Tiêu Thanh Hàn nghiêng người nằm xuống, tình dục trong thân thể lui hơn nửa, hắn ôm nàng vào ngực, cằm dán chặt đỉnh đầu nàng, tham lam hít lấy hương thơm.
“Lúc ở Hạ tình nhai.” hắn nhẹ nhàng nói, hời hợt, nhưng ai sao biết được, khi đó tâm thần của hắn đau đớn đến trình độ nào.
Vân Tâm Nhược cắn môi, lại là ngày đó, ngày đó, hắn tận mắt thấy cái chết của nàng, nàng rơi xuống vực. Ngày đó, hắn nhớ lại. E rằng hắn còn đau hơn mình rất nhiều.
Thanh Hàn, những ngày qua, rốt cuộc ngươi sống thế nào?
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt của nam tử mang theo thương tiếc, tim lại một lần đau đớn “Thanh Hàn” nàng dướn người lên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
“Thanh Hàn, thật xin lỗi, để cho ngươi lo lắng, thật xin lỗi.”
Nam tử nheo lại cặp mắt, một tay thả vòng qua đầu nàng, một tay vỗ vỗ lưng nàng, đuổi đi sự bất an của thiếu nữ, mà môi cũng nhẹ nhàng len vào, nhưng không đủ, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy, vẫn còn đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lật người đè trên người nàng lần nữa, môi mỏng không rời khỏi môi nàng. Tay từ đầu vai của nàng để xuống, sau đó xẹt qua lồng ngực phập phồng của người phía dưới. Cuối cùng, dừng lại trên vạt áo.
“Thanh Hàn. . . . . .” Nàng cảm thấy được hơi thở lửa nóng, ngón tay lửa nóng, nhẹ nhàng rên rỉ, vô lực kêu tên hắn.
Quần áo mở ra, y phục của nàng không ngừng tung bay trong tay hắn, không lâu sau, da thịt trơn bóng bại lộ trước ánh mắt đầy tình dục.
Mịn màng, mềm mại, hắn hận không thể một hớp nuốt nàng vào bụng, ngón tay của hắn như mang theo điện, xẹt qua thân thể nàng, làm nàng có chút giật nảy.
Cuối cùng, tay hắn dừng trước ngực nàng, từ từ lay động.
“Đừng, Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược hốt hoảng lắc đầu, thân thể muốn cách xa hắn, nhưng không được. Tay hắn mang đến cho nàng một sự nóng bỏng.
trên trán Tiêu Thanh Hàn nhanh chóng hiện lên một tầng mồ hôi, tròng mắt đen dần dần tràn ngập tình hỏa nồng đậm, giọt mồ hôi rơi xuống, rơi vào thân thể như ngọc của cô gái phía dưới. Môi hắn từ từ rời khỏi môi nàng, chuyển đến cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gặm cắn, mang đến cho nàng cảm giác tê tê ngứa ngứa. Da thịt nàng xuất hiện nhiều vết hôn, như đóa hoa nở rộ kiều diễm, nàng không ngừng uốn éo thân thể. Nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi của hắn lại trở về trên môi nàng, dùng sức mút lấy, sau đó trượt qua gương mặt, đến lỗ tai mượt mà khéo léo, đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm lấy vành tai. Thân thể của nàng chấn động, đôi tay ôm thật chặt bờ vai hắn, sợ buông ra thì mình sẽ té xuống.
“Thanh Hàn. . . . . .” Giọng nói nàng rốt cuộc mang theo nức nở, thân thể như bị hắn hòa tan, như nằm trên đám mây mềm nhẹ, Tiêu Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo mông lung khó dò, hoàn toàn biến mất trong trẻo lạnh lùng, gương mặt tuyệt sắc từ từ nổi lên một ít ma khí, trở nên cực kỳ cường mị, môi hắn từ từ hạ xuống, hôn nhẹ da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, cuối cùng di chuyển tới ngực.
Vân Tâm Nhược kêu lên một tiếng, ngón tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm trên giường, khó chịu vặn lông mày.
