Phịch một tiếng , nàng cảm thấy có một lực đụng mạnh vào người , chân đứng không vững , lảo đảo một chút liền ngã xuống đường , trên đùi cảm giác đau đau , một tia hồng chậm rãi chảy ra , chảy máu , đỏ như máu . Vân Tâm Nhược nhìn máu của mình , có chút ngây ngốc . Thì ra , máu của nàng còn nhiều như vậy , còn chưa bị lấy hết , một chút chua sót trong ánh mắt…
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” âm thanh thanh nhuận của nữ nhân truyền tới , trên người cũng xuất hiện một bàn tay , tinh tế , trắng noãn , nàng ngẩng đầu lên nhìn , thấy một cảnh xuân tươi đẹp trước mặt
“Thực xin lỗi! ta không phải cố ý! A…ngươi chảy máu rồi” Nữ tử kia sốt ruột lấy khăn lụa trong ngực ra , muốn giúp nàng băn bó miệng vết thương
Vân Tâm Nhược né tránh tay nàng , cố hết sức đứng lên , chân có chút đau , thật sự rất đau , xem ra bị thương không nhẹ . Nàng xoay ngươi không liếc mắt nhìn nữ tử kia một cái nào , tiến về phía trước bước đi
“Cô nương ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi tìm đại phu được không?” nữ tử kia gắt gao đi theo sau nàng , tựa hồ không có ý định rời đi
Vân Tâm Nhược dừng bước , quay đầu nhìn về nữ tử phía sau , nhíu mi hỏi “Có chuyện gì sao?” Ngữ khí bình thản , không chút để ý vì người này đụng vào mình nên mới bị thương
Nàng kia khóe miệng khai một chút cười , thực ấm áp , giống như gió thổi vào lòng nàng , nữ tử như vậy , sợ là không ai có thể cự tuyệt
“Ngươi xem , ngươi bị thương rồi , là ta không tốt, ta mang ngươi đi tìm đại phu băng bó một chút được không?” thanh âm nữ tử tràn ngập có lỗi , “Ta vừa rồi không chú ý liền đụng vào ngươi , còn làm cho ngươi bị thương . Ngươi xem chảy máu rồi kìa”
“Không cần” Vân Tâm Nhược nhìn quần áo màu lam nhạt của mình nhiễm chút màu đỏ , cự tuyệt nói . Kỳ thật máu nàng chảy nhiều lắm . Đã là thói quen , hơn nữa chút đau đó , nàng chịu được
“Không được !” nữ tử thanh âm cực kì kiên trì . Sắc mặt nghiêm trang “Là ta đụng vào ngươi , ta sao lại không chịu trách nhiệm được . Để cho ngươi khác biết , sẽ nghĩ thế nào về Đỗ Ngàn Lan ta”
“Phải không?” Vân Tâm Nhược nhìn nữ tử có chút kích động trước mắt , không thể mở miệng nói cự tuyệt được nữa , nụ cười vừa rồi của nàng , như nắng ngày xuân chạm vào tầng băng mỏng sâu nhất trong lòng nàng
“Vậy ngươi muốn làm sao?” Vân Tâm Nhược nhìn nàng , chờ nàng trả lời
“Ta biết phía trước có Y quán , ta mang ngươi đi trị thương a!” Nói xong , liền cứng rắn kéo tay Vân Tâm Nhược . Không để ý nàng giãy dụa . Vân Tâm Nhược đụng vào tay nàng theo bản năng cảm nhận được tâm tư của nàng . Có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trước mắt , ánh mắt một mảnh sương mù
Đỗ Ngàn Lan không chú ý tới nữ tử bên người dị thường , trong lòng nghĩ nghĩ không khỏi thở dài , lại gặp rắc rối , người ta cô nương hoàn hảo không bị gì lại tại mình mà chảy máu , nếu Lôi ca biết , sẽ nói như thế nào , phải đem chỗ bị thương của người ta chữa khỏi , rồi nàng chấp nhận bị phạt thôi. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên . Nghĩ đến đây tâm tình của nàng tốt lên không ít . Cười ra tiếng…
“Ha ha…..” không có ngượng ngùng của nữ nhi , ánh mắt lộ ra anh khí
“Ta gọi là Đỗ Ngàn Lan , còn ngươi?” Nàng nhìn nữ tử bên người . Thấy sắc mặt nàng có chút không tốt , cước bộ chậm lại
