói mấy mạng người…”
Tuyết Hồ nắm chặt tay, ngón tay bấm sâu vào da thịt, cố sức hít vào thật sâu, lặng người lắng nghe trái tim mình âm thầm rỉ máu.
Có người lay nhẹ tay nàng, giọng đắn đo:
- Tuyết Nhỏ!
Nàng giật mình hoảng sợ, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt. Thân hình cao lớn hiền hòa, ánh trăng lãng đãng phủ lên khuôn mặt một vẻ dịu dàng đầy quan tâm. Ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như đem theo an ủi, cũng dường như đem theo niềm tin…
- Để tôi đưa em về quán trọ.
Phạm Kiên đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng như an ủi, thấp giọng nói một câu. Tựa hồ như đang có rất nhiều hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới lưng nàng, thấm qua da thịt lan vào trong máu, theo dòng chảy dẫn tới từng ngõ ngách trong cơ thể.
Tay chân lạnh lẽo khi trước đều đã được sưởi ấm, da mặt nàng đã hết tê dại, cơ thể cảm nhận được ánh trăng ấm áp phủ kín. Bầu không khí nhuốm một hương vị lạ kì chẳng thể gọi tên, giống như một mùi hương nào đó đã từng một lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng…
Nhưng giấc mơ đột ngột dừng lại, nàng vươn tay kéo nhẹ ống tay áo của hắn, cúi đầu buồn buồn nói:
- Tôi có thể nhờ một việc được không?
- …
- Đừng nói những chuyện xảy ra cho cha mẹ tôi.
Hắn đứng lặng nhìn Tuyết Hồ, trong ánh mắt hiện lên nghi ngờ nhưng cũng có chút gì đó như hiểu ra. Nàng không giải thích, thế nhưng trong biểu hiện của nàng dường như nói lên được nhiều điều.
Rất lâu chẳng có ai nói lời nào, cho tới khi Phạm Kiên khẳng khái gật đầu:
- Được, tôi hứa.
Bọn họ như vậy, mỗi người đem theo tâm sự, suy nghĩ của riêng mình trở lại quán trọ.
Lần này quay về ngoài dự kiến của Tuyết Hồ rằng không hề nhận được sự trách mắng hay gia tăng hình phạt nào từ phía cha mẹ. Nàng nghĩ, cơ bản hai người vốn không hề phát hiện ra sự vắng mặt của nàng ở quán trọ. Có lẽ cho tới lúc đi dạo trở về đều chưa từng qua xem thử phòng nàng. Yên tâm rằng con gái nhỏ của mình thật ngoan ngoãn sao? Chỉ hy vọng là vậy.
Tuyết Hồ cảm thấy, việc đi chung với Phạm Kiên hiện tại lại có chút ngại ngùng. Đó là điều mà từ trước tới giờ nàng chưa từng một lần cảm nhận được, cho dù là với bất cứ ai, trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Nghĩ thử, không phải người ta vừa mới giúp mình sao, có lẽ nên cảm ơn chứ nhỉ? Thế nhưng vài lần định mở miệng lại thấy ngại, thế nào cũng chẳng thể nói được thành lời. Cứ như thế mà để mặc hắn đứng ở đầu cầu thang, một mình trở về phòng đóng chặt cửa, ngay cả mặt cũng không hề ngẩng lên nhìn lại tới một lần.
Nàng cẩn thận thắp ngọn nến trong phòng, lặng người ngồi trên giường bần thần hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra một lượt. Ngắn ngủi chỉ trong một canh giờ, cảm giác lại lâu đến vậy. Thế mới nói, cảm giác của loài người vốn chẳng phải là thứ chính xác gì cho cam. Đã gọi là cảm giác ấy mà, hoàn toàn đều chỉ phụ thuộc vào cảm tính mà thôi, lí trí hay nhận thức đều sớm bị bỏ quên ở một góc xó xỉnh nào đó mốc bụi lên rồi. Nhưng biết làm sao được, trí óc cũng có lúc ngưng trệ, tư duy cũng có lúc đình chỉ. Duy chỉ có con tim lúc nào cũng tươi mới, lúc nào cũng vẹn nguyên. Đều đặn, từng nhịp không ngừng động trong lồng ngực. Nó chỉ dừng lại khi nào con người ta chết đi mà thôi.
Tuyết Hồ đứng dậy mở cửa sổ, để gió lùa vào trong phòng xua tan đi cảm giác bức bối và trống trải. Dường như vừa có thứ gì đó trôi tuột qua tay nàng, chỉ kịp chạm nhẹ mà chưa hề nhận thức, cũng chẳng kịp níu giữ trong lòng. Mông lung không rõ, rút cuộc là thứ gì?