Lâu sau, Tiêu Thanh Hàn ngẩng mặt lên, nhìn cặp mắt nàng đầy sương mù, khóe miệng nhẹ nâng, rất hài lòng về ảnh hưởng của mình đối với nàng, hắn ngồi dậy, cởi y phục của mình, bạch y bay lượn như bướm trắng, bay ra khỏi giường, bên trong phòng, một mảnh ấm áp, sa màn nhẹ nâng, có thể thấy được thân thể hai người trên giường quấn quít chung một chỗ, tiếng rên rỉ to dần khiến người đỏ mặt, tiếng thở dốc của nam tử mang dốc không ngừng truyền đến.
Thân thể của bọn họ dán chặt như thế, chặt không một kẻ hở, Tiêu Thanh Hàn nghiêng người, hôn môi cô gái, như muốn đoạt đi hô hấp của nàng, hút linh hồn của nàng, sau đó chậm chạp tiến vào thân thể nàng.
Đây là lần đầu tiên của bọn hắn, là của hắn, cũng là của nàng.
Đột nhiên, sắc mặt cô gái trắng nhợt, giữa hai chân xé rách, đau đớn làm thân thể nàng không ngừng run rẩy, tiếng thở dốc bị hắn nuốt vào, Tiêu Thanh Hàn trìu mến hôn nhẹ cô gái, không dám lộn xộn, mồ hôi trên trán bởi vì kích tình mà không ngừng chảy ra, tóc đen và tóc trắng quấn quít nhau thật chặt.
Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt nam tử ướt đẫm mồ hôi, ngón tay trơn bóng mịn màng, thay hắn lau đi mồ hôi, Tiêu Thanh Hàn đưa tay kéo tay của nàng, đặt trên môi mình, khẽ hôn, dần dần, nàng khẽ rên rỉ một tiếng, thân thể căng thẳng cũng buông lỏng, nàng khó chịu khép hờ cặp mắt, một giọt lệ trong suốt chảy vào môi hắn.
Tiêu Thanh Hàn cười một tiếng. Bọn họ, rốt cuộc cũng thuộc về lẫn nhau rồi. Nhưng, bây giờ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này, màn gấm khẽ tung bay, tiếng thở dốc dồn dập truyền đến, sau đó là tiếng cô gái nhẹ rên rỉ, tiếng kẽo kẹt của giường, giường lay nhẹ, mang theo hơi thở cực kì ám muội, không ngừng hòa tan trong không khí.
Trúc xanh khẽ thả mình trong gió, bên trong Lưu đinh lâu một mảnh tươi đẹp. Đêm, chính thức bắt đầu.
Tiêu Thanh Hàn nghiêng người nằm xuống, tình dục trong thân thể lui hơn nửa, hắn ôm nàng vào ngực, cằm dán chặt đỉnh đầu nàng, tham lam hít lấy hương thơm.
“Lúc ở Hạ tình nhai.” hắn nhẹ nhàng nói, hời hợt, nhưng ai sao biết được, khi đó tâm thần của hắn đau đớn đến trình độ nào.
Vân Tâm Nhược cắn môi, lại là ngày đó, ngày đó, hắn tận mắt thấy cái chết của nàng, nàng rơi xuống vực. Ngày đó, hắn nhớ lại. E rằng hắn còn đau hơn mình rất nhiều.
Thanh Hàn, những ngày qua, rốt cuộc ngươi sống thế nào?
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt của nam tử mang theo thương tiếc, tim lại một lần đau đớn “Thanh Hàn” nàng dướn người lên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
“Thanh Hàn, thật xin lỗi, để cho ngươi lo lắng, thật xin lỗi.”
Nam tử nheo lại cặp mắt, một tay thả vòng qua đầu nàng, một tay vỗ vỗ lưng nàng, đuổi đi sự bất an của thiếu nữ, mà môi cũng nhẹ nhàng len vào, nhưng không đủ, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy, vẫn còn đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lật người đè trên người nàng lần nữa, môi mỏng không rời khỏi môi nàng. Tay từ đầu vai của nàng để xuống, sau đó xẹt qua lồng ngực phập phồng của người phía dưới. Cuối cùng, dừng lại trên vạt áo.
