“Phu nhân, phu nhân, các ngươi nếu coi ta là phu nhân, còn dám cản ta sao? Ta muốn gặp tướng quân.” Nàng cố gắng đè tức giận, trâm gài tóc trong tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một hồi đau đớn làm cho người ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thị vệ trả lời, không tình cảm, không cung kính, “Đây là lệnh của tướng quân, xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ.” Hắn vươn tay, ý bảo Vân Thiển Y đi vào viện lại.
“Các ngươi. . . . . .” Vân Thiển Y chỉ vào bọn họ, tức giận muốn tiến lên cho mỗi tên một cái bạt tai.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Đột nhiên, có một giọng nam xuất hiện. Khiến mọi người dừng lại động tác, toàn bộ nhìn về phía sau.
“Hạ đại nhân.” Thị vệ chắp tay, cung kính đáp.”Vân phu nhân muốn ra khỏi viện, thuộc hạ đang ngăn cản.”
Thì ra là vậy, Hạ Chi vòng đôi tay ôm lấy ngực, đứng không động, mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, bây giờ ả nào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, cô gái kia so ả còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng nghĩ tới đây, ánh mắt hắn có chút trầm xuống. Cô gái kia, cuộc đời này, không thể gặp lại được. Nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn (chết), thật đáng thương.
“Phu nhân, mời trở đi.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu với thị vệ một cái, đi lên trước, lạnh nhạt nói.
Vân Thiển Y nhìn nam tử đứng trước mặt, rõ ràng và ăn mặc khác thị vệ, nhìn thái độ của người khác, cũng biết người này có chút địa vị ở phủ tướng quân.
“Ngươi là ai?” Nàng híp mắt hỏi.
“Hạ Chi, phó tướng quân.” Hắn trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì ngươi dẫn ta đi gặp tướng quân. Ta muốn gặp hắn.” Vân Thiển Y cắn răng nói ra. Nàng không tin, hắn dám không đặt nàng ở trong mắt. Chẳng qua là một tên phó tướng nho nhỏ mà thôi, lấy cảm tình của Lê Hân đối với nàng, tại sao phải sợ hắn không gặp nàng chứ? Nhưng mà nàng lại quên một chuyện, nếu như bây giờ Lê Hân còn thương nàng thì nàng vì sao ở nơi này.
“Xin lỗi, phu nhân, tất cả đều do tướng quân ra lệnh, thuộc hạ chỉ có thể phục tùng, phu nhân, mời về.” Giọng điệu rắn cỏi, căn bản không đặt nàng vào trong mắt.
Nữ nhân này, mới bắt đầu hắn đã không thích, hiện tại càng thêm chán ghét. Quá ích kỷ, quá dối trá. Chính là ả hại chết Vân Tâm Nhược, hơn nữa còn là mượn tay tướng quân, ả cũng hại quốc sư, càng hại tướng quân. Tất cả lỗi là của ả, thế mà ả vẫn còn lê giọng ở đây. Hắn thật muốn một chưởng kết liễu ả.
Vân Thiển Y thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt hắn, nội tâm bi phẫn, khiến nàng cắn răng, khi nào thì nàng chịu đựng được ánh mắt như thế, giống như nàng là thứ đồ dơ bẩn vậy.
“Bản phu nhân không phải là phạm nhân, các ngươi không có quyền giam giữ ta. Bảo Lê Hân tới gặp ta.” Nàng kêu to, không để ý lễ nghi, không để ý hình tượng nhiều năm dựng nên.
“Phạm nhân, đây cũng là do tự bản thân mình tìm lấy.” Hạ Chi nhẹ nói, trong mắt đột nhiên thoáng hiện một tia bi thương, sau đó chìm vào đáy mắt, hắn nhìn Vân Thiển Y, ánh mắt như một dao nhọn, hận không để đam vào trái tim ả.
“Phu nhân, cũng đừng quên Vân Tâm Nhược chết thế nào.” Từng chữ từng câu theo kẽ răng cắn ra. Mang theo bi thương. Cũng mang theo hận ý. Cô gái đáng thương ấy, cứ như vậy mà chết đi. Còn do tướng quân tự tay giết chết. Tướng quân, hắn không cách nào hận được, cũng không thể hận, nhưng đối với nữ nhân này, hắn hận không thể một chưởng đánh chết ả.
“Không phải….không phải ta. . . . . .” Vân Thiển Y nghe được cái tên Vân Tâm Nhược, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cả người Vân Tâm Nhược toàn máu ở vách đá, mấy ngày nay nàng chỉ khép mắt là thấy cảnh này cô gái người đày máu tìm nàng đòi mạng, tìm nàng để báo thù, sợ hãi cực độ khiến thân thể nàng run rẩy, lời nói đứt quãng:
“Nàng không phải do ta giết, không phải ta, là Lê Hân, là hắn tự tay giết nàng.”
