Mạc tộc quy củ kết hôn không giống với Thiên Trạch hoàng triều, ở Thiên Trạch, trước khi lập gia đình, nam tử cùng nữ tử không cho phép gặp mặt, nếu không thì bị coi là không may mắn, mà Mạc tộc lại ngược lại, Mạc tộc sống cô lập, tất nhiên không giống vậy, mà là trước thành thân, nhà trai cùng đằng gái vẫn sống chung một chỗ, cho đến ngày lập gia đình mới có thể tách ra.
mấy ngày nay, Mạc Trân vẫn ở bên người Tiêu Thanh Hàn, hắn đi tới đâu, nàng cũng cùng tới đó, không để ý chút nào việc bị hắn xem nhẹ hay không, Tiêu Thanh Hàn này, thật làm ngơ Mạc Trân tới cực điểm. Lại không nói gì, xem nàng là không khí, coi như Mạc Trân thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu, cũng không đổi được một chữ “ừ” của hắn, hoặc là chữ “Được”.
Theo đến ngày hai người thành thân, Mạc Trân trên mặt cười càng vui vẻ, mà Tiêu Thanh Hàn lại là càng ngày càng yên tĩnh lạnh lẽo, từ trước đến nay vẻ mặt thanh nhuận cũng chậm chậm ẩn một tầng sương mỏng.
Mạc Trân mê muội nhìn bạch y nam tử đứng dưới tàng cây, lúc hắn cử động, tất cả toát ra một khí chất cao quý, khiến nàng biết hắn nhất định không phải là người bình thường, chẳng qua vô luận nàng hỏi thế nào, đều không thể từ trong miệng Tiêu Thanh Hàn moi ra nửa chữ, xem như, vô luận hắn ở bên ngoài tôn quý như thế nào, mây mưa thất thường như thế nào, đến Mạc tộc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào sợ hắn trước kia là vua của một nước, sau này cũng chỉ có thể là trượng phu của Mạc Trân nàng.
Hai chữ trượng phu khiến mặt nàng không khỏi nóng lên, tim đột nhiên cũng nhảy rất nhanh, nàng muốn, người nam nhân này thậtsự hoàn toàn là tù binh của nàng.
Đi lên trước, nàng đứng bên cạnh hắn, mắt phượng chăm chú nhìn gò má như ngọc kia, người đẹp như hoa, nam tử như ngọc, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, trong gió nhẹ, vài chiếc lá nhỏ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đung đưa, đọng lại trên vai nam tử.
Mạc Trân thấy, không khỏi vươn tay muốn lấy mảnh lá cây bị rơi kia, kết quả tay còn chưa đụng tới vạt của hắn, bạch y chợt lóe, cách xa nàng mấy thước. Mà mảnh lá cây kia, vẫn còn ở trên vai của hắn.
mặt mũi Mạc Trân lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt vào nhau, móng tay đâm vào trong thịt thật sâu, mang đến một chút đau nhói . Tiêu Thanh Hàn. . Chẳng những không nhìn nàng, còn cự tuyệt nàng đụng chạm.
Điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn nổi, không lâu sau, hai người sẽ là phu thê thân mật nhất, chẳng lẽ khi đó hắn muốn đối đãi nàng như thế này sao?
dù sao nàng cũng là thê tử tương lai của hắn . . . . . .
“Tiêu Thanh Hàn, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Mạc Trân hận cắn răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận, hơi có chút vặn vẹo.
Tiêu Thanh Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng gở lá cây trên vai xuống, cầm trong tay, tròng mắt buông xuống, tựa như xuyên thấu qua phiến lá cây nho nhỏ kia, nhìn được cái gì đó. . . . . .
Mạc Trân không ngừng thở hỗn hển, đem khí không ngừng chạy đến ngực ép xuống, hồi lâu, nàng hất cằm lên, lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Thanh Hàn.
“Tiêu Thanh Hàn, ngươi tin hay không tin, nếu ngươi chọc ta tức giận nữa, ta liền trên người nữ nhân đó. . . . . . A. . . . . .” Còn chưa nói hết, một mảnh lá cây bay qua gò má của nàng .
Thật nhanh, còn không phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một trận đau đớn, có cái gì chảy xuống, ấm áp , hoảng sợ mở to hai mắt, nàng đưa tay sờ mặt một cái, trên ngón tay lập tức dính đầy vết máu .
Ngẩng đầu, nàng ôm hận nhìn về phía nam tử đằng trước, hắn lại dám….lại dám tổn thương nàng. . Chẳng qua, trong nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng lại giống như bị nước lạnh dội lên, cũng không cách nào tiếp tục nói ra nửa chữ, chỉ có lạnh lẽo như băng truyền vào tứ chi.