“Thanh Hàn. . . . . .” Nàng cảm thấy được hơi thở lửa nóng, ngón tay lửa nóng, nhẹ nhàng rên rỉ, vô lực kêu tên hắn.
Quần áo mở ra, y phục của nàng không ngừng tung bay trong tay hắn, không lâu sau, da thịt trơn bóng bại lộ trước ánh mắt đầy tình dục.
Mịn màng, mềm mại, hắn hận không thể một hớp nuốt nàng vào bụng, ngón tay của hắn như mang theo điện, xẹt qua thân thể nàng, làm nàng có chút giật nảy.
Cuối cùng, tay hắn dừng trước ngực nàng, từ từ lay động.
“Đừng, Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược hốt hoảng lắc đầu, thân thể muốn cách xa hắn, nhưng không được. Tay hắn mang đến cho nàng một sự nóng bỏng.
trên trán Tiêu Thanh Hàn nhanh chóng hiện lên một tầng mồ hôi, tròng mắt đen dần dần tràn ngập tình hỏa nồng đậm, giọt mồ hôi rơi xuống, rơi vào thân thể như ngọc của cô gái phía dưới. Môi hắn từ từ rời khỏi môi nàng, chuyển đến cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gặm cắn, mang đến cho nàng cảm giác tê tê ngứa ngứa. Da thịt nàng xuất hiện nhiều vết hôn, như đóa hoa nở rộ kiều diễm, nàng không ngừng uốn éo thân thể. Nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi của hắn lại trở về trên môi nàng, dùng sức mút lấy, sau đó trượt qua gương mặt, đến lỗ tai mượt mà khéo léo, đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm lấy vành tai. Thân thể của nàng chấn động, đôi tay ôm thật chặt bờ vai hắn, sợ buông ra thì mình sẽ té xuống.
“Thanh Hàn. . . . . .” Giọng nói nàng rốt cuộc mang theo nức nở, thân thể như bị hắn hòa tan, như nằm trên đám mây mềm nhẹ, Tiêu Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo mông lung khó dò, hoàn toàn biến mất trong trẻo lạnh lùng, gương mặt tuyệt sắc từ từ nổi lên một ít ma khí, trở nên cực kỳ cường mị, môi hắn từ từ hạ xuống, hôn nhẹ da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, cuối cùng di chuyển tới ngực.
Vân Tâm Nhược kêu lên một tiếng, ngón tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm trên giường, khó chịu vặn lông mày.
Lâu sau, Tiêu Thanh Hàn ngẩng mặt lên, nhìn cặp mắt nàng đầy sương mù, khóe miệng nhẹ nâng, rất hài lòng về ảnh hưởng của mình đối với nàng, hắn ngồi dậy, cởi y phục của mình, bạch y bay lượn như bướm trắng, bay ra khỏi giường, bên trong phòng, một mảnh ấm áp, sa màn nhẹ nâng, có thể thấy được thân thể hai người trên giường quấn quít chung một chỗ, tiếng rên rỉ to dần khiến người đỏ mặt, tiếng thở dốc của nam tử mang dốc không ngừng truyền đến.
Thân thể của bọn họ dán chặt như thế, chặt không một kẻ hở, Tiêu Thanh Hàn nghiêng người, hôn môi cô gái, như muốn đoạt đi hô hấp của nàng, hút linh hồn của nàng, sau đó chậm chạp tiến vào thân thể nàng.
Đây là lần đầu tiên của bọn hắn, là của hắn, cũng là của nàng.
Đột nhiên, sắc mặt cô gái trắng nhợt, giữa hai chân xé rách, đau đớn làm thân thể nàng không ngừng run rẩy, tiếng thở dốc bị hắn nuốt vào, Tiêu Thanh Hàn trìu mến hôn nhẹ cô gái, không dám lộn xộn, mồ hôi trên trán bởi vì kích tình mà không ngừng chảy ra, tóc đen và tóc trắng quấn quít nhau thật chặt.
Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt nam tử ướt đẫm mồ hôi, ngón tay trơn bóng mịn màng, thay hắn lau đi mồ hôi, Tiêu Thanh Hàn đưa tay kéo tay của nàng, đặt trên môi mình, khẽ hôn, dần dần, nàng khẽ rên rỉ một tiếng, thân thể căng thẳng cũng buông lỏng, nàng khó chịu khép hờ cặp mắt, một giọt lệ trong suốt chảy vào môi hắn.
Tiêu Thanh Hàn cười một tiếng. Bọn họ, rốt cuộc cũng thuộc về lẫn nhau rồi. Nhưng, bây giờ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này, màn gấm khẽ tung bay, tiếng thở dốc dồn dập truyền đến, sau đó là tiếng cô gái nhẹ rên rỉ, tiếng kẽo kẹt của giường, giường lay nhẹ, mang theo hơi thở cực kì ám muội, không ngừng hòa tan trong không khí.
Trúc xanh khẽ thả mình trong gió, bên trong Lưu đinh lâu một mảnh tươi đẹp. Đêm, chính thức bắt đầu.
Truyện convert hay : Tịch Gia Mỗi Ngày Đều Tưởng Quan Tuyên
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Thanh Hàn nghiêng người nằm xuống, tình dục trong thân thể lui hơn nửa, hắn ôm nàng vào ngực, cằm dán chặt đỉnh đầu nàng, tham lam hít lấy hương thơm.
“Lúc ở Hạ tình nhai.” hắn nhẹ nhàng nói, hời hợt, nhưng ai sao biết được, khi đó tâm thần của hắn đau đớn đến trình độ nào.
Vân Tâm Nhược cắn môi, lại là ngày đó, ngày đó, hắn tận mắt thấy cái chết của nàng, nàng rơi xuống vực. Ngày đó, hắn nhớ lại. E rằng hắn còn đau hơn mình rất nhiều.
Thanh Hàn, những ngày qua, rốt cuộc ngươi sống thế nào?
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt của nam tử mang theo thương tiếc, tim lại một lần đau đớn “Thanh Hàn” nàng dướn người lên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
“Thanh Hàn, thật xin lỗi, để cho ngươi lo lắng, thật xin lỗi.”
Nam tử nheo lại cặp mắt, một tay thả vòng qua đầu nàng, một tay vỗ vỗ lưng nàng, đuổi đi sự bất an của thiếu nữ, mà môi cũng nhẹ nhàng len vào, nhưng không đủ, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy, vẫn còn đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lật người đè trên người nàng lần nữa, môi mỏng không rời khỏi môi nàng. Tay từ đầu vai của nàng để xuống, sau đó xẹt qua lồng ngực phập phồng của người phía dưới. Cuối cùng, dừng lại trên vạt áo.
“Thanh Hàn. . . . . .” Nàng cảm thấy được hơi thở lửa nóng, ngón tay lửa nóng, nhẹ nhàng rên rỉ, vô lực kêu tên hắn.
Quần áo mở ra, y phục của nàng không ngừng tung bay trong tay hắn, không lâu sau, da thịt trơn bóng bại lộ trước ánh mắt đầy tình dục.
Mịn màng, mềm mại, hắn hận không thể một hớp nuốt nàng vào bụng, ngón tay của hắn như mang theo điện, xẹt qua thân thể nàng, làm nàng có chút giật nảy.
Cuối cùng, tay hắn dừng trước ngực nàng, từ từ lay động.
