“Tướng quân. Chúng ta thì đến biên quan, còn Vân phu nhân thì sao?”
“Nàng ư, ở lại chỗ này đi, ở lại đây cả đời.” Giọng của Lê Hân nhẹ truyền ra, cuối cùng được cơn gió cuốn đi rất xa.
Khi đó, cha con Vân Thiển Y làm cung yến rối tung, từ đó chủ nhân chân chính của Phách Nguyệt xuất hiện, một khắc kia, hắn cảm thấy lòng mình lạnh thành băng, hắn uống rượu liên tục, nhưng rượu không cách nào làm cho hắn say, tất cả kí ức trước kia lượn lờ trong đầu, nàng vốn không thuộc về hắn, chưa bao giờ thuộc về hắn, cho dù nàng và hắn từng là vợ chồng, nhưng tại hắn không quý trọng nàng, chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Nếu có thể, nếu như có cơ hội, hắn thật muốn làm lại lần nữa, dù rằng bắt hắn buông tha tất cả.
Nhưng…hắn không có tư cách đấy.
Người không thuộc về mình, có theo đuổi cũng vô dụng, trước kia là Vân Thiển Y, hắn vì nàng mà làm thương tổn một cô gái vô tội, cũng gián tiếp tổn thương Thanh Hàn, cuối cùng, hắn thậm chí khiến mọi người sa vào cảnh tuyệt vọng.
Hắn sẽ lặp lại lần nữa sao? Sẽ không, một lần là đủ rồi, buông tay…cũng cần dũng khí.
Cuộc sống nơi chiến trường thích hợp hơn, về sau, trách nhiệm của hắn là bảo vệ biên giới lãnh thổ cho Thiên Trạch. Bảo vệ dân chúng Thiên Trạch, Cẩn Du, Thanh Hàn, và nàng.
Thế này không phải là buông tay, mà là chúc phúc cho bọn họ. Chúc bọn họ hạnh phúc, hạnh phúc luôn phần hắn.
Trong mắt hắn, dâng lên một luồng ánh sáng, dưới ánh trăng, giống như ngôi sao sáng chói nơi chân trời, xinh đẹp chói mắt.
Vân Thiển Y ngồi ngây ngô trước bàn, ngắm trăng ngoài cửa, cả người hoảng hốt khó chịu, giấc mộng bấy lâu hoàn toàn bể nát, lòng nàng cũng chìm xuống, tình mất, bây giờ nàng còn làm gì được nữa? Cha đâu? E rằng cha cũng khó bảo toàn tính mạng, quốc sư, e là không thể gặp lại lần nữa, nàng cũng nên tỉnh mộng rồi.
Mai Nhi nhìn Vân Thiển Y, cũng nhìn ra phương hướng cửa sổ, vầng trăng sáng kia vẫn to lớn như cũ, tuy sáng nhưng cô đơn, cả cái viện to lớn này chỉ có hai chủ tớ bọn họ, kể từ ngày tiểu thư đi cung yến, Tri Hạ để lại một phong thư rồi biến mất. Nơi nào cũng không tìm được.
Nàng nói, ân tình của nàng đã trả hết, từ nay về sau, nếu có gặp nhau thì cứ xem như người qua đường.
Có lẽ Tri Hạ quá thất vọng về tiểu thư.
Mình thì sao, có nên rời khỏi tiểu thư không? Cho dù tiểu thư không tốt, nhưng chưa chưa bao giờ bạc đãi nàng, nếu giờ nàng đi, tiểu thư sẽ cô đơn một mình, nàng không thể an tâm được. Lúc ấy, hoàng thượng ra lệnh, tiểu thư bị đuổi về phủ tướng quân cũng đã may mắn lắm rồi, mưu hại thê tử của quốc sư, tội này rất lớn, nhưng, điều làm nàng không tin được là người cầu xin cho tiểu thư là Tam tiểu thư – thê tử của quốc sư.
Từ nay về sau, hai chủ tớ bọn họ sẽ sống chết trên mảnh đất này.
Có thể còn sống đã là may mắn, còn yêu cầu thêm gì nữa? Tự do, bọn họ không có. Cả đời ở chỗ này, cô đơn đến chết.
“Mai Nhi, hôm nay bọn họ thành thân rồi ư?” Vân Thiển Y hỏi.
“Vâng ạ.” Mai Nhi có chút khó xử, cuối cùng vẫn trả lời, sau đó đi tới bên cạnh Vân Thiển Y, cầm một bộ y phục khoác lên người nàng, vừa lúc thấy khóe mắt của Vân Thiển Y có một giọt trong suốt chậm rãi lăn xuống.
Cuộc đời của nàng, kết thúc như thế sao? Bất chợt, nàng nhắm lại cặp mắt, vuốt vuốt y phục trên người, thở dài.
Lúc này, một trận gió thổi qua, gió cuốn chiếc lá cây xoay tròn không ngừng, ánh trăng từ từ nhạt phai, ngày mai, có lẽ sẽ có mưa gió.