“Ngươi vừa rồi mới nói” Vân Tâm Nhược giấu đi sương mù trong mắt, ánh mắt thập phần trong suốt . Giống như hồ nước tháng ba tĩnh lặng , trong sáng thuần khiết
Sau đó nàng nói tiếp “Ta gọi là Vân Tâm Nhược” Thanh âm tựa hồ từ nơi rất xa truyền tới , có chút phiêu hồ
“Ách…..ta quên?” Đỗ Ngàn Lan khoát tay , ngượng ngùng nói “Tính cách của ta là như vậy , luôn không biết để ý trước sau . Lôi ca cũng không phải nhắc nhở một lần . Nhưng là ta sửa không được” Tuy là oán giận , nhưng là có thể nghe ra ngữ khí ngọt ngào
Lôi ca sao? Vân Tâm Nhược im lặng , tinh thần lại bay rất xa, trái tim nhảy lên . Cảm giác có chút đau
Đỗ Ngàn Lan có Lôi ca của nàng , nhưng là Lôi ca ca của mình nàng đã đánh mất , cái tên giống nhau , lại ăn mòn thể xác và tinh thần nàng . Lôi ca ca , là người duy nhất nàng thương a
Bên ngoài Hoàng thành có một Y quán , người ở mặc dù thưa thớt , nhưng là ở đây chỉ có một đại phu , hơn nữa đại phu y thuật vô cùng tốt , tính cách thập phần hiền hòa . Người xung quanh nghèo khó không có tiền mua thuốc men , Y quán này sẽ giảm miễn tiền thuốc vô điều kiện . Cho nên Y quán cũng khá nổi tiếng
Đỗ Ngàn Lan cẩn thận giúp đỡ Vân Tâm Nhược , vừa đi đến cửa Y quán liền la lớn
“Đại phu , có người bệnh , nhanh đi ra a!”
“Đến đây…” Trước cửa xuất hiện một nam tử trung niên khoảng 40 tuổi , sắc mặt hồng nhuận , nhìn đến vết máu trên đùi nữ tử màu lam , thần sắc sửng vốt , vội vàng mở miệng nói
“Mau dẫn nàng đi vào , sao lại chảy nhiều máu như vậy?”Mở cửa ra , lập tức đi vào trong lấy y dược
Lẳng lặng nhìn Đại phu thay mình cầm máu , thượng được , băng bó lại . Vân Tâm Nhược không nói một câu nào , chỉ là lẳng lặng nhìn
Phịch một tiếng , nàng cảm thấy có một lực đụng mạnh vào người , chân đứng không vững , lảo đảo một chút liền ngã xuống đường , trên đùi cảm giác đau đau , một tia hồng chậm rãi chảy ra , chảy máu , đỏ như máu . Vân Tâm Nhược nhìn máu của mình , có chút ngây ngốc . Thì ra , máu của nàng còn nhiều như vậy , còn chưa bị lấy hết , một chút chua sót trong ánh mắt…
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” âm thanh thanh nhuận của nữ nhân truyền tới , trên người cũng xuất hiện một bàn tay , tinh tế , trắng noãn , nàng ngẩng đầu lên nhìn , thấy một cảnh xuân tươi đẹp trước mặt
“Thực xin lỗi! ta không phải cố ý! A…ngươi chảy máu rồi” Nữ tử kia sốt ruột lấy khăn lụa trong ngực ra , muốn giúp nàng băn bó miệng vết thương
Vân Tâm Nhược né tránh tay nàng , cố hết sức đứng lên , chân có chút đau , thật sự rất đau , xem ra bị thương không nhẹ . Nàng xoay ngươi không liếc mắt nhìn nữ tử kia một cái nào , tiến về phía trước bước đi
“Cô nương ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi tìm đại phu được không?” nữ tử kia gắt gao đi theo sau nàng , tựa hồ không có ý định rời đi
Vân Tâm Nhược dừng bước , quay đầu nhìn về nữ tử phía sau , nhíu mi hỏi “Có chuyện gì sao?” Ngữ khí bình thản , không chút để ý vì người này đụng vào mình nên mới bị thương
Nàng kia khóe miệng khai một chút cười , thực ấm áp , giống như gió thổi vào lòng nàng , nữ tử như vậy , sợ là không ai có thể cự tuyệt
“Ngươi xem , ngươi bị thương rồi , là ta không tốt, ta mang ngươi đi tìm đại phu băng bó một chút được không?” thanh âm nữ tử tràn ngập có lỗi , “Ta vừa rồi không chú ý liền đụng vào ngươi , còn làm cho ngươi bị thương . Ngươi xem chảy máu rồi kìa”
