“Cửu đệ, làm sao ngươi. . . . . .” toàn thân Tiêu Cẩn Du run rẩy, hoàn cảnh trước mắt làm hắn không thể nào tin nổi, chẳng lẽ. . . Hắn nghĩ tới lời tiên đoán kia.
Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.
Thành ma, khắc tinh, chẳng lẽ là ma tinh giáng thế, chính là Thanh Hàn ư, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không phản ứng kịp.
sợi tóc Tiêu Thanh Hàn như tuyết, bay múa trong gió, nâng lên, rồi sau đó rơi xuống, Ánh trăng chiếu vào trên áo, trên tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành màu bạc lung linh, làm hắn càng thêm tuyệt sắc vô song, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chu sa đỏ tươi trên trán càng tươi đẹp, tuyệt mĩ, cũng tuyệt tình.
Gió cuốn vạt áo nam tử, trong giây lát, nam tử ngẩng đầu, mắt nhìn về phía ánh sao phương Bắc, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười khó dò.
Tiêu Cẩn Du ngồi yên trên ghế, khuôn mặt nửa xanh nửa trắng, cơ hồ không còn chút máu, thái giám cùng cung nữ ở cửa sớm bị một màn kỳ dị vừa rồi làm kinh hãi, xụi lơ trên đất. Còn có vài người nằm yên trên đất, ngất đi vì sợ hãi.
Quá mức kinh dị, cũng quá mức đáng sợ.
Phủ quốc sư, bên trong Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ghế trúc, bạch y và sợi tóc trắng bóng, hai tròng mắt khép hờ, tựa vào trên ghế, chậm rãi mở con ngươi, thoáng qua một mảnh buồn bã.
Đột nhiên, một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mắt hắn, hắn cúi người xuống, nhặt lên một viên ngọc châu màu xanh ở bên cạnh bàn trúc, tâm đau nhói. Hắn đem nó cầm trong tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại. Ngọc châu mượt mà, hơi lạnh xúc cảm truyền vào lòng bàn tay của hắn.
Hắn nhớ hạt châu này, ngày đó, hắn chính nó để đánh vào trên người của Nhược, cũng đánh vào tim nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ rất đau, hắn khổ sở cười một tiếng, tóc trắng rũ xuống, rơi trên hạt châu, nhìn sợi tóc bạc trắng của mình, tim lạnh lại.
Minh Phong đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, hôm nay hắn rốt cuộc thay bộ y phục đỏ tươi như máu kia thân, mặc một bộ màu xám, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có nhàn nhạt buồn, hắn đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, quốc sư ngồi cả một ngày rồi. Không ăn không uống, không ngủ. Quốc sư như vậy, có thể khỏe mạnh được bao lâu?
“Quốc sư, một ngày. . . . . .” Hắn thở dài nhìn về phía nơi xa. Xuyên thấu qua rừng trúc kia, tựa hồ có thể nhìn đến khuôn mặt cười yếu ớt và thân hình gầy còm của cô gái.
“Ư.” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi, “Tìm được gì chưa?” Thanh âm nghe như bình tĩnh, nhưng chỉ hắn mới biết, mỗi một chữ nói ra tim hắn sẽ đau đớn thế nào.
“Không tìm được. Phía dưới núi là cây cối, đá, còn có rắn độc, mãnh thú, chỉ sợ là tìm được cũn chỉ còn. . . . . .” Minh Phong im lặng, câu ‘hài cốt không còn’ không cách nào nói ra. Hắn không thể chấp nhận nỗi, huống chi là quốc sư – người yêu nàng. Khi còn sống chịu bao nhiêu hành hạ, lúc chết vẫn không thể toàn thây. Trời cao sao lại đối xử với nàng như thế.
Tiêu Thanh Hàn nắm ngọc châu càng chặt, trên ngực đau đớn co rút.
Lấy thông minh của hắn, ý Minh Phong nói không thể không biết.
“Bọn hắn đâu? Bây giờ sao rồi? Vân Thiển Y không uống Túy Nguyệt lưu tâm hả?” Nói đến Túy Nguyệt lưu tâm, cả người hắn cũng như đi linh hồn, hắn đứng lên, thân thể ngạo nghễ, lại giống cây cỗ thụ giữa mùa đông, cô đơn lẻ loi. Mất nàng, thật ra thì hắn đã mất đi toàn bộ thế giới.