“Phu nhân, phu nhân, các ngươi nếu coi ta là phu nhân, còn dám cản ta sao? Ta muốn gặp tướng quân.” Nàng cố gắng đè tức giận, trâm gài tóc trong tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một hồi đau đớn làm cho người ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thị vệ trả lời, không tình cảm, không cung kính, “Đây là lệnh của tướng quân, xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ.” Hắn vươn tay, ý bảo Vân Thiển Y đi vào viện lại.
“Các ngươi. . . . . .” Vân Thiển Y chỉ vào bọn họ, tức giận muốn tiến lên cho mỗi tên một cái bạt tai.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Đột nhiên, có một giọng nam xuất hiện. Khiến mọi người dừng lại động tác, toàn bộ nhìn về phía sau.
“Hạ đại nhân.” Thị vệ chắp tay, cung kính đáp.”Vân phu nhân muốn ra khỏi viện, thuộc hạ đang ngăn cản.”
Thì ra là vậy, Hạ Chi vòng đôi tay ôm lấy ngực, đứng không động, mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, bây giờ ả nào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, cô gái kia so ả còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng nghĩ tới đây, ánh mắt hắn có chút trầm xuống. Cô gái kia, cuộc đời này, không thể gặp lại được. Nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn (chết), thật đáng thương.
“Phu nhân, mời trở đi.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu với thị vệ một cái, đi lên trước, lạnh nhạt nói.
Vân Thiển Y nhìn nam tử đứng trước mặt, rõ ràng và ăn mặc khác thị vệ, nhìn thái độ của người khác, cũng biết người này có chút địa vị ở phủ tướng quân.
“Ngươi là ai?” Nàng híp mắt hỏi.
“Hạ Chi, phó tướng quân.” Hắn trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì ngươi dẫn ta đi gặp tướng quân. Ta muốn gặp hắn.” Vân Thiển Y cắn răng nói ra. Nàng không tin, hắn dám không đặt nàng ở trong mắt. Chẳng qua là một tên phó tướng nho nhỏ mà thôi, lấy cảm tình của Lê Hân đối với nàng, tại sao phải sợ hắn không gặp nàng chứ? Nhưng mà nàng lại quên một chuyện, nếu như bây giờ Lê Hân còn thương nàng thì nàng vì sao ở nơi này.
“Xin lỗi, phu nhân, tất cả đều do tướng quân ra lệnh, thuộc hạ chỉ có thể phục tùng, phu nhân, mời về.” Giọng điệu rắn cỏi, căn bản không đặt nàng vào trong mắt.
Nữ nhân này, mới bắt đầu hắn đã không thích, hiện tại càng thêm chán ghét. Quá ích kỷ, quá dối trá. Chính là ả hại chết Vân Tâm Nhược, hơn nữa còn là mượn tay tướng quân, ả cũng hại quốc sư, càng hại tướng quân. Tất cả lỗi là của ả, thế mà ả vẫn còn lê giọng ở đây. Hắn thật muốn một chưởng kết liễu ả.
Vân Thiển Y thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt hắn, nội tâm bi phẫn, khiến nàng cắn răng, khi nào thì nàng chịu đựng được ánh mắt như thế, giống như nàng là thứ đồ dơ bẩn vậy.
“Bản phu nhân không phải là phạm nhân, các ngươi không có quyền giam giữ ta. Bảo Lê Hân tới gặp ta.” Nàng kêu to, không để ý lễ nghi, không để ý hình tượng nhiều năm dựng nên.
“Phạm nhân, đây cũng là do tự bản thân mình tìm lấy.” Hạ Chi nhẹ nói, trong mắt đột nhiên thoáng hiện một tia bi thương, sau đó chìm vào đáy mắt, hắn nhìn Vân Thiển Y, ánh mắt như một dao nhọn, hận không để đam vào trái tim ả.
“Phu nhân, cũng đừng quên Vân Tâm Nhược chết thế nào.” Từng chữ từng câu theo kẽ răng cắn ra. Mang theo bi thương. Cũng mang theo hận ý. Cô gái đáng thương ấy, cứ như vậy mà chết đi. Còn do tướng quân tự tay giết chết. Tướng quân, hắn không cách nào hận được, cũng không thể hận, nhưng đối với nữ nhân này, hắn hận không thể một chưởng đánh chết ả.
“Không phải….không phải ta. . . . . .” Vân Thiển Y nghe được cái tên Vân Tâm Nhược, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cả người Vân Tâm Nhược toàn máu ở vách đá, mấy ngày nay nàng chỉ khép mắt là thấy cảnh này cô gái người đày máu tìm nàng đòi mạng, tìm nàng để báo thù, sợ hãi cực độ khiến thân thể nàng run rẩy, lời nói đứt quãng:
“Nàng không phải do ta giết, không phải ta, là Lê Hân, là hắn tự tay giết nàng.”
Truyện convert hay : Nữ Xứng Tỏ Vẻ Thực Vô Tội