Lúc này, quân đội Thư Tuấn xôn xao một mảnh, trong nháy mắt khí thế nghiêng về Thiên Trạch
“Đi xuống.” Thư Tuấn lạnh lùng hét lớn một tiếng về phía Thư Dao.
“Không, ta không đi, ta một tự tay giết hắn.” Thư Dao cắn răng, ánh mắt như băng đao nhìn thẳng về phía Minh Phong. Hận không thể tiến lên cắn nát thịt trên người hắn. Minh Phong nghiêng đầu, làm như không thấy đối với ánh mắt ăn thịt của ả, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.
Lê Hân có thâm ý khác nhìn Minh Phong, than thở.
Minh Phong biết ý hắn, nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là kết quả hắn muốn, chủ tướng mất tỉnh táo, sẽ khiến quân đội bị ảnh hưởng.
“Tiêu Thanh Hàn đâu rồi, bảo hắn ra đây, sao hắn chỉ biết núp sau lưng người khác vậy hả? Đồ con rùa đen rút đầu.” Thư Tuấn rút bảo kiếm ra, lớn tiếng chửi mắng, chọc giận Thiên Trạch quân đội.
“Hừ. . . . . .” Minh Phong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không xứng gặp Thanh Hàn quốc sư nước ta.”
“Phải không?” Thư Tuấn hất cằm lên thật cao, ánh mắt cách ngạo.
Trong lúc bất chợt, ngón tay Thư Tuấn run lên, không trung truyền đến một hồi tiếng gió trong trẻo lạnh lùng, mang theo một cỗ hương sen nhàn nhạt.
Thiên Trạch quân đội lần nữa tách ra, một tuấn mã màu trắng chậm rãi đi ra, tựa như một đóa mây màu trắng đang ngao du thiên hạ, mộtt bộ bạch y không nhuộm bụi trần, một đầu tơ bạc như tuyết, khuôn mặt như ngọc, ánh mắt của hắn không vui, không buồn, không hờn không giận, giống như một giếng sâu, đem tâm hồn của toàn bộ mọi người hút vào trong đó. Đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp nhẹ. Giữa trán có viên chu sa đỏ như máu, hắn tựu như một thiên thần.
Kiếm trong tay Thư Tuấn hơi lung lay, tròng mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn mái tóc trắng của Tiêu Thanh Hàn, tin đồn dù sao cũng là tin đồn, tận mắt nhìn thấy mơi khiến hắn cảm thấy chân thật. Không riêng gì hắn, tất cả tướng sĩ, thấy đầu tóc bạch kim, toàn bộ phóng nhẹ hô hấp, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn.
“Ha ha ha, Tiêu Thanh Hàn, ngươi cũng có hôm nay ư?” Đột nhiên, Thư Tuấn cười to ba tiếng, cười đến nỗi trong mắt cũng có lệ, chính nam tử này đã gián tiếp khiến hắn mất đi tất cả, ngôi vị hoàng đế, tôn nghiêm, con cháu. Không nghĩ tới gã còn trẻ mà đầu bạc, đây quả thực là trời cao báo ứng, sau đó sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, trong mắt hung ác như một con dã thú mất khống chế.
Lê Hân rút bảo kiếm giắt bên hông ra, dưới chuôi kiếm là hai khối bảo thạch đỏ, dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, hắn dùng kiếm chỉ hướng Thư Tuấn, trầm giọng, “Người nào tới trước?”
Thư Tuấn quay đầu lại, nhìn về phía một Thiếu tướng đứng bên trái, Thiếu tướng biết ý. Rút kiếm thúc ngựa tiến lên, Thư Tuấn ghé vào lỗ tai hắn, không biết nói cái gì. Chỉ thấy hắn không ngừng gật đầu, đột nhiên mắt nhìn về phía Lê Hân, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Lê Hân một cước đá bụng ngựa, cầm kiếm, như sao băng phi ra đội quân, giữa hai quân có một khoảng trống, hai người hai người, tiến tiến lùi lùi, binh khí không ngừng va chạm, không ngừng bắn ra mấy tia lửa.
Lê Hân gào to một tiếng, khom lưng đá bụng ngựa, đem hướng kiếm chuyển, thúc ngựa tiến lên, thân thể đột nhiên gập về phía dưới, quân đội Thiên Trạch xôn xao một mảnh, chỉ nghe được ‘Xoẹt’ một tiếng, Thiếu tướng cùng hắn giao thủ bị một vệt kiếm rạch trên cánh tay, ngay cả khôi giáp cũng bị cắt một mảng lớn, vết máu theo cánh tay gã từ từ nhỏ xuống.