Vầng trăng lớn trên bầu trời vùng biển sớm đã bị tán cây cao che khuất, chỉ còn lại thứ ánh sáng nhợt nhạt lấp lánh vương trên từng lá cây, ngọn cỏ. Chỉ đủ để nhìn thấy bọn chúng tồn tại, nhưng không đủ rõ để thấy được từng đường nét. Tất cả đều mông lung, mờ ảo như vậy…
Nàng đứng bên cửa sổ nhỏ, chăm chú nhìn theo tán lá rộng, rơi dần xuống những bụi hoa thấp trong sân. Tầm mắt mông lung, cho tới khi nhìn thấy thấp thoáng có bóng người. Trong lòng nàng rung lên một dự cảm, cố sức rướn tầm mắt nhìn cho thật kĩ.
Hai bóng người đang đứng bên bàn đá kê trong sân, khuôn mặt đều bị tán lá che khuất. Thế nhưng bằng những hình ảnh sống động trong trí nhớ của mình, nàng hoàn toàn có thể nhận ra hai người bọn họ là ai.
Đứng nấp sau một gốc cây nhìn lại, Phạm Kiên và Tuyết Liên giống như một đôi kim đồng ngọc nữ đẹp đẽ vô cùng. Tuyết Liên ngồi trên ghế đá, say mê nhìn theo dáng vẻ múa kiếm tuyệt đẹp của Phạm Kiên. Cả một mảnh sân ngập tràn bóng hình của hắn, linh hoạt nhanh lẹ. Giống như đó vốn chẳng phải múa kiếm mà là một loại nghệ thuật ấn tượng nào đó, nhuần nhuyễn điêu luyện.
Tuyết Hồ tự hỏi, lúc đó đã suy nghĩ gì mà lại quyết định xuống đây?
Cảm giác mông lung mơ hồ khi trước đã được vén bức rèm bí ẩn lên, mọi thứ đều trở nên thật rõ ràng, chân thực. Nhưng chân thực như vậy chỉ khiến cho tâm trí nàng thêm rối loạn, thà rằng cứ không hiểu được rõ như thế…
Tâm trí nàng lúc này làm sao nghĩ được nhiều như vậy. Trong tầm mắt, trong suy nghĩ và cả trong trái tim, chỉ có duy nhất một bóng người đang nhịp nhàng di chuyển, từng đường kiếm nhanh nhẹn chuẩn xác như đâm thẳng vào lòng nàng.
Có thứ gì đó đang lặng lẽ phiêu tán trong không khí. Mắt nàng, mũi nàng, lưỡi nàng… Tuyết Hồ cảm nhận được nó không chỉ bằng năm giác quan, mà còn bằng cả trái tim thiếu nữ mười bảy tuổi non nớt lần đầu tiên được nếm thử hương vị xao động.
Đêm ấy Tuyết Hồ mất ngủ.
Cảm giác giống như vừa uống phải một thứ rượu quý đã chôn lâu năm dưới lòng đất. Ấm áp, cay nồng. Suốt cuộc đời mười mấy năm của nàng chưa từng được nếm qua hương vị nào khiến cho người ta say đắm xốn xang như vậy. Thế nhưng đó lại là thứ rượu quá đỗi quý giá, nàng bởi vì vô tình mà một lần nếm trộm được, sau này cho dù thèm khát, tưởng nhớ đến đâu cũng không có cách nào thử lại, càng chẳng có tư cách nào nghĩ tới chuyện chiếm lấy nó trở thành của riêng mình. Thậm chí, ngay cả cảm giác mông lung kì lạ lúc này cũng không thể cho bất kì ai biết được…
Ngày hôm sau trở về sớm hơn dự định. Trời chưa tối, cả nhà bốn người cộng thêm Phạm Kiên đều đã có mặt tại cổng phủ.
Tuyết Hồ duy trì trạng thái im lặng, xuống xe ngựa liền một mạch trở về phòng. Lúc băng qua sân trước cũng không hề nhìn Chân yêu quý của nàng đang nằm sưởi nắng trước hiên phòng khách lấy một cái, chỉ để lại một bóng dáng lẻ loi rồi biến mất sau lối rẽ.
Chú thích:
() Bài hát trong trò chơi đánh chắt, hay còn gọi là chơi chuyền.
() Bài hát trong trò chơi rồng rắn lên mây.