“Cửu đệ, làm sao ngươi. . . . . .” toàn thân Tiêu Cẩn Du run rẩy, hoàn cảnh trước mắt làm hắn không thể nào tin nổi, chẳng lẽ. . . Hắn nghĩ tới lời tiên đoán kia.
Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.
Thành ma, khắc tinh, chẳng lẽ là ma tinh giáng thế, chính là Thanh Hàn ư, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không phản ứng kịp.
sợi tóc Tiêu Thanh Hàn như tuyết, bay múa trong gió, nâng lên, rồi sau đó rơi xuống, Ánh trăng chiếu vào trên áo, trên tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành màu bạc lung linh, làm hắn càng thêm tuyệt sắc vô song, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chu sa đỏ tươi trên trán càng tươi đẹp, tuyệt mĩ, cũng tuyệt tình.
Gió cuốn vạt áo nam tử, trong giây lát, nam tử ngẩng đầu, mắt nhìn về phía ánh sao phương Bắc, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười khó dò.
Tiêu Cẩn Du ngồi yên trên ghế, khuôn mặt nửa xanh nửa trắng, cơ hồ không còn chút máu, thái giám cùng cung nữ ở cửa sớm bị một màn kỳ dị vừa rồi làm kinh hãi, xụi lơ trên đất. Còn có vài người nằm yên trên đất, ngất đi vì sợ hãi.
Quá mức kinh dị, cũng quá mức đáng sợ.
Phủ quốc sư, bên trong Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ghế trúc, bạch y và sợi tóc trắng bóng, hai tròng mắt khép hờ, tựa vào trên ghế, chậm rãi mở con ngươi, thoáng qua một mảnh buồn bã.
Đột nhiên, một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mắt hắn, hắn cúi người xuống, nhặt lên một viên ngọc châu màu xanh ở bên cạnh bàn trúc, tâm đau nhói. Hắn đem nó cầm trong tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại. Ngọc châu mượt mà, hơi lạnh xúc cảm truyền vào lòng bàn tay của hắn.
Hắn nhớ hạt châu này, ngày đó, hắn chính nó để đánh vào trên người của Nhược, cũng đánh vào tim nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ rất đau, hắn khổ sở cười một tiếng, tóc trắng rũ xuống, rơi trên hạt châu, nhìn sợi tóc bạc trắng của mình, tim lạnh lại.
Minh Phong đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, hôm nay hắn rốt cuộc thay bộ y phục đỏ tươi như máu kia thân, mặc một bộ màu xám, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có nhàn nhạt buồn, hắn đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, quốc sư ngồi cả một ngày rồi. Không ăn không uống, không ngủ. Quốc sư như vậy, có thể khỏe mạnh được bao lâu?
“Quốc sư, một ngày. . . . . .” Hắn thở dài nhìn về phía nơi xa. Xuyên thấu qua rừng trúc kia, tựa hồ có thể nhìn đến khuôn mặt cười yếu ớt và thân hình gầy còm của cô gái.
“Ư.” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi, “Tìm được gì chưa?” Thanh âm nghe như bình tĩnh, nhưng chỉ hắn mới biết, mỗi một chữ nói ra tim hắn sẽ đau đớn thế nào.
“Không tìm được. Phía dưới núi là cây cối, đá, còn có rắn độc, mãnh thú, chỉ sợ là tìm được cũn chỉ còn. . . . . .” Minh Phong im lặng, câu ‘hài cốt không còn’ không cách nào nói ra. Hắn không thể chấp nhận nỗi, huống chi là quốc sư – người yêu nàng. Khi còn sống chịu bao nhiêu hành hạ, lúc chết vẫn không thể toàn thây. Trời cao sao lại đối xử với nàng như thế.
Tiêu Thanh Hàn nắm ngọc châu càng chặt, trên ngực đau đớn co rút.
Lấy thông minh của hắn, ý Minh Phong nói không thể không biết.
“Bọn hắn đâu? Bây giờ sao rồi? Vân Thiển Y không uống Túy Nguyệt lưu tâm hả?” Nói đến Túy Nguyệt lưu tâm, cả người hắn cũng như đi linh hồn, hắn đứng lên, thân thể ngạo nghễ, lại giống cây cỗ thụ giữa mùa đông, cô đơn lẻ loi. Mất nàng, thật ra thì hắn đã mất đi toàn bộ thế giới.