“Tướng quân. Chúng ta thì đến biên quan, còn Vân phu nhân thì sao?”
“Nàng ư, ở lại chỗ này đi, ở lại đây cả đời.” Giọng của Lê Hân nhẹ truyền ra, cuối cùng được cơn gió cuốn đi rất xa.
Khi đó, cha con Vân Thiển Y làm cung yến rối tung, từ đó chủ nhân chân chính của Phách Nguyệt xuất hiện, một khắc kia, hắn cảm thấy lòng mình lạnh thành băng, hắn uống rượu liên tục, nhưng rượu không cách nào làm cho hắn say, tất cả kí ức trước kia lượn lờ trong đầu, nàng vốn không thuộc về hắn, chưa bao giờ thuộc về hắn, cho dù nàng và hắn từng là vợ chồng, nhưng tại hắn không quý trọng nàng, chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Nếu có thể, nếu như có cơ hội, hắn thật muốn làm lại lần nữa, dù rằng bắt hắn buông tha tất cả.
Nhưng…hắn không có tư cách đấy.
Người không thuộc về mình, có theo đuổi cũng vô dụng, trước kia là Vân Thiển Y, hắn vì nàng mà làm thương tổn một cô gái vô tội, cũng gián tiếp tổn thương Thanh Hàn, cuối cùng, hắn thậm chí khiến mọi người sa vào cảnh tuyệt vọng.
Hắn sẽ lặp lại lần nữa sao? Sẽ không, một lần là đủ rồi, buông tay…cũng cần dũng khí.
Cuộc sống nơi chiến trường thích hợp hơn, về sau, trách nhiệm của hắn là bảo vệ biên giới lãnh thổ cho Thiên Trạch. Bảo vệ dân chúng Thiên Trạch, Cẩn Du, Thanh Hàn, và nàng.
Thế này không phải là buông tay, mà là chúc phúc cho bọn họ. Chúc bọn họ hạnh phúc, hạnh phúc luôn phần hắn.
Trong mắt hắn, dâng lên một luồng ánh sáng, dưới ánh trăng, giống như ngôi sao sáng chói nơi chân trời, xinh đẹp chói mắt.
Vân Thiển Y ngồi ngây ngô trước bàn, ngắm trăng ngoài cửa, cả người hoảng hốt khó chịu, giấc mộng bấy lâu hoàn toàn bể nát, lòng nàng cũng chìm xuống, tình mất, bây giờ nàng còn làm gì được nữa? Cha đâu? E rằng cha cũng khó bảo toàn tính mạng, quốc sư, e là không thể gặp lại lần nữa, nàng cũng nên tỉnh mộng rồi.
Mai Nhi nhìn Vân Thiển Y, cũng nhìn ra phương hướng cửa sổ, vầng trăng sáng kia vẫn to lớn như cũ, tuy sáng nhưng cô đơn, cả cái viện to lớn này chỉ có hai chủ tớ bọn họ, kể từ ngày tiểu thư đi cung yến, Tri Hạ để lại một phong thư rồi biến mất. Nơi nào cũng không tìm được.
Nàng nói, ân tình của nàng đã trả hết, từ nay về sau, nếu có gặp nhau thì cứ xem như người qua đường.
Có lẽ Tri Hạ quá thất vọng về tiểu thư.
Mình thì sao, có nên rời khỏi tiểu thư không? Cho dù tiểu thư không tốt, nhưng chưa chưa bao giờ bạc đãi nàng, nếu giờ nàng đi, tiểu thư sẽ cô đơn một mình, nàng không thể an tâm được. Lúc ấy, hoàng thượng ra lệnh, tiểu thư bị đuổi về phủ tướng quân cũng đã may mắn lắm rồi, mưu hại thê tử của quốc sư, tội này rất lớn, nhưng, điều làm nàng không tin được là người cầu xin cho tiểu thư là Tam tiểu thư – thê tử của quốc sư.
Từ nay về sau, hai chủ tớ bọn họ sẽ sống chết trên mảnh đất này.
Có thể còn sống đã là may mắn, còn yêu cầu thêm gì nữa? Tự do, bọn họ không có. Cả đời ở chỗ này, cô đơn đến chết.
“Mai Nhi, hôm nay bọn họ thành thân rồi ư?” Vân Thiển Y hỏi.
“Vâng ạ.” Mai Nhi có chút khó xử, cuối cùng vẫn trả lời, sau đó đi tới bên cạnh Vân Thiển Y, cầm một bộ y phục khoác lên người nàng, vừa lúc thấy khóe mắt của Vân Thiển Y có một giọt trong suốt chậm rãi lăn xuống.
Cuộc đời của nàng, kết thúc như thế sao? Bất chợt, nàng nhắm lại cặp mắt, vuốt vuốt y phục trên người, thở dài.
Lúc này, một trận gió thổi qua, gió cuốn chiếc lá cây xoay tròn không ngừng, ánh trăng từ từ nhạt phai, ngày mai, có lẽ sẽ có mưa gió.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tướng quân. Chúng ta thì đến biên quan, còn Vân phu nhân thì sao?”