Sắc mặt Thiếu tướng trắng bệch, nâng kiếm tiến lên, lại bắt đầu giao thủ, bất quá từ đầu đến cuối gã không phải là đối thủ của Lê Hân, Lê Hân ứng chiến, trên mặt không có giọt mồ hôi nào, mặt hắn không chút thay đổi, không đem địch nhân để vào trong mắt.
Thiếu tướng đột nhiên nhìn về phía Thư Tuấn, gương mặt tuấn tú của Thư Tuấn âm trầm, hắn quay đầu lại, ngân quang thoáng qua mắt, dùng binh khí trong tay ngăn trở. Sau đó lại gần Lê Hân.
“Huyền Vũ tướng quân, nghe nói ngươi bức người vợ cũ của mình nhảy xuống vực.”
kiếm Lê Hân trong tay hạ xuống, thất bại. Địch tướng vui mừng, xem ra lời thái tử nói không sai, tiếp tục nói: “Cô gái kia thật đáng thương, nghe nói rơi xuống vực, đến cái xương cũng không còn. Đáng thương. . . . . .” Hắn giả bộ làm mặt vẻ tiếc hận, trong mắt lại không có một chút thương xót, chỉ có lạnh lùng.
Lê Hân chấn động, nghe được câu ‘xương cốt không còn’, trước mắt hiện ra cảnh Vân Tâm Nhược bị dã thú nuốt chửng, thân hình thoáng một cái, thiếu chút té từ trên lưng ngựa xuống, hành động cũng chậm lại mấy phần.
Lúc này, quân đội Thư Tuấn xôn xao một mảnh, trong nháy mắt khí thế nghiêng về Thiên Trạch
“Đi xuống.” Thư Tuấn lạnh lùng hét lớn một tiếng về phía Thư Dao.
“Không, ta không đi, ta một tự tay giết hắn.” Thư Dao cắn răng, ánh mắt như băng đao nhìn thẳng về phía Minh Phong. Hận không thể tiến lên cắn nát thịt trên người hắn. Minh Phong nghiêng đầu, làm như không thấy đối với ánh mắt ăn thịt của ả, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.
Lê Hân có thâm ý khác nhìn Minh Phong, than thở.
Minh Phong biết ý hắn, nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là kết quả hắn muốn, chủ tướng mất tỉnh táo, sẽ khiến quân đội bị ảnh hưởng.
“Tiêu Thanh Hàn đâu rồi, bảo hắn ra đây, sao hắn chỉ biết núp sau lưng người khác vậy hả? Đồ con rùa đen rút đầu.” Thư Tuấn rút bảo kiếm ra, lớn tiếng chửi mắng, chọc giận Thiên Trạch quân đội.
“Hừ. . . . . .” Minh Phong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không xứng gặp Thanh Hàn quốc sư nước ta.”
“Phải không?” Thư Tuấn hất cằm lên thật cao, ánh mắt cách ngạo.
Trong lúc bất chợt, ngón tay Thư Tuấn run lên, không trung truyền đến một hồi tiếng gió trong trẻo lạnh lùng, mang theo một cỗ hương sen nhàn nhạt.
Thiên Trạch quân đội lần nữa tách ra, một tuấn mã màu trắng chậm rãi đi ra, tựa như một đóa mây màu trắng đang ngao du thiên hạ, mộtt bộ bạch y không nhuộm bụi trần, một đầu tơ bạc như tuyết, khuôn mặt như ngọc, ánh mắt của hắn không vui, không buồn, không hờn không giận, giống như một giếng sâu, đem tâm hồn của toàn bộ mọi người hút vào trong đó. Đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp nhẹ. Giữa trán có viên chu sa đỏ như máu, hắn tựu như một thiên thần.
Kiếm trong tay Thư Tuấn hơi lung lay, tròng mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn mái tóc trắng của Tiêu Thanh Hàn, tin đồn dù sao cũng là tin đồn, tận mắt nhìn thấy mơi khiến hắn cảm thấy chân thật. Không riêng gì hắn, tất cả tướng sĩ, thấy đầu tóc bạch kim, toàn bộ phóng nhẹ hô hấp, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn.
“Ha ha ha, Tiêu Thanh Hàn, ngươi cũng có hôm nay ư?” Đột nhiên, Thư Tuấn cười to ba tiếng, cười đến nỗi trong mắt cũng có lệ, chính nam tử này đã gián tiếp khiến hắn mất đi tất cả, ngôi vị hoàng đế, tôn nghiêm, con cháu. Không nghĩ tới gã còn trẻ mà đầu bạc, đây quả thực là trời cao báo ứng, sau đó sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, trong mắt hung ác như một con dã thú mất khống chế.