Làm sao lại như vậy?
Mạc tộc quy củ kết hôn không giống với Thiên Trạch hoàng triều, ở Thiên Trạch, trước khi lập gia đình, nam tử cùng nữ tử không cho phép gặp mặt, nếu không thì bị coi là không may mắn, mà Mạc tộc lại ngược lại, Mạc tộc sống cô lập, tất nhiên không giống vậy, mà là trước thành thân, nhà trai cùng đằng gái vẫn sống chung một chỗ, cho đến ngày lập gia đình mới có thể tách ra.
mấy ngày nay, Mạc Trân vẫn ở bên người Tiêu Thanh Hàn, hắn đi tới đâu, nàng cũng cùng tới đó, không để ý chút nào việc bị hắn xem nhẹ hay không, Tiêu Thanh Hàn này, thật làm ngơ Mạc Trân tới cực điểm. Lại không nói gì, xem nàng là không khí, coi như Mạc Trân thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu, cũng không đổi được một chữ “ừ” của hắn, hoặc là chữ “Được”.
Theo đến ngày hai người thành thân, Mạc Trân trên mặt cười càng vui vẻ, mà Tiêu Thanh Hàn lại là càng ngày càng yên tĩnh lạnh lẽo, từ trước đến nay vẻ mặt thanh nhuận cũng chậm chậm ẩn một tầng sương mỏng.
Mạc Trân mê muội nhìn bạch y nam tử đứng dưới tàng cây, lúc hắn cử động, tất cả toát ra một khí chất cao quý, khiến nàng biết hắn nhất định không phải là người bình thường, chẳng qua vô luận nàng hỏi thế nào, đều không thể từ trong miệng Tiêu Thanh Hàn moi ra nửa chữ, xem như, vô luận hắn ở bên ngoài tôn quý như thế nào, mây mưa thất thường như thế nào, đến Mạc tộc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào sợ hắn trước kia là vua của một nước, sau này cũng chỉ có thể là trượng phu của Mạc Trân nàng.
Hai chữ trượng phu khiến mặt nàng không khỏi nóng lên, tim đột nhiên cũng nhảy rất nhanh, nàng muốn, người nam nhân này thậtsự hoàn toàn là tù binh của nàng.
Đi lên trước, nàng đứng bên cạnh hắn, mắt phượng chăm chú nhìn gò má như ngọc kia, người đẹp như hoa, nam tử như ngọc, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, trong gió nhẹ, vài chiếc lá nhỏ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đung đưa, đọng lại trên vai nam tử.
Mạc Trân thấy, không khỏi vươn tay muốn lấy mảnh lá cây bị rơi kia, kết quả tay còn chưa đụng tới vạt của hắn, bạch y chợt lóe, cách xa nàng mấy thước. Mà mảnh lá cây kia, vẫn còn ở trên vai của hắn.
mặt mũi Mạc Trân lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt vào nhau, móng tay đâm vào trong thịt thật sâu, mang đến một chút đau nhói . Tiêu Thanh Hàn. . Chẳng những không nhìn nàng, còn cự tuyệt nàng đụng chạm.
Điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn nổi, không lâu sau, hai người sẽ là phu thê thân mật nhất, chẳng lẽ khi đó hắn muốn đối đãi nàng như thế này sao?
dù sao nàng cũng là thê tử tương lai của hắn . . . . . .
“Tiêu Thanh Hàn, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Mạc Trân hận cắn răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận, hơi có chút vặn vẹo.
Tiêu Thanh Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng gở lá cây trên vai xuống, cầm trong tay, tròng mắt buông xuống, tựa như xuyên thấu qua phiến lá cây nho nhỏ kia, nhìn được cái gì đó. . . . . .
Mạc Trân không ngừng thở hỗn hển, đem khí không ngừng chạy đến ngực ép xuống, hồi lâu, nàng hất cằm lên, lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Thanh Hàn.
“Tiêu Thanh Hàn, ngươi tin hay không tin, nếu ngươi chọc ta tức giận nữa, ta liền trên người nữ nhân đó. . . . . . A. . . . . .” Còn chưa nói hết, một mảnh lá cây bay qua gò má của nàng .
Thật nhanh, còn không phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một trận đau đớn, có cái gì chảy xuống, ấm áp , hoảng sợ mở to hai mắt, nàng đưa tay sờ mặt một cái, trên ngón tay lập tức dính đầy vết máu .