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Chi Thần Cấp Lấy Ra Hệ Thống
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Cửu đệ, làm sao ngươi. . . . . .” toàn thân Tiêu Cẩn Du run rẩy, hoàn cảnh trước mắt làm hắn không thể nào tin nổi, chẳng lẽ. . . Hắn nghĩ tới lời tiên đoán kia.
Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.
Thành ma, khắc tinh, chẳng lẽ là ma tinh giáng thế, chính là Thanh Hàn ư, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không phản ứng kịp.
sợi tóc Tiêu Thanh Hàn như tuyết, bay múa trong gió, nâng lên, rồi sau đó rơi xuống, Ánh trăng chiếu vào trên áo, trên tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành màu bạc lung linh, làm hắn càng thêm tuyệt sắc vô song, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chu sa đỏ tươi trên trán càng tươi đẹp, tuyệt mĩ, cũng tuyệt tình.
Gió cuốn vạt áo nam tử, trong giây lát, nam tử ngẩng đầu, mắt nhìn về phía ánh sao phương Bắc, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười khó dò.
Tiêu Cẩn Du ngồi yên trên ghế, khuôn mặt nửa xanh nửa trắng, cơ hồ không còn chút máu, thái giám cùng cung nữ ở cửa sớm bị một màn kỳ dị vừa rồi làm kinh hãi, xụi lơ trên đất. Còn có vài người nằm yên trên đất, ngất đi vì sợ hãi.
Quá mức kinh dị, cũng quá mức đáng sợ.
Phủ quốc sư, bên trong Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ghế trúc, bạch y và sợi tóc trắng bóng, hai tròng mắt khép hờ, tựa vào trên ghế, chậm rãi mở con ngươi, thoáng qua một mảnh buồn bã.
Đột nhiên, một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mắt hắn, hắn cúi người xuống, nhặt lên một viên ngọc châu màu xanh ở bên cạnh bàn trúc, tâm đau nhói. Hắn đem nó cầm trong tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại. Ngọc châu mượt mà, hơi lạnh xúc cảm truyền vào lòng bàn tay của hắn.
Hắn nhớ hạt châu này, ngày đó, hắn chính nó để đánh vào trên người của Nhược, cũng đánh vào tim nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ rất đau, hắn khổ sở cười một tiếng, tóc trắng rũ xuống, rơi trên hạt châu, nhìn sợi tóc bạc trắng của mình, tim lạnh lại.
Minh Phong đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, hôm nay hắn rốt cuộc thay bộ y phục đỏ tươi như máu kia thân, mặc một bộ màu xám, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có nhàn nhạt buồn, hắn đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, quốc sư ngồi cả một ngày rồi. Không ăn không uống, không ngủ. Quốc sư như vậy, có thể khỏe mạnh được bao lâu?
“Quốc sư, một ngày. . . . . .” Hắn thở dài nhìn về phía nơi xa. Xuyên thấu qua rừng trúc kia, tựa hồ có thể nhìn đến khuôn mặt cười yếu ớt và thân hình gầy còm của cô gái.
“Ư.” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi, “Tìm được gì chưa?” Thanh âm nghe như bình tĩnh, nhưng chỉ hắn mới biết, mỗi một chữ nói ra tim hắn sẽ đau đớn thế nào.
“Không tìm được. Phía dưới núi là cây cối, đá, còn có rắn độc, mãnh thú, chỉ sợ là tìm được cũn chỉ còn. . . . . .” Minh Phong im lặng, câu ‘hài cốt không còn’ không cách nào nói ra. Hắn không thể chấp nhận nỗi, huống chi là quốc sư – người yêu nàng. Khi còn sống chịu bao nhiêu hành hạ, lúc chết vẫn không thể toàn thây. Trời cao sao lại đối xử với nàng như thế.
Tiêu Thanh Hàn nắm ngọc châu càng chặt, trên ngực đau đớn co rút.
Lấy thông minh của hắn, ý Minh Phong nói không thể không biết.
“Bọn hắn đâu? Bây giờ sao rồi? Vân Thiển Y không uống Túy Nguyệt lưu tâm hả?” Nói đến Túy Nguyệt lưu tâm, cả người hắn cũng như đi linh hồn, hắn đứng lên, thân thể ngạo nghễ, lại giống cây cỗ thụ giữa mùa đông, cô đơn lẻ loi. Mất nàng, thật ra thì hắn đã mất đi toàn bộ thế giới.