Lê Hân rút bảo kiếm giắt bên hông ra, dưới chuôi kiếm là hai khối bảo thạch đỏ, dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, hắn dùng kiếm chỉ hướng Thư Tuấn, trầm giọng, “Người nào tới trước?”
Thư Tuấn quay đầu lại, nhìn về phía một Thiếu tướng đứng bên trái, Thiếu tướng biết ý. Rút kiếm thúc ngựa tiến lên, Thư Tuấn ghé vào lỗ tai hắn, không biết nói cái gì. Chỉ thấy hắn không ngừng gật đầu, đột nhiên mắt nhìn về phía Lê Hân, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Lê Hân một cước đá bụng ngựa, cầm kiếm, như sao băng phi ra đội quân, giữa hai quân có một khoảng trống, hai người hai người, tiến tiến lùi lùi, binh khí không ngừng va chạm, không ngừng bắn ra mấy tia lửa.
Lê Hân gào to một tiếng, khom lưng đá bụng ngựa, đem hướng kiếm chuyển, thúc ngựa tiến lên, thân thể đột nhiên gập về phía dưới, quân đội Thiên Trạch xôn xao một mảnh, chỉ nghe được ‘Xoẹt’ một tiếng, Thiếu tướng cùng hắn giao thủ bị một vệt kiếm rạch trên cánh tay, ngay cả khôi giáp cũng bị cắt một mảng lớn, vết máu theo cánh tay gã từ từ nhỏ xuống.
Sắc mặt Thiếu tướng trắng bệch, nâng kiếm tiến lên, lại bắt đầu giao thủ, bất quá từ đầu đến cuối gã không phải là đối thủ của Lê Hân, Lê Hân ứng chiến, trên mặt không có giọt mồ hôi nào, mặt hắn không chút thay đổi, không đem địch nhân để vào trong mắt.
Thiếu tướng đột nhiên nhìn về phía Thư Tuấn, gương mặt tuấn tú của Thư Tuấn âm trầm, hắn quay đầu lại, ngân quang thoáng qua mắt, dùng binh khí trong tay ngăn trở. Sau đó lại gần Lê Hân.
“Huyền Vũ tướng quân, nghe nói ngươi bức người vợ cũ của mình nhảy xuống vực.”
kiếm Lê Hân trong tay hạ xuống, thất bại. Địch tướng vui mừng, xem ra lời thái tử nói không sai, tiếp tục nói: “Cô gái kia thật đáng thương, nghe nói rơi xuống vực, đến cái xương cũng không còn. Đáng thương. . . . . .” Hắn giả bộ làm mặt vẻ tiếc hận, trong mắt lại không có một chút thương xót, chỉ có lạnh lùng.
Lê Hân chấn động, nghe được câu ‘xương cốt không còn’, trước mắt hiện ra cảnh Vân Tâm Nhược bị dã thú nuốt chửng, thân hình thoáng một cái, thiếu chút té từ trên lưng ngựa xuống, hành động cũng chậm lại mấy phần.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này, quân đội Thư Tuấn xôn xao một mảnh, trong nháy mắt khí thế nghiêng về Thiên Trạch
“Đi xuống.” Thư Tuấn lạnh lùng hét lớn một tiếng về phía Thư Dao.
“Không, ta không đi, ta một tự tay giết hắn.” Thư Dao cắn răng, ánh mắt như băng đao nhìn thẳng về phía Minh Phong. Hận không thể tiến lên cắn nát thịt trên người hắn. Minh Phong nghiêng đầu, làm như không thấy đối với ánh mắt ăn thịt của ả, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.
Lê Hân có thâm ý khác nhìn Minh Phong, than thở.
Minh Phong biết ý hắn, nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là kết quả hắn muốn, chủ tướng mất tỉnh táo, sẽ khiến quân đội bị ảnh hưởng.
“Tiêu Thanh Hàn đâu rồi, bảo hắn ra đây, sao hắn chỉ biết núp sau lưng người khác vậy hả? Đồ con rùa đen rút đầu.” Thư Tuấn rút bảo kiếm ra, lớn tiếng chửi mắng, chọc giận Thiên Trạch quân đội.
“Hừ. . . . . .” Minh Phong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không xứng gặp Thanh Hàn quốc sư nước ta.”
“Phải không?” Thư Tuấn hất cằm lên thật cao, ánh mắt cách ngạo.
Trong lúc bất chợt, ngón tay Thư Tuấn run lên, không trung truyền đến một hồi tiếng gió trong trẻo lạnh lùng, mang theo một cỗ hương sen nhàn nhạt.