Ngẩng đầu, nàng ôm hận nhìn về phía nam tử đằng trước, hắn lại dám….lại dám tổn thương nàng. . Chẳng qua, trong nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng lại giống như bị nước lạnh dội lên, cũng không cách nào tiếp tục nói ra nửa chữ, chỉ có lạnh lẽo như băng truyền vào tứ chi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mạc tộc quy củ kết hôn không giống với Thiên Trạch hoàng triều, ở Thiên Trạch, trước khi lập gia đình, nam tử cùng nữ tử không cho phép gặp mặt, nếu không thì bị coi là không may mắn, mà Mạc tộc lại ngược lại, Mạc tộc sống cô lập, tất nhiên không giống vậy, mà là trước thành thân, nhà trai cùng đằng gái vẫn sống chung một chỗ, cho đến ngày lập gia đình mới có thể tách ra.
mấy ngày nay, Mạc Trân vẫn ở bên người Tiêu Thanh Hàn, hắn đi tới đâu, nàng cũng cùng tới đó, không để ý chút nào việc bị hắn xem nhẹ hay không, Tiêu Thanh Hàn này, thật làm ngơ Mạc Trân tới cực điểm. Lại không nói gì, xem nàng là không khí, coi như Mạc Trân thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu, cũng không đổi được một chữ “ừ” của hắn, hoặc là chữ “Được”.
Theo đến ngày hai người thành thân, Mạc Trân trên mặt cười càng vui vẻ, mà Tiêu Thanh Hàn lại là càng ngày càng yên tĩnh lạnh lẽo, từ trước đến nay vẻ mặt thanh nhuận cũng chậm chậm ẩn một tầng sương mỏng.
Mạc Trân mê muội nhìn bạch y nam tử đứng dưới tàng cây, lúc hắn cử động, tất cả toát ra một khí chất cao quý, khiến nàng biết hắn nhất định không phải là người bình thường, chẳng qua vô luận nàng hỏi thế nào, đều không thể từ trong miệng Tiêu Thanh Hàn moi ra nửa chữ, xem như, vô luận hắn ở bên ngoài tôn quý như thế nào, mây mưa thất thường như thế nào, đến Mạc tộc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào sợ hắn trước kia là vua của một nước, sau này cũng chỉ có thể là trượng phu của Mạc Trân nàng.
Hai chữ trượng phu khiến mặt nàng không khỏi nóng lên, tim đột nhiên cũng nhảy rất nhanh, nàng muốn, người nam nhân này thậtsự hoàn toàn là tù binh của nàng.
Đi lên trước, nàng đứng bên cạnh hắn, mắt phượng chăm chú nhìn gò má như ngọc kia, người đẹp như hoa, nam tử như ngọc, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, trong gió nhẹ, vài chiếc lá nhỏ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đung đưa, đọng lại trên vai nam tử.
Mạc Trân thấy, không khỏi vươn tay muốn lấy mảnh lá cây bị rơi kia, kết quả tay còn chưa đụng tới vạt của hắn, bạch y chợt lóe, cách xa nàng mấy thước. Mà mảnh lá cây kia, vẫn còn ở trên vai của hắn.
mặt mũi Mạc Trân lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt vào nhau, móng tay đâm vào trong thịt thật sâu, mang đến một chút đau nhói . Tiêu Thanh Hàn. . Chẳng những không nhìn nàng, còn cự tuyệt nàng đụng chạm.
Điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn nổi, không lâu sau, hai người sẽ là phu thê thân mật nhất, chẳng lẽ khi đó hắn muốn đối đãi nàng như thế này sao?
dù sao nàng cũng là thê tử tương lai của hắn . . . . . .
“Tiêu Thanh Hàn, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Mạc Trân hận cắn răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận, hơi có chút vặn vẹo.
Tiêu Thanh Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng gở lá cây trên vai xuống, cầm trong tay, tròng mắt buông xuống, tựa như xuyên thấu qua phiến lá cây nho nhỏ kia, nhìn được cái gì đó. . . . . .
Mạc Trân không ngừng thở hỗn hển, đem khí không ngừng chạy đến ngực ép xuống, hồi lâu, nàng hất cằm lên, lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Thanh Hàn.
“Tiêu Thanh Hàn, ngươi tin hay không tin, nếu ngươi chọc ta tức giận nữa, ta liền trên người nữ nhân đó. . . . . . A. . . . . .” Còn chưa nói hết, một mảnh lá cây bay qua gò má của nàng .
Thật nhanh, còn không phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một trận đau đớn, có cái gì chảy xuống, ấm áp , hoảng sợ mở to hai mắt, nàng đưa tay sờ mặt một cái, trên ngón tay lập tức dính đầy vết máu .
Ngẩng đầu, nàng ôm hận nhìn về phía nam tử đằng trước, hắn lại dám….lại dám tổn thương nàng. . Chẳng qua, trong nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng lại giống như bị nước lạnh dội lên, cũng không cách nào tiếp tục nói ra nửa chữ, chỉ có lạnh lẽo như băng truyền vào tứ chi.