“Nàng ư, ở lại chỗ này đi, ở lại đây cả đời.” Giọng của Lê Hân nhẹ truyền ra, cuối cùng được cơn gió cuốn đi rất xa.
Khi đó, cha con Vân Thiển Y làm cung yến rối tung, từ đó chủ nhân chân chính của Phách Nguyệt xuất hiện, một khắc kia, hắn cảm thấy lòng mình lạnh thành băng, hắn uống rượu liên tục, nhưng rượu không cách nào làm cho hắn say, tất cả kí ức trước kia lượn lờ trong đầu, nàng vốn không thuộc về hắn, chưa bao giờ thuộc về hắn, cho dù nàng và hắn từng là vợ chồng, nhưng tại hắn không quý trọng nàng, chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Nếu có thể, nếu như có cơ hội, hắn thật muốn làm lại lần nữa, dù rằng bắt hắn buông tha tất cả.
Nhưng…hắn không có tư cách đấy.
Người không thuộc về mình, có theo đuổi cũng vô dụng, trước kia là Vân Thiển Y, hắn vì nàng mà làm thương tổn một cô gái vô tội, cũng gián tiếp tổn thương Thanh Hàn, cuối cùng, hắn thậm chí khiến mọi người sa vào cảnh tuyệt vọng.
Hắn sẽ lặp lại lần nữa sao? Sẽ không, một lần là đủ rồi, buông tay…cũng cần dũng khí.
Cuộc sống nơi chiến trường thích hợp hơn, về sau, trách nhiệm của hắn là bảo vệ biên giới lãnh thổ cho Thiên Trạch. Bảo vệ dân chúng Thiên Trạch, Cẩn Du, Thanh Hàn, và nàng.
Thế này không phải là buông tay, mà là chúc phúc cho bọn họ. Chúc bọn họ hạnh phúc, hạnh phúc luôn phần hắn.
Trong mắt hắn, dâng lên một luồng ánh sáng, dưới ánh trăng, giống như ngôi sao sáng chói nơi chân trời, xinh đẹp chói mắt.
Vân Thiển Y ngồi ngây ngô trước bàn, ngắm trăng ngoài cửa, cả người hoảng hốt khó chịu, giấc mộng bấy lâu hoàn toàn bể nát, lòng nàng cũng chìm xuống, tình mất, bây giờ nàng còn làm gì được nữa? Cha đâu? E rằng cha cũng khó bảo toàn tính mạng, quốc sư, e là không thể gặp lại lần nữa, nàng cũng nên tỉnh mộng rồi.
Mai Nhi nhìn Vân Thiển Y, cũng nhìn ra phương hướng cửa sổ, vầng trăng sáng kia vẫn to lớn như cũ, tuy sáng nhưng cô đơn, cả cái viện to lớn này chỉ có hai chủ tớ bọn họ, kể từ ngày tiểu thư đi cung yến, Tri Hạ để lại một phong thư rồi biến mất. Nơi nào cũng không tìm được.
Nàng nói, ân tình của nàng đã trả hết, từ nay về sau, nếu có gặp nhau thì cứ xem như người qua đường.
Có lẽ Tri Hạ quá thất vọng về tiểu thư.
Mình thì sao, có nên rời khỏi tiểu thư không? Cho dù tiểu thư không tốt, nhưng chưa chưa bao giờ bạc đãi nàng, nếu giờ nàng đi, tiểu thư sẽ cô đơn một mình, nàng không thể an tâm được. Lúc ấy, hoàng thượng ra lệnh, tiểu thư bị đuổi về phủ tướng quân cũng đã may mắn lắm rồi, mưu hại thê tử của quốc sư, tội này rất lớn, nhưng, điều làm nàng không tin được là người cầu xin cho tiểu thư là Tam tiểu thư – thê tử của quốc sư.
Từ nay về sau, hai chủ tớ bọn họ sẽ sống chết trên mảnh đất này.
Có thể còn sống đã là may mắn, còn yêu cầu thêm gì nữa? Tự do, bọn họ không có. Cả đời ở chỗ này, cô đơn đến chết.
“Mai Nhi, hôm nay bọn họ thành thân rồi ư?” Vân Thiển Y hỏi.
“Vâng ạ.” Mai Nhi có chút khó xử, cuối cùng vẫn trả lời, sau đó đi tới bên cạnh Vân Thiển Y, cầm một bộ y phục khoác lên người nàng, vừa lúc thấy khóe mắt của Vân Thiển Y có một giọt trong suốt chậm rãi lăn xuống.
Cuộc đời của nàng, kết thúc như thế sao? Bất chợt, nàng nhắm lại cặp mắt, vuốt vuốt y phục trên người, thở dài.
Lúc này, một trận gió thổi qua, gió cuốn chiếc lá cây xoay tròn không ngừng, ánh trăng từ từ nhạt phai, ngày mai, có lẽ sẽ có mưa gió.