Thiên Trạch quân đội lần nữa tách ra, một tuấn mã màu trắng chậm rãi đi ra, tựa như một đóa mây màu trắng đang ngao du thiên hạ, mộtt bộ bạch y không nhuộm bụi trần, một đầu tơ bạc như tuyết, khuôn mặt như ngọc, ánh mắt của hắn không vui, không buồn, không hờn không giận, giống như một giếng sâu, đem tâm hồn của toàn bộ mọi người hút vào trong đó. Đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp nhẹ. Giữa trán có viên chu sa đỏ như máu, hắn tựu như một thiên thần.
Kiếm trong tay Thư Tuấn hơi lung lay, tròng mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn mái tóc trắng của Tiêu Thanh Hàn, tin đồn dù sao cũng là tin đồn, tận mắt nhìn thấy mơi khiến hắn cảm thấy chân thật. Không riêng gì hắn, tất cả tướng sĩ, thấy đầu tóc bạch kim, toàn bộ phóng nhẹ hô hấp, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn.
“Ha ha ha, Tiêu Thanh Hàn, ngươi cũng có hôm nay ư?” Đột nhiên, Thư Tuấn cười to ba tiếng, cười đến nỗi trong mắt cũng có lệ, chính nam tử này đã gián tiếp khiến hắn mất đi tất cả, ngôi vị hoàng đế, tôn nghiêm, con cháu. Không nghĩ tới gã còn trẻ mà đầu bạc, đây quả thực là trời cao báo ứng, sau đó sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, trong mắt hung ác như một con dã thú mất khống chế.
Lê Hân rút bảo kiếm giắt bên hông ra, dưới chuôi kiếm là hai khối bảo thạch đỏ, dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, hắn dùng kiếm chỉ hướng Thư Tuấn, trầm giọng, “Người nào tới trước?”
Thư Tuấn quay đầu lại, nhìn về phía một Thiếu tướng đứng bên trái, Thiếu tướng biết ý. Rút kiếm thúc ngựa tiến lên, Thư Tuấn ghé vào lỗ tai hắn, không biết nói cái gì. Chỉ thấy hắn không ngừng gật đầu, đột nhiên mắt nhìn về phía Lê Hân, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Lê Hân một cước đá bụng ngựa, cầm kiếm, như sao băng phi ra đội quân, giữa hai quân có một khoảng trống, hai người hai người, tiến tiến lùi lùi, binh khí không ngừng va chạm, không ngừng bắn ra mấy tia lửa.
Lê Hân gào to một tiếng, khom lưng đá bụng ngựa, đem hướng kiếm chuyển, thúc ngựa tiến lên, thân thể đột nhiên gập về phía dưới, quân đội Thiên Trạch xôn xao một mảnh, chỉ nghe được ‘Xoẹt’ một tiếng, Thiếu tướng cùng hắn giao thủ bị một vệt kiếm rạch trên cánh tay, ngay cả khôi giáp cũng bị cắt một mảng lớn, vết máu theo cánh tay gã từ từ nhỏ xuống.
Sắc mặt Thiếu tướng trắng bệch, nâng kiếm tiến lên, lại bắt đầu giao thủ, bất quá từ đầu đến cuối gã không phải là đối thủ của Lê Hân, Lê Hân ứng chiến, trên mặt không có giọt mồ hôi nào, mặt hắn không chút thay đổi, không đem địch nhân để vào trong mắt.
Thiếu tướng đột nhiên nhìn về phía Thư Tuấn, gương mặt tuấn tú của Thư Tuấn âm trầm, hắn quay đầu lại, ngân quang thoáng qua mắt, dùng binh khí trong tay ngăn trở. Sau đó lại gần Lê Hân.
“Huyền Vũ tướng quân, nghe nói ngươi bức người vợ cũ của mình nhảy xuống vực.”
kiếm Lê Hân trong tay hạ xuống, thất bại. Địch tướng vui mừng, xem ra lời thái tử nói không sai, tiếp tục nói: “Cô gái kia thật đáng thương, nghe nói rơi xuống vực, đến cái xương cũng không còn. Đáng thương. . . . . .” Hắn giả bộ làm mặt vẻ tiếc hận, trong mắt lại không có một chút thương xót, chỉ có lạnh lùng.
Lê Hân chấn động, nghe được câu ‘xương cốt không còn’, trước mắt hiện ra cảnh Vân Tâm Nhược bị dã thú nuốt chửng, thân hình thoáng một cái, thiếu chút té từ trên lưng ngựa xuống, hành động cũng chậm lại mấy phần.