Chợt, nàng đứng lên, ống tay áo bị gió thổi lên, trong không khí truyền đến một tia máu tươi.
“Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?” Tri Hạ đột nhiên đứng dậy.
“Thiển Y, ngươi muốn làm gì?” Lê Hân cũng hốt hoảng thả chủy thủ trong tay .
Chỉ thấy Vân Thiển Y đi thẳng đến vách đá, giống như bông hoa sắp tàn.
“Tướng quân, Tam muội hận ta như thế, không bằng, ta rời đi thế gian này.” Ả nhìn hắn, trong mắt một mảnh bi thiết. Lại chậm rãi nhìn về phía Vân Tâm Nhược: “Tam muội, nếu ngươi muốn ta chết, không cần ngươi động thủ, tỷ tỷ thành toàn ngươi.” Ả cười yếu ớt, tựa như sắp được giải thoát, chẳng qua là một sự giảo hoạt ác độc bị lông mi che giấu.
“Thiển Y, ngươi đừng nghĩ bậy, ta tin ngươi, ta tin ngươi.” Lê Hân hốt hoảng vội vàng an ủi ả, từ từ đến gần, sợ ả sẽ rơi xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, té xuống, tuyệt đối sẽ mất mạng .
“Tướng quân, ngươi tin ta thật sao?” Vân Thiển Y đứng ở vách đá, gió thổi nâng làn váy của ả, thê lương mà tuyệt mỹ.
“Đúng, ta tin ngươi, Thiển Y, ngươi lại đây đi.” Lê Hân vươn tay, cẩn thận khuyên.
Mà Vân Tâm Nhược chỉ là mắt lạnh nhìn tất cả, nhìn chân Vân Thiển Y đứng cách vách đá hơn hai thước thì cặp mắt sáng ngời. Mang theo một phần giễu cợt.
Khoảng cách này, nhảy thế nào?
Cho dù muốn trượt chân rơi xuống cũng khó.
Vân Thiển Y, người rất được.
Bề ngoài hoàn mỹ, tâm kế chuẩn, không nói là thứ nhất, cũng là thứ nhì.
“Thiển Y, tới đây, đúng, chính là như vậy.” Lê Hân nhẹ giọng, chỉ sợ cô gái trước mắt đến gần vách đá.
nước mắt Vân Thiển Y rơi xuống. Ả nhìn Lê Hân, chuyển bước, từ từ đến gần hắn. Lê Hân bước lên, ôm ả vào trong ngực, ôm thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay ả sẽ biến mất. Hắn từng nói nhiều lần, muốn buông tay, muốn thả tay, nhưng tim hắn cho tới bây giờ chưa từng bỏ qua được, hắn không cam lòng.
“Tướng quân, ta không chết, Tam muội sẽ không vui vẻ, sẽ càng. . . . . .” Vân Thiển Y chui vào trong ngực hắn, thân thể không ngừng run rẩy, trong lời nói cũng lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, chẳng qua là cặp mắt nhìn về phía Vân Tâm Nhược sau lưng Lê Hân thì lại lộ ra âm ngoan.
Ả cười nhìn Vân Tâm Nhược.
Mà Vân Tâm Nhược lại nhíu mày nhìn ả,. . . . . .
“Thiển Y, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nàng tổn thương ngươi nữa.” Lê Hân vỗ nhẹ lưng Vân Thiển Y.
Chợt, nàng đứng lên, ống tay áo bị gió thổi lên, trong không khí truyền đến một tia máu tươi.
“Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?” Tri Hạ đột nhiên đứng dậy.
“Thiển Y, ngươi muốn làm gì?” Lê Hân cũng hốt hoảng thả chủy thủ trong tay .
Chỉ thấy Vân Thiển Y đi thẳng đến vách đá, giống như bông hoa sắp tàn.
“Tướng quân, Tam muội hận ta như thế, không bằng, ta rời đi thế gian này.” Ả nhìn hắn, trong mắt một mảnh bi thiết. Lại chậm rãi nhìn về phía Vân Tâm Nhược: “Tam muội, nếu ngươi muốn ta chết, không cần ngươi động thủ, tỷ tỷ thành toàn ngươi.” Ả cười yếu ớt, tựa như sắp được giải thoát, chẳng qua là một sự giảo hoạt ác độc bị lông mi che giấu.
“Thiển Y, ngươi đừng nghĩ bậy, ta tin ngươi, ta tin ngươi.” Lê Hân hốt hoảng vội vàng an ủi ả, từ từ đến gần, sợ ả sẽ rơi xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, té xuống, tuyệt đối sẽ mất mạng .
“Tướng quân, ngươi tin ta thật sao?” Vân Thiển Y đứng ở vách đá, gió thổi nâng làn váy của ả, thê lương mà tuyệt mỹ.
“Đúng, ta tin ngươi, Thiển Y, ngươi lại đây đi.” Lê Hân vươn tay, cẩn thận khuyên.
Mà Vân Tâm Nhược chỉ là mắt lạnh nhìn tất cả, nhìn chân Vân Thiển Y đứng cách vách đá hơn hai thước thì cặp mắt sáng ngời. Mang theo một phần giễu cợt.
Khoảng cách này, nhảy thế nào?
Cho dù muốn trượt chân rơi xuống cũng khó.
Vân Thiển Y, người rất được.
Bề ngoài hoàn mỹ, tâm kế chuẩn, không nói là thứ nhất, cũng là thứ nhì.
“Thiển Y, tới đây, đúng, chính là như vậy.” Lê Hân nhẹ giọng, chỉ sợ cô gái trước mắt đến gần vách đá.
nước mắt Vân Thiển Y rơi xuống. Ả nhìn Lê Hân, chuyển bước, từ từ đến gần hắn. Lê Hân bước lên, ôm ả vào trong ngực, ôm thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay ả sẽ biến mất. Hắn từng nói nhiều lần, muốn buông tay, muốn thả tay, nhưng tim hắn cho tới bây giờ chưa từng bỏ qua được, hắn không cam lòng.
“Tướng quân, ta không chết, Tam muội sẽ không vui vẻ, sẽ càng. . . . . .” Vân Thiển Y chui vào trong ngực hắn, thân thể không ngừng run rẩy, trong lời nói cũng lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, chẳng qua là cặp mắt nhìn về phía Vân Tâm Nhược sau lưng Lê Hân thì lại lộ ra âm ngoan.
Ả cười nhìn Vân Tâm Nhược.
Mà Vân Tâm Nhược lại nhíu mày nhìn ả,. . . . . .
“Thiển Y, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nàng tổn thương ngươi nữa.” Lê Hân vỗ nhẹ lưng Vân Thiển Y.
Truyện convert hay : Một Đời Khuynh Thành