“Đừng, Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược hốt hoảng lắc đầu, thân thể muốn cách xa hắn, nhưng không được. Tay hắn mang đến cho nàng một sự nóng bỏng.
trên trán Tiêu Thanh Hàn nhanh chóng hiện lên một tầng mồ hôi, tròng mắt đen dần dần tràn ngập tình hỏa nồng đậm, giọt mồ hôi rơi xuống, rơi vào thân thể như ngọc của cô gái phía dưới. Môi hắn từ từ rời khỏi môi nàng, chuyển đến cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gặm cắn, mang đến cho nàng cảm giác tê tê ngứa ngứa. Da thịt nàng xuất hiện nhiều vết hôn, như đóa hoa nở rộ kiều diễm, nàng không ngừng uốn éo thân thể. Nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi của hắn lại trở về trên môi nàng, dùng sức mút lấy, sau đó trượt qua gương mặt, đến lỗ tai mượt mà khéo léo, đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm lấy vành tai. Thân thể của nàng chấn động, đôi tay ôm thật chặt bờ vai hắn, sợ buông ra thì mình sẽ té xuống.
“Thanh Hàn. . . . . .” Giọng nói nàng rốt cuộc mang theo nức nở, thân thể như bị hắn hòa tan, như nằm trên đám mây mềm nhẹ, Tiêu Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo mông lung khó dò, hoàn toàn biến mất trong trẻo lạnh lùng, gương mặt tuyệt sắc từ từ nổi lên một ít ma khí, trở nên cực kỳ cường mị, môi hắn từ từ hạ xuống, hôn nhẹ da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, cuối cùng di chuyển tới ngực.
Vân Tâm Nhược kêu lên một tiếng, ngón tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm trên giường, khó chịu vặn lông mày.
Lâu sau, Tiêu Thanh Hàn ngẩng mặt lên, nhìn cặp mắt nàng đầy sương mù, khóe miệng nhẹ nâng, rất hài lòng về ảnh hưởng của mình đối với nàng, hắn ngồi dậy, cởi y phục của mình, bạch y bay lượn như bướm trắng, bay ra khỏi giường, bên trong phòng, một mảnh ấm áp, sa màn nhẹ nâng, có thể thấy được thân thể hai người trên giường quấn quít chung một chỗ, tiếng rên rỉ to dần khiến người đỏ mặt, tiếng thở dốc của nam tử mang dốc không ngừng truyền đến.
Thân thể của bọn họ dán chặt như thế, chặt không một kẻ hở, Tiêu Thanh Hàn nghiêng người, hôn môi cô gái, như muốn đoạt đi hô hấp của nàng, hút linh hồn của nàng, sau đó chậm chạp tiến vào thân thể nàng.
Đây là lần đầu tiên của bọn hắn, là của hắn, cũng là của nàng.
Đột nhiên, sắc mặt cô gái trắng nhợt, giữa hai chân xé rách, đau đớn làm thân thể nàng không ngừng run rẩy, tiếng thở dốc bị hắn nuốt vào, Tiêu Thanh Hàn trìu mến hôn nhẹ cô gái, không dám lộn xộn, mồ hôi trên trán bởi vì kích tình mà không ngừng chảy ra, tóc đen và tóc trắng quấn quít nhau thật chặt.
Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt nam tử ướt đẫm mồ hôi, ngón tay trơn bóng mịn màng, thay hắn lau đi mồ hôi, Tiêu Thanh Hàn đưa tay kéo tay của nàng, đặt trên môi mình, khẽ hôn, dần dần, nàng khẽ rên rỉ một tiếng, thân thể căng thẳng cũng buông lỏng, nàng khó chịu khép hờ cặp mắt, một giọt lệ trong suốt chảy vào môi hắn.
Tiêu Thanh Hàn cười một tiếng. Bọn họ, rốt cuộc cũng thuộc về lẫn nhau rồi. Nhưng, bây giờ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này, màn gấm khẽ tung bay, tiếng thở dốc dồn dập truyền đến, sau đó là tiếng cô gái nhẹ rên rỉ, tiếng kẽo kẹt của giường, giường lay nhẹ, mang theo hơi thở cực kì ám muội, không ngừng hòa tan trong không khí.
Trúc xanh khẽ thả mình trong gió, bên trong Lưu đinh lâu một mảnh tươi đẹp. Đêm, chính thức bắt đầu.