“Không cần” Vân Tâm Nhược nhìn quần áo màu lam nhạt của mình nhiễm chút màu đỏ , cự tuyệt nói . Kỳ thật máu nàng chảy nhiều lắm . Đã là thói quen , hơn nữa chút đau đó , nàng chịu được
“Không được !” nữ tử thanh âm cực kì kiên trì . Sắc mặt nghiêm trang “Là ta đụng vào ngươi , ta sao lại không chịu trách nhiệm được . Để cho ngươi khác biết , sẽ nghĩ thế nào về Đỗ Ngàn Lan ta”
“Phải không?” Vân Tâm Nhược nhìn nữ tử có chút kích động trước mắt , không thể mở miệng nói cự tuyệt được nữa , nụ cười vừa rồi của nàng , như nắng ngày xuân chạm vào tầng băng mỏng sâu nhất trong lòng nàng
“Vậy ngươi muốn làm sao?” Vân Tâm Nhược nhìn nàng , chờ nàng trả lời
“Ta biết phía trước có Y quán , ta mang ngươi đi trị thương a!” Nói xong , liền cứng rắn kéo tay Vân Tâm Nhược . Không để ý nàng giãy dụa . Vân Tâm Nhược đụng vào tay nàng theo bản năng cảm nhận được tâm tư của nàng . Có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trước mắt , ánh mắt một mảnh sương mù
Đỗ Ngàn Lan không chú ý tới nữ tử bên người dị thường , trong lòng nghĩ nghĩ không khỏi thở dài , lại gặp rắc rối , người ta cô nương hoàn hảo không bị gì lại tại mình mà chảy máu , nếu Lôi ca biết , sẽ nói như thế nào , phải đem chỗ bị thương của người ta chữa khỏi , rồi nàng chấp nhận bị phạt thôi. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên . Nghĩ đến đây tâm tình của nàng tốt lên không ít . Cười ra tiếng…
“Ha ha…..” không có ngượng ngùng của nữ nhi , ánh mắt lộ ra anh khí
“Ta gọi là Đỗ Ngàn Lan , còn ngươi?” Nàng nhìn nữ tử bên người . Thấy sắc mặt nàng có chút không tốt , cước bộ chậm lại
“Ngươi vừa rồi mới nói” Vân Tâm Nhược giấu đi sương mù trong mắt, ánh mắt thập phần trong suốt . Giống như hồ nước tháng ba tĩnh lặng , trong sáng thuần khiết
Sau đó nàng nói tiếp “Ta gọi là Vân Tâm Nhược” Thanh âm tựa hồ từ nơi rất xa truyền tới , có chút phiêu hồ
“Ách…..ta quên?” Đỗ Ngàn Lan khoát tay , ngượng ngùng nói “Tính cách của ta là như vậy , luôn không biết để ý trước sau . Lôi ca cũng không phải nhắc nhở một lần . Nhưng là ta sửa không được” Tuy là oán giận , nhưng là có thể nghe ra ngữ khí ngọt ngào
Lôi ca sao? Vân Tâm Nhược im lặng , tinh thần lại bay rất xa, trái tim nhảy lên . Cảm giác có chút đau
Đỗ Ngàn Lan có Lôi ca của nàng , nhưng là Lôi ca ca của mình nàng đã đánh mất , cái tên giống nhau , lại ăn mòn thể xác và tinh thần nàng . Lôi ca ca , là người duy nhất nàng thương a
Bên ngoài Hoàng thành có một Y quán , người ở mặc dù thưa thớt , nhưng là ở đây chỉ có một đại phu , hơn nữa đại phu y thuật vô cùng tốt , tính cách thập phần hiền hòa . Người xung quanh nghèo khó không có tiền mua thuốc men , Y quán này sẽ giảm miễn tiền thuốc vô điều kiện . Cho nên Y quán cũng khá nổi tiếng
Đỗ Ngàn Lan cẩn thận giúp đỡ Vân Tâm Nhược , vừa đi đến cửa Y quán liền la lớn
“Đại phu , có người bệnh , nhanh đi ra a!”
“Đến đây…” Trước cửa xuất hiện một nam tử trung niên khoảng tuổi , sắc mặt hồng nhuận , nhìn đến vết máu trên đùi nữ tử màu lam , thần sắc sửng vốt , vội vàng mở miệng nói
“Mau dẫn nàng đi vào , sao lại chảy nhiều máu như vậy?”Mở cửa ra , lập tức đi vào trong lấy y dược
Lẳng lặng nhìn Đại phu thay mình cầm máu , thượng được , băng bó lại . Vân Tâm Nhược không nói một câu nào , chỉ là lẳng lặng nhìn
Truyện convert hay : Siêu Cấp Chiến Y